Chương 16: Sập bẫy (1)
Ba chiếc moto phóng như bạc mạng trên đường. Cả ba đều rẽ trái, sang một đoạn đường vắng. Phía sau lại có thêm ba chiếc moto đang đuổi theo với tốc độ kinh hoàng.Người con gái chạy con moto đỏ ở trước nhìn qua kính chiếu hậu, khi thấy ba con moto phía sau đã bám sát thì ra hiệu cho hai người con gái chạy sau.
Cô gái chạy con moto trắng hiểu ý nên lấy từ trong túi ra một quả bom mini. Tuy là bom nhưng chẳng gây ra thiệt hại to tát gì, nó chỉ làm cho đối phương bị khói che mờ mắt.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía sau và mạnh tay ném quả bom.
Cô gái chạy con moto xanh cau mày, cô ấy lấy khẩu súng lục ngay thắt lưng. Nhắm thẳng vào bánh xe của ba con moto ở sau, nổ súng liên hồi.
Ba cô gái cho xe rẽ sang phải rồi chạy thẳng về trụ sở.
Nó xuống xe và gỡ nón bảo hiểm để lên yên. Nó nhìn Jisan và Jesan.
Cả ba nhìn nhau, cùng gật đầu một lúc rồi vào trong.
Nó cầm chiếc thẻ của tổ chức đưa vào hộp bảo mật. Khi xác nhận xong, cánh cửa bằng thép được đúc két dày cộm mở ra. Tuy vậy nhưng sau cánh cửa ấy vẫn còn một cánh cửa nữa.
-Đêm 30 tháng 1 là gì?- Tiếng nói từ phía trong vọng ra.
-Bão sóng thần cấp 1.- Nó lạnh nhạt trả lời.
-Bão sóng thần cấp 2- Jisan.
-Bão sóng thần cấp 3- Jesan.
-Xác nhận mật khẩu.- Tiếng nói bên trong vừa dứt thì cùng lúc cánh cửa mở ra.
Tụi nó bước vào trong.
*Rầm*
Tụi nó vừa vào thì hai cánh cửa đóng lại tạo ra một âm thanh lớn. Tất cả mọi thứ được phong tỏa, không một thứ gì lọt ra ngoài.
Tụi nó bước vào thang máy, nó ấn vào tầng cao nhất và đi lên.
...
Tụi hắn dừng xe ở cách xa trụ sở. Kensai đưa mắt nhìn xung quanh và nói với hắn và Kansai.
-Đây là trụ sở con, chỉ là nơi để tụi nó trang bị vũ khí thôi. Còn trụ sở chính ở rất xa, cách biệt với thành phố.
-Bây giờ nên làm gì đây? Chúng ta có cần bí mật theo sau hỗ trợ họ không?- Kansai hỏi.
-Đừng xem thường, tốt nhất chúng ta chỉ theo sau nắm bắt tình hình thôi.- Kensai lắc đầu.
-Ken, vào trong đi. Trước tiên mình phải xác định họ sẽ làm gì đầu tiên. Tao và Kan sẽ ở đây chờ tin.- Hắn nói với Kensai.
-Uhm để tao vào, nên nhớ những người trong trụ sở này thường ra ngoài tuần tr.a nếu như họ gặp tụi bây có hỏi bất cứ gì thì cũng chỉ trả lời: Bão sóng thần cấp 4.- Nói rồi Kensai phóng xe, chạy vào trụ sở.
Hắn và Kansai ở lại. Đúng như Kensai nói, trong trụ sở có hai chiếc Mercedes chạy ra. Đến chỗ của hắn và Kansai thì ngừng lại. Một top người mặc vest đen bước xuống hỏi hắn.
-Ở gần đây có bao nhiêu con đường?
-Bão sóng thần cấp 4.- Hắn trả lời.
Những người đó quay sang Kansai và hỏi cậu.
-Số người ch.ết trong năm nay là bao nhiêu?
-Bão sóng thần cấp 4.- Kansai lưỡng lự rồi trả lời.
Những người đó nhìn hai người một lần nữa và lên xe đi mất.
...
Kensai cho xe vào trụ sở. Anh bước đến hộp bảo mật và đưa thẻ của tổ chức vào. Khi đã xác nhận thì cánh cửa thép mở ra.
-Tối nay có gì?
-Bão sóng thần cấp 4.
-Xác nhận mật khẩu.
Cánh cửa còn lại mở ra. Kensai vào trong với tiến thẳng lên phòng của tụi nó.
-Này! Lúc nãy mình thấy có ba con moto. Có khi nào là Kensai không?- Jesan cau mày.
-Cậu suy nghĩ lại đi! Nếu là Kensai thì sao chiếc xe đó không có đèn led.- Jisan cau mày.
-Cũng có thể anh ấy không mở đèn.- Nó vừa bỏ cây kiếm dẻo vào thắt lưng vừa nói.
-Nhưng hai người còn lại là ai mới được chứ?- Jisan thắc mắc.
-Có lẽ là Kinsai và Kansai.- Jesan lấy khẩu súng cho vào bên túi.
-Uhm- Jisan gật đầu.
Hai mắt nó đảo qua đảo lại suy nghĩ. Nếu như là hắn thì sao đây, nó không muốn hắn chen vào việc của nó.
Nó cầm lấy điện thoại rồi bước vào góc khuất gọi điện cho hắn.
"Anh nghe đây!"
"Anh đang ở đâu vậy?"
"À...anh đang ở nhà."
"Vậy sao? Thật chứ?"
"Anh đang ở nhà mà"
"Em nói lại lần cuối, em không muốn anh lo việc của em. Em tự biết mình nên làm gì và mình phải làm gì. Em cũng biết đến sự an toàn của em. Cho nên anh không cần bận tâm đâu."
Nói rồi nó liền ngắt máy. Nó trở lại, trang bị đầy đủ mọi thứ rồi cùng với Jisan và Jesan ra ngoài.
-Ủa, ba đứa đi đâu thế?
Vừa bước ra thì tụi nó bị Kensai chặn lại.
-Tụi em làm nhiệm vụ.- Nó trả lời.
-Vậy thì nên cẩn thận!- Anh nói rồi tránh đường cho tụi nó đi.
Tụi nó ra ngoài, theo đúng hướng thì tụi nó rẽ sang phải nhưng không hiểu sao chỉ có Jisan và Jesan rẽ phải còn nó thì rẽ trái.
Nó cho xe lại chỗ hắn và Kansai. Nó mở kính nón bảo hiểm và đưa mắt lườm hắn.
Hắn nhìn nó, đôi mắt hắn ánh lên những tia phức tạp.
Nó đẩy kính xuống và quay đầu xe chạy vụt theo Jisan và Jesan.
Kansai đặt tay lên vai hắn, cậu khẽ thở dài.
-Mày sao vậy? Tại sao Josan lại nhìn mày như thế?
Hắn lắc đầu và chìm vào suy nghĩ của mình.
Kensai quay lại, anh chạy đến nói với hắn và Kansai.
-Đi nhanh đi, họ đi mất rồi.
Hắn và Kansai lên xe, cùng với Kensai đuổi theo tụi nó.
...
Tụi nó dừng xe ở gốc cây cách không xa ngôi biệt thự trước mắt cho lắm.
Nó lấy chiếc kính nhỏ trong túi ra. Chiếc kính vừa mở nắp thì cả một bản đồ hiện lên. Nó chỉ tay vào từng vị trí.
-Jisan, cậu theo hướng cửa sau lẻn vào trước rồi thông báo với mình. Mình và Jesan sẽ theo hướng trần nhà xuống.
-Rõ!
Jisan đến cửa sau, nhỏ áp tai vào nghe ngóng tình hình. Khi nghe tiếng người bên trong thì nhỏ nép sát người vào tường. Cánh cửa bật mở, Jisan cau mày rồi lộn một vòng trên không trung đáp vào cành cây.
Nhỏ nhìn xung quanh và phóng xuống tìm đường vào trong.
-Báo cáo! Hàng lối phòng vệ mỏng, bên trong khá im ắng.- Jisan nói qua con chip mini ở tai.
Nó cùng Jesan ấn vào nút ở đế giày. Hai người bước đi trên tường như đang đi ở mặt đất. Nó và Jesan ngồi trên mái ngói. Nó lấy thỏi son laser tạo thành hình vuông. Nó lấy mái ngói lên rồi cùng Jesan nhảy xuống.
*Bộp...bộp...*
Trong màn đêm im ắng, tiếng giày của nó và Jesan vang lên như muốn phá vỡ mọi thứ.
Hai người rút súng từ trong túi cẩn thận xem xét xung quanh.
Từ xa Jisan cũng lén lút đi lại. Lưng của Jisan và Jesan đụng trúng nhau. Cả hai đều phòng thủ đưa súng chĩa vào nhau.
-Suỵt...- Nó đưa ngón trỏ lên môi.
Jisan và Jesan gật đầu rồi theo sau nó. Nó lần theo bản đồ trong tấm kính tìm một căn phòng bí ẩn trong ngôi biệt thự. Đứng trước cửa phòng, nó đưa tay vặn nắm đấm và mở cửa ra. Cả ba bước vào trong. Tụi nó vào đến giữa căn phòng thì bỗng nhiên căn phòng phát sáng. Một chiếc cửa sắt từ trên hạ xuống. Nhốt tụi nó lại.
*Bốp...bốp...bốp*
Tiếng vỗ tay vang lên, tụi nó nhìn ra thì thấy một lão già tóc bạc trắng, dáng người to cao tựa người ở cửa.
-Đáng khen cho ba cô nàng sát thủ trẻ tuổi của tôi. Không ngờ ba cô cũng có ngày sập bẫy của ông già này.
-Lão hồ ly kia. Khôn hồn thì mau thả chúng tôi ra, nếu không đợi chúng tôi thoát được đây là ông ch.ết chắc.- Jesan lườm ông ta.
-Tốt nhất ông nên biết điều. Thả chúng tôi ra và giao hết mọi giấy tờ liên quan đến tập đoàn PC.- Nó lạnh giọng nói.
-Mấy cô nghĩ tôi dễ dàng tha cho mấy cô sao? Không hề, nếu muốn toàn mạng thì mau gọi Triệu Tuấn Lâm đến đây gặp tôi.- Ông ta nhếch môi.
-Ông lấy tư cách gì mà đòi gặp chủ tịch...