Chương 57: Sau 5 năm _ chào đón Joong Min
Khi đến nơi, vừa trông thấy ba ngôi mộ nằm kề bên nhau, đứa bé không khỏi sợ hãi, nép vào sau lưng cô gái ấy. Chỉ ló ra cái đầu nhỏ nhắn xinh xinh quan sát.
Cô gái bật cười, ngồi thụp xuống, cô ấy xoa đầu đứa bé.
-Không có gì phải sợ đâu con.
-Đó là mộ của ai thế mẹ?- Giọng nói trong sáng của trẻ thơ, ngây ngô hỏi.
-Đó là mộ của ông nội, ba nuôi và dì của con.- Cô mỉm cười.
-Sao con chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến vậy?
-Từ từ rồi con sẽ hiểu hết thôi. Sau này mẹ sẽ kể cho con nghe nhiều hơn.
Cô gái khẽ nói và nắm tay bé gái ấy đến trước ba ngôi mộ.
-Bây giờ Di Đông đưa cho mẹ đóa hoa nhé!
-Hoa của mẹ đây ạ!- Cô bé ngoan ngoãn, lễ phép đưa bằng hai tay.
Cô đặt ba đóa hoa xuống từng ngôi mộ và nhẹ nhàng nói.
-Hôm nay là ngày giỗ của ba người. Dương Quân Sinh, hãy cho con gọi ba một tiếng "ba". Con biết, có lẽ ba sẽ không vui khi nhìn thấy đứa con dâu này. Nhưng xin ba, ở trên trời linh thiêng hãy soi đường cho con, để con có thể tìm lại và khuyên Quân Anh quay về. Đoàn tụ với gia đình. Âu Dịch Quân, em đã hoàn thành ý nguyện của anh, em đã sinh được một bé gái và đặt tên là Di Đông. Em sẽ để anh là ba nuôi, cha đỡ đầu của con bé. Theo như anh thấy đó, Di Đông rất đáng yêu đúng không? Con bé giống Quân Anh như tượng tạt, chỉ có điều con bé khá nhút nhát. Trương Huyền My, tuy rằng lúc trước cả hai chúng ta có những mâu thuẫn, bất đồng với nhau nhưng suy cho cùng thì cũng chẳng phải lỗi của cô. Cũng do tôi có chút nóng nảy nên đã có một số hành động không phải phép với cô cho lắm. Thôi thì dù gì cô vẫn lớn hơn tôi một tuổi nên tôi sẽ gọi cô một tiếng "chị". Thành thật xin lỗi chị rất nhiều!
Nó cúi đầu xuống. Nói ra được như thế, nó thấy nhẹ lòng hẳn. Nó khom người xuống, ôm chặt lấy vai Di Đông.
-Chào họ một tiếng đi con.
Cô bé có phần rụt rè. Đưa mắt nhìn nó rồi chu chu đôi môi nhỏ xinh. Hai chân còn di di vào nhau.
Nó bật cười, nghiêng đầu như ra lệnh. Di Đông mím môi, cô bé mấp máy đôi môi, khẽ thưa.
-Con chào ông nội! Con chào ba nuôi! Con chào dì!
-Giỏi lắm! Bây giờ mẹ con mình ra sân bay đón cậu nhé!
-Dạ! Di Đông nhớ cậu!- Cô bé hưng phấn, cười tít mắt.
-Vậy hôm khác mẹ sẽ đưa Di Đông đến thăm ông, ba và dì nha.
-Dạ được ạ!
Nó nhìn lại ba ngôi mộ lần cuối rồi nắm tay Di Đông ra về.
Thời gian trôi qua nhanh thật. Mới ngày nào nó chỉ là một cô bé 7 tuổi ngây ngô, ngốc nghếch chớp mắt một cái, 20 năm đã trôi qua, nó đã là người phụ nữ 27 tuổi và có một bảo nhi đáng yêu hết chỗ nói. Bây giờ bản thân nó cần phải chín chắn hơn để dạy dỗ bảo nhi thật tốt, sau này sẽ không phải bẽ mặt với người nào đó.
Chiếc Lamborghini màu trắng muốt của nó tiến vào bãi đỗ xe và ngừng lại. Nó xuống xe và mở cửa sau bế Di Đông xuống.
-Ngày mai con phải đến trường biết không! Hôm nay nghỉ một ngày là được rồi.- Nó vừa nắm tay Di Đông cùng đi vào, vừa nói.
-Dạ, Di Đông cũng không muốn nghỉ đâu ạ. Con nhớ mấy bạn lắm.- Di Đông chu môi nói.
-Ngoan, như thế mới là em bé biết vâng lời.- Nó xoa đầu bảo nhi đầy nuông chiều.
Trong 5 năm qua, nó đã cố hết sức để có thể bù đắp cho Di Đông, lấp đầy những khoảng trống trong lòng của cô bé. Nó biết, không có cha, Di Đông đã phải chịu nhiều mất mát lắm rồi.
Chỉ do ray rứt lòng mình vì đã giết cha ruột của mình mà hắn trở nên trầm cảm. Sau khi chôn cất cha, mồ yên mã đẹp rồi thì ngay lập tức hắn đã ra đi không một câu từ giã. Nhưng nó không hề trách hắn, vì nó biết những khổ đau mà hắn phải chịu, những áp lực đang đè nén tâm trí hắn. Nó vẫn sẽ đợi hắn trở về. Nếu một ngày nào đó hắn trở lại thì nó vẫn sẽ vươn tay giữ lấy hắn.
-Kỳ Thư! Ở đây này!- Bảo Trúc vẫy tay.
-À, mình đến liền.- Nó gật đầu rồi cùng Di Đông đi đến.
Cách đó không xa, Trịnh Khang, Diễm Kỳ, Bảo Trúc, Thế Nguyên, Tuấn Du, Thiệu Hà và ba đứa nhóc nhỏ đang đợi nó và Di Đông. Nó mỉm cười, cất tiếng.
-Chào mọi người.
-Chào em/cậu!- Tất cả đồng thanh.
-Con chào cô Kỳ Thư, chào chị Di Đông!- Ba cậu nhóc lễ phép cúi chào.
-Chào các con.- Nó xoa đầu từng đứa.
-Chị cho mấy em kẹo nè!- Di Đông lấy ra một nắm kẹo.
-Oa, nhiều kẹo quá!- Trịnh Khải (con trai của Trịnh Khang và Diễm Kỳ) xuýt xoa.
-Ừa ha, quá chừng kẹo luôn.- Thế Luân (con trai của Thế Nguyên và Bảo Trúc) hai mắt sáng rỡ.
-Mà mẹ chị có nói trẻ em ăn kẹo nhiều là sẽ rụng hết răng, lúc đó sẽ thành ông bà cụ luôn đấy. Nên chị chỉ cho mỗi đứa một viên thôi!- Di Đông cười hì, cô bé đưa cho mỗi đứa một viên, còn bao nhiêu thì đem cất vào túi.
Trịnh Khải và Thế Luân mếu máo nhìn viên kẹo trên tay rồi nhìn Di Đông. Chỉ riêng Tuấn Hạo là cười thật tươi rồi lấy trong túi ra một chiếc móc khóa nhỏ đưa cho Di Đông.
-Em tặng chị! Hôm trước mẹ dạy em làm đó.
-Cảm ơn em, Tuấn Hạo.- Cô bé cười tít mắt.
Tuấn Hạo đỏ mặt, liền cúi gằm xuống, không dám ngẩng lên nhìn Di Đông.
Tất cả các bật phụ huynh nhìn thấy đều phì cười ngay cả người cha Tuấn Du, riêng Thiệu Hà, cô chỉ biết giật giật khóe môi trước những hành động của cậu con trai quý tử của mình.
Phía xa xa, Thiên Kiệt bước đến, cậu vẫy tay chào.
-Chào mọi người.
-Chào cậu/em!- Mọi người đồng thanh.
-Aaa, ba...- Bốn đứa trẻ chạy ùa đến ôm chầm lấy cậu.
-Chào các con!- Cậu xoa đầu từng đứa.
-Ba ơi! Hôm nay Di Đông muốn ba đưa đi công viên chơi.- Di Đông nũng nịu lắc lắc tay cậu.
-Con cũng muốn đi!- Trịnh Khải và Thế Luân đồng thanh.
-Còn Tuấn Hạo, em có đi không?- Di Đông chu môi hỏi.
-Em thì thế nào cũng được.- Cậu bé mỉm cười trả lời nhưng không nhìn Di Đông.
-Thôi được, chiều nay ba đưa các con đi nhá!- Thiên Kiệt nói rồi đứng dậy, đưa cả bốn đứa lại chỗ của mọi người. Nó nhíu mày, ngồi xuống hỏi Di Đông.
-Di Đông, con lại làm nũng với ba à?
-Di Đông không có làm nũng, không tin mẹ hỏi ba đi!- Cô bé chớp chớp mắt mình.
-Thiên Kiệt, Di Đông đòi cậu gì nữa sao?- Nó quay sang hỏi cậu.
-À, không! Mình chỉ muốn chiều nay dắt mấy đứa nhỏ đi công viên thôi.- Cậu kéo Di Đông ôm vào lòng.
-Thật không? Chị thấy em nuông chiều mấy nhóc con này lắm rồi đó.- Diễm Kỳ nhíu mày nghi hoặc.
-Phải rồi, thương quá thành hư đấy.- Bảo Trúc lắc đầu.
-Dạy con thì phải nhỏ nhẹ chứ, mình chiều chuộng như thế nhưng không hẳn là mấy đứa này sẽ hư.- Cậu chỉ biết cười và cười.
-A, Joong Min kìa!- Thiệu Hà chỉ tay về phía lối ra vào của hành khách.
Một cậu con trai trông bộ quần jeans và áo thun trắng đơn giản, trên mặt còn đeo một chiếc kính đen to bản. Cậu ngó nghiêng nhìn xung quanh như đang tìm ai đó.
-Joong Min!- Bảo Trúc và Thiệu Hà vẫy tay.
-Cậu ơi!- Bốn đứa nhỏ nhảy cẩn lên khi trông thấy Joong Min (xuất hiện ở chap 12 nha m.n).
Joong Min bước đến, cúi chào cả nhóm.
-Chào anh chị!
-Chào em!
-Chào anh, Thế Nguyên!- Cậu đưa tay ra.
-Người anh em, lâu rồi không gặp.- Thế Nguyên một tay bắt tay, một tay vỗ vai cậu.
-Chào anh, Tuấn Du!
Tuấn Du đưa tay ra, bắt tay Joong Min.
-Chào, em trai!
Joong Min nhìn Trịnh Khang, ông anh này hôm nay lại im lặng lạ thường, chắc nay có bão.
-Anh hai à, sao im ru rú vậy?
-Anh dự tính là về nhà rồi mới cùng cậu thức vài đêm.- Anh khẽ cong môi cười.
-Ra vậy, nếu thế thì em sẽ không giữ phép đâu!- Cậu nháy mắt.
-Được thôi!
-Nhanh thật đấy, mới đây mà Joong Min đã về Hàn Quốc được 3 năm rồi.- Nó khẽ cười hiền hòa.
-Vâng, em cũng đã tìm được người thân rồi. Nay em quay trở lại là muốn làm gì đó trả ơn cho ba chị.
-Có gì đâu, khách sáo quá đi! Chị em trong nhà không à.- Bảo Trúc xua tay.
-Này nhóc, quên chị rồi sao?- Diễm Kỳ nheo mắt nhìn Joong Min.
-Sao em quên chị được chứ. Đúng không Otokori?- Cậu cười híp mắt.
Joong Min đứng thẳng người, cho hai tay vào túi, nhìn ngang nhìn dọc.
-Có ba nhóc ở đây rồi nhưng sao chẳng thấy Di Đông đâu vậy cà?
-Cậu ơi! Di Đông ở đây!- Cô bé nhỏ nhắn, lùn tịt đang cố vươn tay kéo vạt áo cậu.
Joong Min nhìn xuống, cậu chợt phì cười nhấc bổng Di Đông lên.
-Cháu gái của cậu đã cao thế này rồi à? Càng ngày càng xinh nha!
-A, cậu! Con sợ độ cao lắm!- Cô bé cứ quơ tay quơ chân, muốn tìm một chỗ bám.
Joong Min bế Di Đông, ôm trọn cô bé vào lòng. Khẽ vuốt tóc cô bé, cậu đưa mắt sang nhìn nó. Tội cho nó quá! Suốt 5 năm ròng rã, một mình nuôi dưỡng Di Đông nhưng nó lại không hề nao núng mà còn dạy dỗ ra một cô nhóc đáng yêu và ngoan ngoãn thế này. Di Đông rất giống hắn. Cô bé có một đôi mắt màu huyết rất sáng, trong veo như mặt hồ tĩnh lặng. Cậu rất thích đôi mắt này, nhìn vào đấy, cậu lại thấy tâm hồn thật thanh thản. Còn mái tóc màu xanh rêu, tuy không thể hiện sự mạnh mẽ như cha của mình nhưng ở cô bé lại có nét dịu dàng và chín chắn.
-Thôi, chúng ta về đi. Chiều nay còn mở party tiếp đãi em út nữa.- Trịnh Khang lên tiếng.
-Ừ, về nào!...