Chương 16: Quá khứ - Sakura Miyazono
*****
Trong một căn phòng tối ở Nhật Bản.
-Gomen"nasai! Watashi o utsu koto wa arimasen! Watashi o tatakanaide kudasai, otōsan! (Con xin lỗi! Đừng đánh con mà! Xin đừng đánh con, ba à!) – Một cô bé 9 tuổi người đầy vết bầm tím, vết xước do roi da tạo ra, tay ôm ảnh của một người phụ nữ trung niên, tha thiết cầu xin.
-Watashi o utsu koto wa arimasen ka? Anata wa ichinichijū tanoshinde imasushi, watashi wa kaisha ni au hitsuyō ga arimasu. (Không đánh mày à? Mày suốt ngày chỉ biết vui chơi, còn tao phải họp hành công ty.) – Một người đàn ông tầm 50 tuổi nói, tay không ngừng vung roi da đánh cô bé - Watashi wa isshōkenmei hataraite imasu ka? (Mày biết tao vất vả lắm không?).
-Gomen"nasai! Watashi wa mō sore ijō ni wa narimasen! Watashi o tatakanaide kudasai! ( Con xin lỗi! Con sẽ không như vậy nữa! Xin ba đừng đánh con!) – Cô bé khóc.
Đột nhiên chuông điện thoại ông ta reo lên.
-Moshimoshi? ( A lô?) – Ông ta đổi giọng hiền từ - Arima chōkan? (Thư ký Arima à?)
-Hai! Daitōryō, anata wa 15-ji kara hajimaru kabunushi sōkai o motte imasu! Watashi wa dai teitaku no mae de anata o matteimasu! (Vâng! Thưa chủ tịch, ngài có một cuộc họp cổ đông sẽ bắt đầu lúc 15 giờ đấy ạ! Tôi đang đợi ngài ở trước biệt thự đấy ạ!) – Thư ký Arima nói.
-Ā,-sō? Sukoshi mattekudasai. (À, vậy sao? Đợi tôi một chút.) – Ông ta nói.
-Hai! Sayōnara kaichō! (Vâng! Tạm biệt chủ tịch!) – Thư ký Arima cúp máy.
- Anata wa kōundesu! (Mày may mắn lắm đấy!) – Ông ta nói rồi bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô bé. Cô bé tủi thân, buồn bực, hận chính bản thân không thể làm được gì. Cô bé chỉ biết ôm di ảnh của mẹ và chịu những trận đòn của ba dượng độc ác. Có những lúc đau đớn tưởng chừng như sẽ ch.ết, cô vẫn cố sống, cố sống để trả thù cho người mẹ yêu quý của mình.
- Mama, dōshite kono yōna koto ni taeshinobi nakereba naranai nodesu ka? Dō shita no? Mama, watashi wa anata ga totemo koishī! (Mẹ ơi, tại sao con phải chịu đựng và trải qua tất cả những việc này kia chứ? Con đã làm gì sai đâu chứ? Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!) – Cô bé ôm di ảnh của mẹ, khóc trong đau đớn.
Suốt một năm sau đó, cô bé vẫn luôn phải chịu những lần xả giận của ba mình. Cho tới một ngày, có một cô bé bí ẩn xuất hiện trong căn phòng mà cô bị nhốt.
- Anata wa Miyazono Sakuradesu ka? (Cậu là Miyazono Sakura phải không?) – Cô bé đó hỏi.
- Anatahadaredesu ka? ( Cậu là ai?) – Sakura hỏi, sắc mặt xanh xao.
- Watashi wa anata o koko kara oidasu tame ni kita hitodesu! (Tớ là người đến để giúp cậu thoát khỏi đây!) – cô bé đó nói.
- Koko kara deru? Īe! (Thoát khỏi đây? Không thể nào đâu!) – Sakura cười khổ.
- Sore dakedesu! Shikashi, anata wa mōsukoshi matsu hitsuyō ga arimasu. Jūbun"na shōko ga aru toki, watashi wa kare o keimusho ni iremasu! (Có thể đó! Nhưng cậu phải đợi thêm một thời gian nữa, khi có bằng chứng đầy đủ, tớ sẽ bắt ông ta vào tù!) – Cô bé đó nói.
- Hontōni? (Cậu...chắc chứ?) – Sakura nghi ngờ.
- Tashikani! Kono ichigime sōchi o tsukande, soshite... (Chắc! Chỉ cần cậu giữ lấy thiết bị định vị này, và...) – Cô bé đó lấy trong túi ra một thiết bị nghe lén, bí mật lắp đặt ở góc tường.
- Soreha... (Đó là...) – Sakura tò mò.
- Kinishinaide! Anata wa tan"ni ichigime sōchi o hoji suru hitsuyō ga arimasu! (Đừng bận tâm! Cậu chỉ cần giữ thiết bị định vị đó là được rồi!).
- Sōdesu ka? (Như vậy thôi sao?).
- Sōdesu! (Đúng vậy!).
- Shikashi, anatahadaredesu ka? (Nhưng, cậu là ai?).
- Yui, Shiota Yui. Sore ni taete kudasai! (Yui, Shiota Yui. Hãy cố gắng chịu đựng nhé!) – Yui nói, quay bước đi - Sayōnara! (Tạm biệt!).
- Arigatō! (Cảm ơn cậu!) – Sakura nói.
Và Sakura không phải ai khác mà chính là Đào. Mẹ cô vừa mất một năm trước, từ đó cô bị ba dượng ngược đãi, bạo hành. Nửa năm sau đó, công ty nhà Đào tụt hạng. Cổ phiếu rớt giá, nhà đầu tư rút vốn, nhân viên nghỉ việc, nợ nần chất đống,… khiến ba Đào tâm trạng thất thường, tinh thần bất ổn. Ông ta hành hạ, đánh đập, tr.a tấn cô một cách dã man hơn. Và rồi một ngày, ông ta đột nhiên có gì đó rất lạ.
- Watashi no saiai no musume sakura! (Sakura, con gái yêu quý của ta!) – Ông ta giở giọng ngọt lịm, tiến về phía Đào.
- Hai... Hai... (Dạ... vâng...) – Đào lo sợ nói.
- Anata wa dorekurai seichō shite imasu ka? (Sau bao lâu, cuối cùng đã lớn thật rồi nhỉ?) – Ông ta nhếch môi cười.
*****
Mấy bạn đọc giả ơi, có thể cho mình xin mấy cái cmt nhận xét về truyện được hông ạ? Mình không biết được truyện của mình có hay hay là tệ không nên mong mọi người người cho mình biết để mình cải thiện hơn. Cảm ơn mọi người.