Chương 15: Sách cấm
Một ngày mới bắt đầu, những cây Phong sau nhà kính của học viện đang bắt đầu rụng lá. Gió thổi nhẹ qua những tán cây nghe xào xạc, buâng khuâng đến nao lòng.
Bước đi như một hồn ma lang thang phía sau học viện, đầu óc Viola rối như tơ vò. Sáng nay lúc ngồi xuống bàn ăn sáng cô phát hiện ra tay trái của Lion có vết thương mà ngay bên cạnh biểu hiện của Rose rất lạ. Đôi mắt Rose sưng húp như một hạt dẻ, thỉng thoảng không kiềm lòng được mà liếc vào bàn tay bị thương của Lion một cái. Nghĩ lại hành động hôm qua của Lion đối với mình trong lòng Viola phừng phừng lửa giận. Được rồi, cứ cho rằng việc không may làm lộ dấu răng của Louis là lỗi của cô đi. Cũng chỉ vì cô đang gấp cho nên không để ý mà chạy loạn ra ngoài. Thế nhưng anh có gì mà tức giận chứ? Cô với anh chẳng qua cũng là mối quan hệ lợi dụng nhau hay sao?
Đặt dao, nĩa xuống đĩa Viola lầm lì đứng dậy, cầm theo balo đi thẳng ra cửa. Hiện tại cô không muốn đối mặt với anh.
- Viola!
Thầy Athur phía sau gọi với, ông lo lắng. Ngày hôm qua lúc cô khóc lóc chạy lại ông đã nghi có chuyện gì đó nhưng con bé một mực không chịu nói. Mọi người quay đầu lại nhìn nhau khó hiểu. Họ thừa biết hôm qua huyên náo việc gì! Nhìn qua bàn tay đang bị thương của Lion họ khẽ lắc đầu. Không biết rốt cục tối qua anh đập vỡ bao nhiêu chai rượu. Lại nhìn sang Rose, cô thật đáng thương! Những cái nhìn mang ý thương hại dành cho Rose, Rose đỏ mặt.....bàn tay nắm chặt một góc váy dưới gầm bàn.
"Chenn.ng" Lion quăng con dao xuống đĩa nghe thật sắc lạnh. Mọi người liền giật mình cúi đấu xuống xử lý phần ăn sáng mà trong lòng run cầm cập.
- Ăn xong đi tập luyện, tối vào thành phố tuần tra._ giọng anh khô khốc.
- Rõ!
Ném lại cái nhìn cảnh cáo Lion về phòng đóng cửa cái "rầm". Mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
- Thật là...đau tim quá!_ Tom vỗ vỗ trái tim, trên lưng toát mồ hôi hột.
Mà Rose cũng lủi thủi bước về phòng. Những cái nhìn thương hại đó cô không cần. Họa chăng từ bỏ anh đi thì tốt rồi.
- Hey! Viola
David ôm một đống thứ đồ lỉnh kỉnh chạy tới, dáng vẻ chật vật không đỡ nổi. Mái tóc rối bù nghìn năm của cậu ta ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc bết lại làm cho người ta có cảm giác một tuần chưa gội. Lại còn bộ quần áo cũ mèm, nhăn nhúm không được là.....dáng vẻ của David làm ai cũng lắc đầu dè bỉu, chê bai. Họ xa lánh cậu. Chỉ trừ cô!
Đối với Viola mà nói, David trông có vẻ khờ khạo thế nhưng đó là một người bạn chân thành. Cô rất trân trọng tình bạn này.
- Này! Cậu đi đâu với đống đồ đó?
Rút trong cặp ra một cái khăn tay Viola đưa cho David, ánh mắt quét vào đồng đồ lỉnh kỉnh trong bìa hộp mà cậu ta đang cầm.
- Đến thư viện trả sách thôi! Cậu...đi cùng tôi không?
Bẽn lẽn nhận cái khăn David ngước đôi mắt to đằng sau cặp đít chai dày cộp lên nhìn cô tỏ vẻ mời mọc.
- Được thôi!
Dù gì cũng không có việc gì làm, chi bằng lên thư viện đọc sách cho qua ngày cũng được. Cô khẽ thở dài.
Phía dưới mái tóc mái lù bù David nhìn cô thoả mãn, hài lòng. Nụ cười khẽ lộ ra nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.
***************************************
Tại lâu đài Dark Blood.
"Cộp..cộp...cộp" tiếng giày cao gót nện trên nền đá màu đen nghe vang vọng. Khẽ mở cửa phòng, đôi chân dài miên man trắng muốt của Rosalie bước vào. Trên tay còn cầm một ly máu. Cố kéo áo trước ngực cho chễ xuống làm lộ ra nửa khuôn ngực đẫy đà cô ả nghiêng đầu hành lễ:
- Vương! Đồ uống của người._ kèm theo ánh mắt phong tình như muốn người khác phạm tội.
Nhận lấy ly máu Louis nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ không chú ý người bên cạnh đang cố quyến rũ mình.
Rosalie mất hứng, khẽ bĩu môi. Cô ả mạnh dạn lại gần ngồi lên đùi Louis, bàn tay quàng lên cổ hắn bày ra tư thế ám muội.
- Vương...người có chuyện gì sao?
Giọng cô ả kéo dài, bàn tay như con rắn dời xuống ngực hắn, len lỏi qua lớp áo màu đen chui vào xoa lồng ngực hắn như muốn câu dẫn.
Khẽ nhếch mép Louis cúi đầu nhìn người phụ nữ trước ngực mà lộ ra tia trào phúng. Bàn tay nâng cằm Rosalie lên, đôi môi mỏng cúi gần xuống chiếc môi đỏ chót gợi cảm kia.
Trong lòng vui vì sắp đạt được mục đích câu dẫn Louis. Cô ả nóng lòng muốn được trở thành hoàng hậu của giới Ma-cà-rồng. Hơn nữa người đàn ông trước mặt này quá chói loá, quá sức hút đi. Cô ả sung sướng khép mắt lại chờ đợi nụ hôn kia áp xuống. Thế nhưng... Không có nụ hôn mong chờ xảy ra cả. Louis nghiêng đầu kề sát tai ả, giọng nói lạnh âm độ:
- Đừng loạn!
Giật mình đứng phắt dậy cô ả qùy xuống hối lỗi:
- Vương tha tội.
Tuy nói một đằng nhưng trong lòng lại không ngừng nguyền rủa. Trước giờ không có ai có thể cưỡng lại sức hút của ả. Thế nhưng người đàn ông này....
Hai chữ "đừng loạn" như một mũi tên bắn xuyên qua trái tim của ả. Nó như một lời cảnh cáo. Rốt cuộc Louis phát hiện ra điều gì rồi?
- Ra ngoài!
Không đành lòng ả dùng đôi mắt cố quyến rũ hắn lần nữa nhưng cuối cùng cũng phải mang tâm trạng thất bại bước ra cửa.
Người đàn ông này....ả sẽ không từ bỏ!
Bóp nát ly máu trong tay nhưng đôi mắt Louis tĩnh lặng như hồ thu không gợn sóng. Tất cả đều nằm trong tay hắn cả.
***************************************
Thư viện nằm sát ngay bên hàng Phong sau học viện, nơi đây vô cùng yên tĩnh, ánh nắng chan hoà.
- Cậu có thể mang hai cuốn sách này để trên dãy 35 lầu 3 giúp tôi được không?
David nhỏ giọng nhờ vả, không quên dúi hai cuốn sách vào tay cô.
- Được!
Theo hướng tay David chỉ cô bước lên lầu ba. Tuyệt nhiên không có ai trên đây cả, yên tĩnh lạ lùng. Sau khi đặt hai cuốn sách vào dãy 35 đôi mắt tím vô tình lia tới một dãy sách. Dãy sách này nằm cách ly một góc trong lầu ba, trên kệ có dán một dòng chữ "Sách Cấm".
Cô cũng đã nghe một số giảng viên nói về kệ sách này. Đó là sách chỉ phục vụ những nghiên cứu chuyên sâu về nhiều việc khoa học, v.v chỉ dành riêng cho giảng viên, sinh viên không được phép mượn.
Cũng không biết thế nào mà cô lại bị tủ sách đó thu hút, bước chân tiến lại gần.
Vì là kệ sách đặc biệt nên được bao bọc bởi tấm kính, bên ngoài có khoá. Nhưng tuyệt nhiên lại không có ổ khoá nào, cửa tủ khép hờ. Thật kì lạ.
Khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt cô ngó trước ngó sau. Xác định không có một ai bàn tay run run mở cánh cửa tủ ra. Cô thực sự rất tò mò bên trong chứa sách gì.
Tầm mắt nhanh chóng liếc qua toàn bộ số sách trên kệ. Cũng không có gì thu hút cô. Thế nhưng vào giây phút cô đóng cánh cửa lại thì tiêu đề của một cuốn sách đập thẳng vào mắt.
"MA-CÀ-RỒNG VÀ NHỮNG ĐIỀU CẦN BIẾT?"
Nhanh chóng lấy cuốn sách ra khỏi kệ, tim đập nhanh lạ kì khi thấy dòng chữ"Ma-cà-rồng"...lại nhớ đến lời nói của Louis hôm qua. Cho nên cô cắn răng nhét cuốn sách vào balo, đóng cánh cửa tủ lại.
Ngoài cửa.....David khẽ liếc mắt nhìn bóng lưng Viola khẽ gật đầu hài lòng.