Chương 2: Nụ Hôn

Buổi sáng hôm nay, ngay từ khi Diệp Tử Thông bước vào lớp, không khí dường như đã thay đổi. Anh không phải là người hay để ý tới chuyện xung quanh, nhưng khi người ta cố tình để ý anh, theo phản xạ tự nhiên anh sẽ nhìn lại. Nhưng lạ một nỗi, mỗi lần anh nhìn lại, tất cả mọi người không hẹn cùng nhau quay đi, che dấu khuôn mặt lấp lửng những nụ cười.


Diệp Tử Thông mặc dù rất khó hiểu nhưng cũng không lấy nó làm vấn đề gì to lớn, vậy nên hiệu ứng lạ xung quanh dường như không làm ảnh hưởng tới anh.
Tuần nay Diệp Tử Thông được dao chấm thi đua nề nếp, ngay từ khi có tiếng trống vào học anh đã đi ra ngoài.


Trên sân trường không có một bóng người, chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn độn dội ra từ những tòa nhà lớn, khuếch tán trong lớp sương mờ nhạt của buổi sớm bình minh đẹp trời, tất cả khiến cảm xúc trong người anh vui vẻ hơn.


Diệp Tử Thông đi từ tầng một lên tầng ba các dãy nhà, tất cả đều diễn ra như những gì chúng phải diễn ra, cho tới khi nơi anh đến là dãy nhà A, nằm phía Tây trong khuôn viên trường.


Diệp Tử Thông bao giờ cũng thế, khi lướt qua các lớp học, nhận báo cáo chỉ số từ cán bộ lớp, sau đó luôn để lại một nụ cười thân thiện trước khi bước đi. Nếu nói con người anh tàn nhẫn và ứng xử không mẫu mực, thì chắc chắn đó là khi anh đang đối diện với những kẻ phá hoại và có ảnh hưởng xấu tới nề nếp học đường. Chẳng hạn như hôm qua, cách Diệp Tử Thông nói chuyện với Kịch San San, đó là ví dụ điển hình nhất.


Mọi chuyện vẫn sẽ êm đẹp, nụ cười trên môi Diệp Tử Thông vẫn ngọt ngào thu hút bao nhiêu ong bướm vây quanh, nếu nơi cuối cùng anh dừng chân, không phải là cái lớp 12K này.


available on google playdownload on app store


Diệp Tử Thông đến án ngữ trước cửa, nhìn phong cách sinh hoạt lộn xộn của tập thể 12K , tỏ ra không được hài lòng. Nếu trong khối 12 toàn trường, lớp 12A do cô giáo chủ nhiệm của anh dẫn dắt, luôn có thành tích học tập và xếp loại nề nếp đứng hàng đầu, thì lớp 12K do cô giáo chủ nhiệm của Kịch San San dạy dỗ, đích thị luôn về cuối với những chỉ tiêu này. Mặc dù không nói ra, nhưng thực tế người ta luôn ngầm so sánh 12K và 12A như địa ngục và thiên đường.


Và cái quan trọng hơn, trong thiên đường ấy, Diệp Tử Thông chính là một thiên thần mẫu mực nhất. Ngược lại, nhìn về khoảng địa ngục hoang tàn mà nói, yêu ma ác nghiệt nhất không ai khác ngoài Kịch San San.


Lớp trưởng 12K là một chàng trai có ngoại hình khá bắt mắt, vừa trông thấy Diệp Tử Thông đã ra hiệu cho lớp ổn định lại, một mình bước ra ngoài.


Kịch San San đứng phía trong cười thích thú khi nhìn hai chàng trai trao đổi với nhau, trong đầu vạch sẵn một mưu kế. Những cô bạn hôm qua tinh ý nhận ra sự thay đổi trên nét mắt Kịch San San, thì thầm to nhỏ với nhau, liền quay qua nhìn cô, miệng trầm trồ.


“Kịch tiểu thư, chàng đã tìm tới nơi, không lẽ nàng lại án binh bất động như thế này?”
Kịch San San cười nham hiểm, nháy mắt với tụi bạn rồi đập mạnh tay xuống bàn.
“Sao có thể như thế được? Tôi là ai chứ? Kịch San San lại có thể làm ngơ với bạn trai của mình được à ? »


Đám bạn nghe tới đó liền vô cùng khoái chí, không ngừng phụ họa theo.
« Vậy mau mời người ta vào đây, ít ra cũng phải giao tiếp xã giao với bạn của bạn gái, để tình cảm thêm thắm thiết phải không ? »
« Đúng rồi…chẳng lẽ chỉ một việc như thế, Kịch tiểu thư cũng không làm được ? »


« Hay chỉ Kịch tiểu thư đơn phương tình cảm với người ta, còn người ta thì… ? »
Kịch San San nhất thời bị khích tướng, nghe tới đó liền hùng hổ đứng lên. Trước khi bước ra khỏi chỗ của mình, cô không quên vứt một cái nguýt dài xuống những cặp mắt phía dưới.


« Mấy cô muốn xác nhận chuyện tình cảm của chúng tôi chứ gì ? Vậy thì hãy mở to mắt ra nhé, nhìn xem anh ta luyến ái tôi thế nào ? »


Kịch San San vui vẻ tiến về phía trước, cắt ngang cuộc nói chuyện của cậu lớp trưởng và Diệp Tử Thông. Đôi mắt cô trong veo như hơi sương phảng phất bên ngoài trời, khuôn miệng cười rạng rỡ.
« Tử Thông ! »


Hai chàng trai cùng sửng sốt quay lại nhìn vị khách không mời mà tới này, mỗi người có một cảm xúc khác nhau.


Cậu lớp trưởng ban đầu chưa hiểu được chuyện gì, dùng toàn bộ ánh mắt thu gọn cơ thể Kịch San San. Ngược lại, Kịch San San không chút mảy may với thái độ của người bạn đồng môn, vẫn tập trung toàn bộ ánh mắt cho chàng trai bên cạnh cậu ta, trong đó chứa vài phần cảm xúc. Nhưng thứ cảm xúc đó, ngoài Kịch San San chỉ có mỗi Diệp Tử Thông nhìn ra.


Diệp Tử Thông cố tình ngó lơ Kịch San San, nhanh chóng tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
« Mời cậu kí vào đây. »
Cậu lớp trưởng nhanh chóng kí vào cuốn sổ đỏ trên tay Diệp Tử Thông, lại ngẩn người quay sang nhìn Kịch San San với ánh mắt đầy thắc mắc. Đáp lại cái nhìn đó, cô nói.


« Triệu Tường, phiền anh vào trong cho chúng tôi nói chuyện được không ? »
« Hai người…quen nhau… ? » Triệu Tường hết nhìn Kịch San San lại quay sang nhìn Diệp Tử Thông, có vẻ cần một lời giải thích.
« Anh ta là bạn trai của tôi. Bây giờ anh vào được rồi chứ ? »


« Không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây. » Diệp Tử Thông tỏ ra lạnh nhạt trước câu chuyện của Kịch San San, nói với Triệu Tường rồi quay người bước đi.


Triệu Tường gật đầu đầy khó hiểu, cũng không rõ bản thân đang đồng ý với câu nói của người nào. Từ lúc ở cửa vào tận chỗ ngồi, không ít khi Triệu Tường quay đầu nhìn lại. Cũng đồng cảm xúc ấy, bên trong lớp những ánh mắt thích thú đang nhìn ra, ba mươi cái miệng hùa với nhau thành phiên chợ lớn.


Diệp Tử Thông lạnh nhạt quay người, trong tích tắc liền bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lại. Cái nắm nơi cổ tay không quá chặt, nhưng vô tình những mạch máu trên mặt anh đỏ hơn. Đặc biệt cảm giác mát lạnh này, khác với sự bực bội trên mặt anh, lại dễ chịu và nhẹ nhàng hết mức.


Khi những cảm giác tiếp xúc da thịt ấy mất đi, ánh mắt Diệp Tử Thông hoàn toàn đổ xuống dưới, nhìn vào gương mặt Kịch San San đang chắn ngang ngực mình. Anh nói.
« Cô có chuyện gì muốn nói với tôi. »
« Chuyện là…anh nhìn ngoài kia xem, tại sao giáo viên lại có thể tới trễ như vậy chứ ? »


Diệp Tử Thông quay mặt nhìn theo ngón tay trỏ của Kịch San San, ngay lập tức khuôn mặt cô vươn nhanh về phía trước, để môi anh ta chạm vào má mình.


Diệp Tử Thông ngẩn người để một lúc lâu như thế, tới khi kịp nhận ra mình bị trúng bẫy của Kịch San San, thì phía trong lớp kia, từng tràng pháo tay nổ tung giòn giã. Kịch San San cũng trong tích tắc trôi tuột vào trong, để lại một mình Diệp Tử Thông đứng trên hành lang như kẻ mất hồn.


Từ tầng ba khu nhà A trở về lớp học của mình, chưa bao giờ người ta trông thấy một Diệp Tử Thông chậm chạp và mụ mẫn như thế. Vài người đi qua trước mặt anh, chủ động chào hỏi, nhưng những gì được đáp lại chỉ là sự im lạnh đến nao lòng.


Kịch San San đúng là hạng con gái trơ trẽn, việc động trời như thế cô ta cũng có thể làm ra. Anh không sợ lời đồn ác ý thiên hạ truyền tai nhau, giống như những gì hôm qua Kịch San San tuyên bố. Nhưng điều đó chỉ xảy ra nếu như mọi chuyện không có thật, đằng này giữa ban ngày ban mặt, chính mắt anh cũng thấy mình đã hôn lên má Kịch San San, có cho anh mặt dày như cô ta, thật cũng khó để chối cãi.


Kịch San San đúng là ác mộng, là loại con gái mà Diệp Tử Thông ghét nhất : kiêu ngạo, ngu ngốc và luôn tự làm theo ý mình.
Bên trong lớp học, Kịch San San cố ý che đậy những cảm xúc của mình, cười mãn nguyện trước những lời tán dương và ghen tị bạn bè ban trao.


Thực ra chỉ là một cái hôn, giống như bao lần cô ra nước ngoài cùng ba và cũng được bạn bè hôn như thế. Họ đều là người khác giới, cũng không có một chỗ đứng trong lòng Kịch San San, tại sao thân nhiệt cô lại đột ngột tăng cao thế này.
Nóng quá, trời mới vào thu mà sao nóng quá !


Diệp Tử Thông về tới lớp, vừa bước vào đã bị một đám bạn vây xung quanh. Chưa bao giờ cái lớp 12A trở nên hỗn loạn và nhốn nháo như thế này, mà tâm điểm của mọi câu chuyện, không ái khác ngoài anh.
« Cậu bạn, làm tốt lắm ! »
« Hoan hô ! Diệp Tử Thông muôn năm ! »


« Diệp Tử Thông đúng là nam thần của trường chúng ta. »
Diệp Tử Thông nhất thời không hiểu được chuyện gì, bất động nhìn theo xung quanh mình bao nhiêu sự hò hét và cổ vũ.
Một cậu bạn đập nhẹ bàn tay vào vai Diệp Tử Thông, sung sướng khen thưởng.


« Cậu giỏi lắm, thế mới là Diệp Tử Thông chứ ? Chỉ trong mấy ngày đã đánh cắp được trái tim của tiểu yêu bướng bỉnh nhất trường Thiên Ngôn, tụi này phục cậu sát đất rồi đấy. »
« Ý cậu là sao ? » Diệp Tử Thông cảm thấy khó hiểu, nhìn qua đám đông vây kín mình, thắc mắc.


« Còn sao nữa, cậu giả bộ phải không ? »
Nói tới đó, một cô bạn cầm chiếc Smartphone trên tay, tiến lại phía Diệp Tử Thông rồi đưa ra trước mặt anh. Cả đám đông lại vỗ tay ầm ầm.
Diệp Tử Thông nhìn vào màn hình đang chứa cảnh anh hôn Kịch San San, mặt mày tái mét.


Thật không tưởng tượng ra Kịch San San lại mặt dày như thế, không những làm hại anh trước mặt bạn bè mình, mà ngay cả bạn bè anh, cô ta cũng không buông tha được.
« Cô lấy đâu ra thứ này ? » Diệp Tử Thông với ánh mắt đỏ ngầu, quát lên giận giữ.


Đây là lần đầu tiên người ta trông thấy Diệp Tử Thông giận giữ, nhất là cách anh cư xử rất nặng nề. Không cần nhắc nhở, tự nhiên đám đông liền giải tán.
Bên cạnh Diệp Tử Thông lúc này chỉ còn mỗi cô bạn đang cầm chiếc Smartphone trên tay. Anh nhanh chóng cầm chặt cổ tay cô bạn kia, quát lớn.


« Tôi hỏi lại lần nữa, cô lấy đâu ra bức ảnh này ? »


« Anh bình tĩnh đi, chuyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa. Nếu không phải sự thật thì chắc chắn có người muốn vu khống cho anh, vì nó được đăng trên diễn đàn của trường mình, cách đây tầm mười phút. Bây giờ tất cả học sinh trong trường này chắc đã trông thấy rồi. »


Thực tế nghe tới đó Diệp Tử Thông không giữ được bình tĩnh, anh nóng nảy bước nhanh ra ngoài.
Một Diệp Tử Thông điềm tĩnh, luôn nghiêm khắc với bản thân cũng có khi trở nên hồ đồ như lúc này ư ? Anh bỏ nguyên cả tiết học, chỉ vì một bức ảnh có thật với Kịch San San.


Người ta thắc mắc, tại sao Diệp Tử Thông tỏ ra giận giữ như thế ? Nếu chuyện này do ai đó vu khống, đáng ra người bất bình nên là Kịch San San chăng, thực tế Diệp Tử Thông có bị thiệt chỗ nào ? Vậy nhưng lúc này đây, Kịch San San chỉ án binh bất động, không tỏ ra một chút khó chịu gì.


« Kịch San San, cô đi theo tôi. » Diệp Tử Thông bước nhanh vào lớp 12K , nắm lấy cổ tay Kịch San San, kéo xộc ra ngoài.


Anh dắt cô đi như dắt một con mèo, mà cô lại không hề phản kháng. Trái với sự nóng giận trên gương mặt Diệp Tử Thông, Kịch San San tỏ ra thích thú và mãn nguyện, bởi vì hết lần này tới lần khác, anh ta luôn làm theo những gì cô nghĩ phải diễn ra. Diệp Tử Thông nhất định đã nổi nóng.


Ở một nơi khá heo hút, Diệp Tử Thông hất mạnh cánh tay Kịch San San, khiến cô suýt ngã nhào.
“Anh đối xử với bạn gái như thế à? Tay tôi đau lắm rồi này.” Kịch San San xoa xoa cổ tay, giọng nói vừa giận dỗi vừa khiêu khích.


“Ai là bạn gái của tôi? Cô dừng ngay trò này đi. » Diệp Tử Thông trừng mắt quát Kịch San San. “ Đầu óc cô có bình thường không? Nếu chỗ nào không được bình thường thì vào bệnh viện ấy, đừng chạy tới làm phiền tôi.”
“Anh ghét tôi lắm sao?”


“Đúng vậy! Tôi-rất-ghét-cô.” Diệp Tử Thông nói rõ từng từ.
“Vì sao?”
“Vì cô không phải là bạn gái của tôi.”
“Nói như vậy, nếu tôi là bạn gái của anh, anh nhất định sẽ không ghét tôi nữa?”


Diệp Tử Thông định nói gì, bất chợt chạm phải ánh mắt cố chấp của Kịch San San, liền im lặng không nói nữa. Cái cách nhìn này của cô, hình như không hề trong sáng và đả kích, mà trong đó, anh cảm nhận có một chút giận hờn.


Như thế là thế nào? Chắc anh điên rồi chăng ? Từ bao giờ anh ngu xuẩn trước ánh mắt của cô gái đáng ghét như Kịch San San chứ ?


Kịch San San vẫn chăm chú nhìn vào mắt Diệp Tử Thông, chờ đợi một câu trả lời. Nhưng chính hai người không biết rằng, càng nhìn sâu vào mắt nhau, càng khó để nói với nhau những lời thật lòng nhất.
« Anh định chịu trách nhiệm với tôi như thế nào ? » Kịch San San hỏi.
« Cô có ý gì ? »


“Vì anh mà tôi phải bỏ tiết, chẳng lẽ anh không định nói một câu xin lỗi sao?”
Diệp Tử Thông cứng họng, không biết đáp trả thế nào. Xét cho cùng, việc kéo cô ta ra đây như thế này, đúng là lỗi của anh thật. Nhưng nếu xét sâu hơn một tí, chuyện đều từ cô ta mà ra.


“Cô xóa bức ảnh ấy đi.”
“Được! Vậy anh xóa tên tôi ra khỏi danh sách đen của trường.”
“Cô..cô..Đừng được thể mà lấn tới.” Diệp Tử Thông tỏ ra giận dữ.
“Coi như chúng ta hòa, không ai nợ ai.” Kịch San San tiếp lời.
“Được! Chúng ta không ai nợ ai.”


Diệp Tử Thông nói đến đó, lạnh lùng bỏ đi.
Kịch San San còn lại dưới sân trường, thấy quá muộn để quay lại lớp, liền đi tới căng tin ngồi một mình.


Diệp Tử Thông đúng là Diệp Tử Thông, bởi vì anh ta quá chuẩn mực với bản thân, thành ra trước con cáo già như Kịch San San, càng dễ bị mắc lừa. Nàng đã tung lưới, chàng lại ngu ngốc chui vào.


Mấy năm ngồi trên ghế trường phổ thông Thiên Ngôn, chưa bao giờ Kịch San San thấy cuộc đời tươi đẹp như thế. Việc tới trường thật chẳng tệ như cô nghĩ, ngược lại, trong lòng cô lại dậy lên lớp lớp những cảm xúc khác nhau.


Hình như Diệp Tử Thông cướp mất linh hồn của cô rồi, từ bao giờ cô rất hay nhớ đến anh ta.


Tiểu thư Kịch gia trước nay vẫn ngông nghênh và chảnh chọe như thế, cái gì cô thích thì nhất định phải có, cái gì không thích thì đến mơ cô cũng chẳng ngó vào. Vậy với Diệp Tử Thông, anh ta được gọi là thích hay không thích nhỉ?


Tin đồn Diệp Tử Thông và Kịch San San hẹn hò nhau, không vì một hình ảnh vừa đăng lên đã bị xóa đi mà ngừng lại. Ngược lại, mỗi ngày tin đồn càng đi xa hơn, truyền từ tai người này tới tai người kia, phủ sóng toàn trường mạnh mẽ. Người ta chỉ không tin nổi, con người mẫu mực và đầy ưu điểm như Diệp Tử Thông, một ngày nào đó lại chính thức là bạn trai của Kịch San San, người mà chàng trai nào cũng muốn nghĩ đến nhưng không giám đụng vào.






Truyện liên quan