Chương 5: Vết Thương
Kịch San San mở cánh cửa kính bước vào, đảo mắt ra xung quanh tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trên cơ thể Diệp Tử Thông.
« Cô bé….vào đây. » Người quản lí đứng dựa lưng vào quầy tính tiền, vẫy tay với Kịch San San.
Nhận được sự chào đón ấy, Kịch San San vui vẻ tiến lại gần. Phía đằng xa Diệp Tử Thông vẫn cẩn trọng lau chùi mặt bàn, không hay biết tới sự xuất hiện đó.
« Chào chị ! » Kịch San San cúi đầu, lễ phép nói với người quản lí.
Một vài nhân viên trong quán không dấu nổi tò mò, đưa mắt nhìn theo bước chân của hai người về phía trong.
«Hôm nay bà la sát vui tính dễ sợ. »
« Đúng vậy, từ bao giờ chị ta đối xử tốt với nhân viên mới thế chứ ? »
Một vài người làm ngơ công việc xúm lại với nhau, thì thầm to nhỏ. Đúng lúc ấy Diệp Tử Thông vào trong, thấy có chuyện bất thường, anh nói.
« Có chuyện gì vậy ? »
Diệp Tử Thông nhìn theo ngón tay vài đồng nghiệp chỉ vào phòng thay đồ của nhân viên.
« Quán mình vừa có thêm người làm đấy. »
Diệp Tử Thông ban đầu còn tưởng chuyện gì to tác, nghe tới đó liền nói.
« Thôi mấy chị làm việc đi, nếu quản lí trông thấy lại không hay đâu. »
Đám đông liền giải tán, nơi đang đứng chỉ còn lại một mình Diệp Tử Thông.
« Tử Thông, dao cho cậu quản lí cô bé này. »
Diệp tử thông đang lau lại những chiếc li đặt trong tủ kính, nghe thấy chị quản lí gọi mình liền vui vẻ ngước mặt lên.
« Xin chào anh, mong sẽ được giúp đỡ. »
Diệp Tử Thông choáng váng với nụ cười nham hiểm trên gương mặt người đối diện mình, nhất thời miệng không nói thành câu.
Chị quản lí nhìn thấy nét mặt này của anh, không biết tưởng tượng ra chuyện gì, nói xong liền bưng miệng cười tinh ý.
« Đừng nhìn người ta như vậy nữa. Cô bé xinh lắm phải không ? »
Nói rồi chị bước đi, để lại hai nhân viên của mình đang ngổn ngang những mạch cảm xúc.
« Này ! Tiền bối ! » Kịch San San đung đưa bàn tay trước ánh mắt bất động của Diệp Tử Thông, vui vẻ nói.
« Cô lại muốn giở trò gì ? Kịch gia phá sản rồi à ? Bây giờ tới việc nuôi cô cũng không thể nữa sao ? » Diệp Tử Thông bực bội đáp lời, ánh mắt trượt dài theo bộ đồng phục trên người Kịch San San, cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
« Không có ! Kịch gia chúng tôi vẫn làm ăn tốt lắm. » Kịch San San xua tay trước mặt, sung sướng trả lời.
« Vậy tại sao còn tới đây ? »
“ Anh quên nhanh thế à? Kịch San San đang theo đuổi Diệp Tử Thông đấy ! »
Diệp Tử Thông vứt chiếc khăn trên tay xuống bàn, nhếch môi.
“Đây là nơi làm việc, không phải chỗ để cô nói chuyện vô nghĩa.”
“Ai bảo vô nghĩa chứ? Nếu anh sợ tôi nói chuyện vô nghĩa, vậy thì mau giúp tôi làm quen công việc mới đi.”
Diệp Tử Thông không thèm nghe hết câu nói của Kịch San San, cố tình phớt lờ cô, nhanh chóng đi ra ngoài tiếp tục công việc của mình.
Kịch San San biết anh ta đang làm quá, chỉ vui vẻ nhặt lấy chiếc dẻ trên bàn rồi lau chùi mấy chiếc li.
Người ta ban đầu có để ý tới gương mặt mới Kịch San San, nhưng vì công việc bộn bề, chỉ ngay một lúc sau cô cũng bị quên lãng. Sự tồn tại ấy, vô tình chỉ còn lại người quản lí và Diệp Tử Thông chú tâm.
Chị quản lí thì tất nhiên rồi, con gái của bạn thân ông chủ, tại sao chị ta có thể phớt lờ được chứ? Nhưng Diệp Tử thông thì khác, cách anh đối xử với Kịch San San, thật sự có vấn đề. Chỉ là, cái vấn đề đó không ai phát hiện ra, kể cả người trong cuộc.
Diệp Tử Thông vẫn tỏ ra lạnh nhạt, luôn luôn đáp lại nụ cười trọng tội của Kịch San San bằng một một sự hững hờ. Nhưng mỗi lần cô quay đi, ánh mắt anh lại lo lắng hướng về phía cô, đôi chân mày khẽ nhíu lại. Không phải vì Kịch San San mà Diệp Tử Thông trở nên rảnh rỗi như thế, chỉ vì từ khi cô bước vào đây anh cũng biến thành nhân viên có trách nhiệm, đề cao tính an toàn và thiệt hại cho nơi làm việc của mình.
Nhưng những lo lắng của anh quả thật không sai, với bàn tay vụng về của một đại tiểu thư, chỉ sau năm năm phút làm quen với đống chén đĩa, nơi Kịch San San đứng liên tục phát ra những tiếng ồn.
Đầu tiên một chiếc đĩa, mạnh dạn bay từ trên tay cô xuống mặt sàn.
“Chèng! Chèng!”
Mọi người quay lại nhìn, gương mặt Kịch San San trở nên méo mó. Cô hoảng hốt đưa đôi tay của mình tùa trọn những miếng sứ, quên mất việc làm đó có thể làm bị thương. Và sự thực thì cô đã bị thương thật.
“A!”
“Thôi bỏ đi, chảy máu rồi kìa!” Chị quản lí hoảng hốt chạy tới chỗ Kịch San San đang ngồi, nhân viên phục vụ vây kín xung quanh, chỉ riêng Diệp Tử Thông vẫn đứng từ xa lạnh lùng.
Chị quản lí lo lắng cầm lấy bàn tay của Kịch San San, quay sang nói với nhân viên bên cạnh mình.
“Mang hộp y tế tới đây.”
Mọi người có vẻ không vui, vết thương trên tay Kịch San San không phải nghiêm trọng gì, vậy mà không hiểu sao chị quản lí lại làm quá. Thói đời là vậy, ngay từ buổi đầu tiên đi làm đã gây chuyện lại còn được ưu tiên, thử hỏi ai có thể có thiện cảm cho được.
“Tôi không sao đâu ạ!” Kịch San San nói một cách chậm chạp, cố tình rút bàn tay ra khỏi quản lí. Cô hướng ánh mắt về phía Diệp Tử Thông, chờ đợi điều gì đó tốt đẹp hơn, nhưng đáp lại cô, anh chỉ lạnh nhạt quay đi như chẳng trông thấy gì.
Kịch San San càng nhìn càng tức, trong người chỉ muốn phát điên.
Sau khí bàn tay cô được băng bó cẩn thận xong, quản lí liền nói.
“Hôm nay cô nghỉ đi, việc còn lại tôi sẽ sắp xếp.”
“Không cần đâu ạ, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Quản lí quay sang phía đám đông, ban phát mệnh lệnh.
“Mọi người đi làm việc cho tôi. Có chuyện gì hay lại xúm nhau như cái chợ thế này?”
Nói rồi quay sang nhìn Kịch San San, thái độ chị ta thay đổi đến chóng mặt.
“Kịch tiểu thư, cô đừng cố chấp nữa. Lỡ đâu cô có việc gì, ông chủ hỏi tội tới, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Kịch San San mệt mỏi thở dài, đáp trả.
“Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ ngồi ở đây chờ mọi người tan ca.”
Quản lí vui vẻ gật đầu, để lại mình cô ngồi trong góc rồi bước đi.
Thực tế ngồi một chỗ thế này, Kịch San San cảm thấy không quen. Nhưng nghĩ tới ánh mắt Diệp Tử Thông nhìn mình lúc bị thương, cơ thể cô rã rời không hoạt động được nữa.
Thi thoảng Diệp Tử Thông đi qua trước mặt cô, dù cho cô ngửa cổ nhìn lên, anh ta vẫn không mảy may một chút rung động. Được mấy lần như thế, Kịch San San tức lồng lộn ruột gan, không thể giữ được bình tĩnh. Ngay sau khi Diệp Tử Thông một mình đi vào trong, cô nhanh nhẹn đứng lên, ám lấy anh ta không rời nửa bước.
Nhưng Diệp Tử Thông vẫn nhất quyết không coi cô ra gì, vẻ mặt rất thờ ơ.
“Diệp Tử Thông!” Kịch San San hét lên, không quá lớn để mọi người nghe thấy. Nhưng Diệp Tử Thông vẫn vờ như cái tên ấy không phải là của mình, ngay một cái nhìn dành cho Kịch San San anh cũng không.
“Đồ đáng ghét Diệp Tử Thông, anh cứ định ngó lơ tôi chứ gì?”
Kịch San San mắng đến khản cổ, Diệp Tử Thông vẫn không trả lời. Tới đó, cô bực mình nắm lấy tay anh.
“Diệp Tử Thông!”
“Bỏ ra, đừng làm phiền công việc của tôi.”
Kịch San San cười thách thức, mặc cho Diệp Tử Thông nói gì thì tay cô cũng bám chặt lấy anh.
“Tôi cứ không bỏ ra đấy! Anh cảm thấy bị ăn hϊế͙p͙ phải không? Vậy thì kêu lên đi.”
Kịch San San đúng là loại ngang ngược, đã vậy còn mặt dày. Một chàng trai như Diệp Tử Thông, không lẽ vì một cái nắm tay của Kịch San San lại gọi là bị ăn hϊế͙p͙ sao?
“Cô biết ăn hϊế͙p͙ là như thế nào không?” Diệp Tử Thông dơ cánh tay đang bị giữ chặt ra trước mặt hai người, nhếch môi lên.
“Anh…anh…anh muốn làm gì?” Kịch San San cảm nhận thấy có điều không hay từ cách Diệp Tử Thông thay đổi sắc mặt, nhất là nụ cười trên miệng anh rất đểu cáng.
“Tôi cho cô biết ăn hϊế͙p͙ là thế nào.” Nói rồi Kịch Tử Thông giật mạnh cánh tay, bế Kịch San San nhẹ nhàng như con búp bê vải.
Kịch San San hoảng quá không biết phải thế nào, lại không giám kêu to, nằm gọn gàng trên tay Diệp Tử Thông, đôi chân liên tục co lên đạp xuống.
“Diệp Tử Thông! Bỏ tôi ra. Anh định giết người phóng hỏa sao?”
“Diệp Tử Thông, gây ra án mạng là anh phải ngồi tù đấy.”
“Diệp Tử Thông!”
Chất giọng Kịch San San chí chóe nghe ù cả tai, đã vậy cách Diệp Tử Thông đáp lại lời cô, chỉ duy nhất một nụ cười nham hiểm trên khuôn mặt.
“Bõm!”
Kịch San San rơi từ tay Diệp Tử Thông xuống bể nước như một viên đá, nhất thời đớp phải mấy ngụm liền.
“Sặc…sặc..!” Kịch San San ho sặc sụa, cứ tưởng bản thân bị chìm nghỉm, ai ngờ nước chỉ tới ngang khuỷu tay.
Diệp Tử Thông đứng bên ngoài, nhìn con chuột lột Kịch San San đầy hoan hỉ. Anh nói.
“Cô ở trong ấy cho tôi. Chờ khi nào làm xong, tôi sẽ tới mang xác cô ra ngoài.”
Kịch San San chưa kịp tỉnh ra, cánh cửa mang theo Diệp Tử Thông bị khóa lại. Bên trong còn mỗi cô với những thứ đồ linh tinh, dù đập vào cánh cửa và kêu gào lên cũng chẳng có một ai chạy tới cứu mình.
Trời sẩm tối…
Diệp Tử Thông tr.a chìa khóa vào ổ, mở cánh cửa tạo ra tiếng động lớn.
Kịch San San không có trong bể nước, cả người cô ướt sũng tựa đầu vào tường. Diệp Tử Thông biết mình hơi tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn, Kịch San San nhất quyết không buông tha anh.
Kịch San San vẫn ngồi sệp giữa sàn như một con mèo, mái tóc ẩm ướt bết lại vào nhau.
Diệp Tử Thông lại nghĩ Kịch San San giả vờ ốm, không thôi lay lay vào người cô.
“Này, dậy đi, làm trò như vậy đủ rồi đấy.”
Kịch San San vẫn bất động, chỉ nghe thấy những tiếng thở phì phò.
“Kịch San San, nếu cô không dậy thì ở đây canh nhà kho đi, mọi người về hết rồi đấy.”
Vẫn không có một âm thanh đáp lại, Diệp Tử Thông đành phải đổi chiêu.
“Vậy được, cô cứ ở đây một mình đi. Tôi về trước.”
“Đồ khốn, anh cút đi.” Kịch San San mở mắt, co chân lên dùng hết lực đạp vào người Diệp Tử Thông. Vì không kịp chuẩn bị, cả người anh đổ nhào.
Kịch San San đứng dậy, mang theo cơ thể ẩm ướt bước vào phòng thay đồ. Bên ngoài quán vắng teo không một bóng người. Một lúc sau cô bước ra, mái tóc đã được buộc gọn lại, trên cơ thể là bộ đồ sạch sẽ lúc ban đầu.
“Tôi đưa cô về.” Diệp Tử Thông cố gắng bỏ mặc Kịch San San, nhưng rồi vừa thấy cô, anh lại không ngăn nổi bản thân mà nói ra điều này.
“ Anh cút đi. Tôi không cần lòng tốt của anh.”
Nói rồi Kịch San San một mình bước vội, mở cửa ra bên ngoài. Thực ra, nếu không phải ở bên kia đường luôn có một chiếc xe đợi mình, hà cớ gì cô không đi cùng Diệp Tử Thông chứ?
Ở bên trong cửa hàng, Diệp Tử Thông đưa mắt nhìn theo chiếc xe đang từ từ lăn bánh. Anh khóa lại tất cả cánh cửa, sau đó ra về.
Buổi sáng tới lớp, Kịch San San nhanh chóng gục mặt xuống bàn. Cô cảm thấy người mình không được khỏe, thỉnh thoảng còn ho khan.
“Thông báo! Thông báo!”
Kịch San San dù không bận tâm bất cứ việc gì, nhưng vì âm thanh trên bục giảng phát phát ra quá lớn, cô bất lực ngửa đầu nhìn lên.
“Đã có lịch học thêm của nhà trường, mọi người tới bảng tin xem qua rồi đăng kí.”
Nghe tới đó, dù không thể ngủ được nhưng Kịch San San vẫn gục mặt xuống bàn.
“Lớp trưởng, tôi muốn học cùng lớp bạn trai mình, như vậy có được không?”
Một cô gái đứng phía dưới lo lắng hỏi Triệu Tường, người vừa ban phát những thông tin.
Cả lớp hò hét vì câu hỏi thú vị này. Triệu Tường cũng vì thế liền bật cười, anh đáp trả.
“Được chứ? Chỉ cần cô nộp đơn xin học cùng môn và cùng lớp với cậu ấy, nhất định hai người sẽ được ở gần nhau.”
Kịch San San nghe lọt tai câu đó, tự dưng hưng phấn hơn. Ban đầu cô chẳng định học thêm học bớt gì, nhưng nghe Triệu Tường tuyên bố thế này, tại sao lại bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một chứ?
Kịch San San đứng dậy, ho khụ khụ vài cái rồi bước ra bên ngoài.
Trong lớp 12A , Diệp Tử Thông vẫn trung thành với cuốn sách của mình.
“Tử thông này, người ta tới tìm cậu đấy.”
Diệp Tử Thông dùng hết ánh mắt nhìn lấy “người ta” đang đứng ngoài cửa sổ, nham nhở một nụ cười. Anh bước ra bên ngoài, đứng trước mặt Kịch San San.
“Có chuyện gì?”
“Có chuyện gì tôi mới được tìm anh sao?”
Diệp Tử Thông không có hứng thú để nghe Kịch San San nói nhảm, vừa tới đó đã toan bỏ đi. Nhưng một lần nữa cô lại chủ động nắm tay anh, miệng cười cười.
“Được rồi, tôi không đùa nữa. Anh học thêm môn gì, lớp nào vậy?”
“Việc đó không liên quan tới cô.” Diệp Tử Thông lạnh nhạt trả lời.
“Sao lại không liên quan chứ? Dù sao tôi cũng hỏi thế thôi, anh không nói tôi tự tìm hiểu cũng dễ ợt ấy mà. Tôi đến đây chỉ để thông báo với anh chuyện này, chúng ta sắp được học cùng lớp.”
Nói tới đó, Kịch San San bước thụt lùi.
“Diệp Tử Thông, tôi dao cho anh việc kèm cặp tôi đấy, cả việc hướng dẫn công việc nữa, tôi dao tất cả cho anh.”
Cô quay người, chạy mất hút trong đám đông.
Mỗi ngày gặp Diệp Tử Thông một lúc như vậy, kể ra cũng rất vui. Kịch San San ngồi trong lớp học, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài.
“Tử Thông này!” Diệp Tử Thông quay người, nhìn vào gương mặt chàng trai cùng lớp.
“Chuyện tình cảm của cậu thế nào rồi?”
Diệp Tử Thông lắc đầu, cười một cách dụng ý.
“Chúng ta thân thiết khi còn nhỏ, cậu lại không hiểu được tôi sao?”
“Con người cậu làm sao tôi hiểu được chứ? Vả lại, xét về vấn đề nhạy cảm này, cậu có chắc đã hiểu được mình không?”
Diệp Tử Thông im lặng không nói gì, vẻ như nghĩ ngợi điều gì đó.
“Cậu thích thì nói với người ta một câu, tại sao phải tự dối người gạt mình?”
“Cậu không hiểu đâu.”Diệp Tử Thông thở dài. “Bất cứ ai cũng được, nhưng không thể là Kịch San San.”
Nói tới đó Diệp Tử Thông bỏ đi, để lại cái nhìn ngơ ngác của bạn mình.
Kịch San San bước xuống phòng ăn, vui vẻ ngồi vào vị trí của mình. Kịch Trình Châu ngồi phía trên với nét mặt nghiêm nghị, một vài người giúp việc cúi đầu đứng bên.
“Con gái, công việc mới thế nào rồi?”
Kịch San San vừa đưa miếng sandwich lên miệng liền đặt xuống, nhanh nhẹn đáp lời.
“Rất thuận lợi, mọi người cũng đối xử rất tốt với con.”
“Ta nghe nói con bị thương, chuyện là thế nào.”
Kịch San San nhìn vào vết sẹo trên tay mình, lại ngước lên nhìn gương mặt của ba đầy nghiêm khắc. Cô nói.
“Là do con bất cẩn, nhưng chỉ là vết thương nhẹ ngoài da, tuyệt đối không có tác hại gì.”
Kịch Trình Châu dừng tay, đẩy đĩa bít tết bò vừa cắt xong về phía con gái mình, nhắc nhở.
“Ta chiều theo sự ham vui của con, nhưng con nhất định phải biết giữ mình. Đừng quên những kế hoạch đã vạch sẵn, tương lai con tuyệt đối không được vướng bận chuyện gì.”
Kịch San San hiểu được tâm ý trong lời nói của Kịch Trình Châu, khẽ gật đầu rồi mỉm cười gượng gạo. Ngày trước thứ gọi là tương lai ấy, ba cô sắp xếp thế nào, cô nhất định sẽ làm theo, miễn sao những cuộc vui không vì nó mà chấm dứt. Nhưng bây giờ, tâm tình Kịch San San đã thay đổi rồi chăng? Nói tới những thứ ở tương lai, bất chợt lòng cô thấy luyến tiệc hiện tai. Thực ra, như thế vì cái gì?