Chương 15: Anh có thấy ghen không?

Trời bắt đầu sẩm tối, Kịch San San bám đuôi Diệp Tử Thông từ thư viện ra tới cổng trường.
Trên tay Diệp Tử Thông vẫn nặng nề những cuốn sách dày cộm xếp chống nhau, tưởng như ngoài thứ đó ra, cả Kịch San San lẫn mọi vật xung quanh đều không tồn tại nữa.


Bên ngoài cổng trường, Mạc Đông Tuyền ngồi vắt chân trên chiếc mô tô đỏ chót, ánh mắt sắc như dao. Mồ hôi làm bộ quần áo trên người, đôi dày dưới chân có dính vài vết bẩn. Trông thấy Kịch San San từ xa, thi thoảng bị che khuất bởi Diệp Tử Thông và chiếc xe đạp của anh phía trước, Mạc Đông Tuyền cảm thấy không vui.


Mỗi bước chân phía sau Diệp Tử Thông, Kịch San San luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Cái mịt mờ khi mặt trời đang dần khuất sau những dãy núi, dường như nó vẫn chưa đủ làm dập tắt sự rực rỡ trong nụ cười của cô. Kịch San San đưa ra yêu cầu với Diệp Tử Thông.
“Tôi muốn về cùng anh.”


“Tài xế của Kịch gia đâu?” Diệp Tử Thông trượt dài ánh mắt lên khuôn mặt Kịch San San, hỏi vặn lại.
“Hôm nay không có tài xế.” Kịch San San lắc đầu. Nói tới đó, trong mắt cô thoáng qua chút cảm xúc.


Nụ cười nham nhở của Mạc Đông Tuyền hiện hồn trong đầu Kịch San San như muốn cô nổi điên, tâm tình thay đổi một cách đột ngột.
“Nha đầu thối !” Tiếng gọi đầy uy lực từ phía trước cắt ngang dòng tâm trạng của Kịch San San, dội vào tai cô và Diệp Tử Thông, khiến hai người cùng đưa mắt nhìn về theo.


Mạc Đông Tuyền nện từng bước chân xuống đường tiến lại chỗ Kịch San San và Diệp Tử Thông đang bất động, ánh mắt anh độc địa như nọc rắn hổ mang. Anh nhìn cô, thái độ hung hăng.
“Cô giám bỏ trốn?”


available on google playdownload on app store


“Tôi không bỏ trốn !” Kịch San San hét ầm lên. “Tôi bỏ đi đường đường chính chính, tại sao phải trốn anh?”
“Hôm nay tôi dặn cô thế nào?” Mạc Đông Tuyền nhanh chóng xách lấy cổ tay Kịch San San dơ lên cao, da mặt đỏ như lửa. “Kịch San San cô đừng quên, hai chúng ta là quan hệ thế nào.”


“Tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả.” Kịch San San tức giận đáp lời, giật mạnh cánh tay ra khỏi bàn tay bạo lực của Mạc Đông Tuyền. Quay sang nhìn Diệp Tử Thông đang đứng bên cạnh, cô liên tục thối thúc.
“Diệp Tử Thông, chúng ta đi thôi.”


Đáp lại sự mong mỏi của Kịch San San, gương mặt của Diệp Tử Thông thờ ơ như thể cả cô lẫn chàng trai đang nói chuyện với cô chưa từng tồn tại. Và hệt như nội dung câu chuyện ấy, nó thực sự không thể chạm tới những suy nghĩ trong đầu anh.


Diệp Tử Thông nhanh chóng dắt xe đi trước, Kịch San San một tay giữ lấy áo anh, bước ngay bên cạnh như không còn cho phép một khoảng cách nào ở giữa. Cô không thèm liếc nhìn lấy Mạc Đông Tuyền đang tức giận phía sau một lần.


Ra tới cổng, không đợi Diệp Tử Thông nhắc nhở, Kịch San San nhanh chóng nhảy lên xe anh như một con sóc. Cô ngồi phía sau một cách ngoan ngoãn, duy cái miệng lại không hề nghỉ ngơi.
Mạc Đông Tuyền là ai chứ? Anh ta có thể làm cô không vui sao ?


Kịch San San cố lấy lại những niềm vui mỗi khi được tựa đầu vào lưng Diệp Tử Thông, sau đó hỏi anh.
« Anh có giận không ? »
« Chuyện gì ? » Diệp Tử Thông cố tình không hiểu.
« Kẻ đáng ghét đó…anh ta và tôi không có quan hệ gì. » Kịch San San tỏ ra không vui, cô giải thích.


« Việc đó không liên quan tới tôi. » Diệp Tử Thông đáp lời.
« Sao lại không liên quan chứ ? » Kịch San San như muốn bật tung khỏi chiếc xe, cọ quậy đầu trên lưng Diệp Tử Thông. « Anh ta theo đuổi tôi, còn tôi theo đuổi anh, như vậy không liên quan còn gì ?»


« Vậy thì cô đừng theo đuổi tôi nữa. » Diệp Tử Thông cướp lời. « Cô không bám theo tôi như thế này, nhất định tôi sẽ không liên quan. »
Tại sao trên đời này lại tồn tại những kẻ có tâm hồn độc ác như Diệp Tử Thông chứ ? Nghe hết câu nói, Kịch San San như muốn phát điên.
« Két….. ! »


Chiếc xe phanh gấp, cơ mặt Diệp Tử Thông co nhúm lại.
Kịch San San thừa biết Diệp Tử Thông đang đau, nhưng đau thì sao chứ, cái đau đó so với sự bất mãn trong lòng cô đã thấm vào đâu ?


Trái với sự những gì Kịch San San đang mường tượng trong đầu, thay vì phản kích lại hành động của cô, cơ thể Diệp Tử Thông hoàn toàn bất động. Sự tĩnh lặng trong ánh mắt Diệp Tử Thông như thể ngầm hợp tác với hành động của Kịch San San, khiến cô được thể càng làm càn.


Kịch San San hệt cho cón chó con đang bị bỏ đối, cái miệng nhỏ nhắn nghiến chặt phần thịt trên cánh tay Diệp Tử Thông. Một khi cô chưa hết giận, những cái nghiến răng vẫn càng lúc càng mạnh hơn, nó dày vò mỗi sợi thần kinh trong cơ thể Diệp Tử Thông, nhưng ở anh lại không có một phản xạ nào.


Khi cơn đói kết thúc, con chó nhỏ từ từ tách miệng ra khỏi miếng mồi, hai mắt tròn xoe nhìn lên. Cái mà nó nhận được, không phải sự trả thù, không phải lời trách móc, chưa bao giờ ánh mắt kẻ đối diện lại ấm áp như lúc này.


Nhìn vết răng Kịch San San còn để lại trên cánh tay Diệp Tử Thông, vừa dính chút nước bẩn, vừa đỏ ửng lên như tất cả máu trong mao mạch đang bị dồn lại, trông thật thảm hại hết mức. Nhưng hình như hậu quả của hành động vừa gây ra vẫn chưa thể khiến Kịch San San thấy lương tâm cắn rứt, cô vừa tránh ánh mắt Diệp Tử Thông, vừa hét ầm lên.


« Anh bắt nạt tôi ! »
Cách Kịch San San biện minh cho hành động của mình khiến Diệp Tử Thông bật cười, cơ mặt đang nhăn nhúm ngay lập tức giãn ra. Rõ ràng từ đầu tới cuối người cố tình gây chuyện là cô ta, người sử dụng bạo lực cũng là cô ta, bây giờ lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh.


Đáp lại Kịch San San, Diệp Tử Thông đưa bàn tay lên vò nhẹ làm mái tóc cô rối tung. Trong ánh mắt, hành động và lời nói của anh dường như rất mâu thuẫn.
“Kịch San San, là ai bắt nạt ai?” Diệp Tử Thông hỏi.
Kịch San San nhếch chiếc cằm lên cao, hai má phình lên như quả bóng. Cô khẳng định một lần nữa.


“Là anh bắt nạt tôi !”
« Tôi bắt nạt cô thế nào ? » Diệp Tử Thông cố trưng bày vết tích Kịch San San còn để lại trên tay anh, hỏi thêm lần nữa.
“Tôi…tôi…!” Kịch San San lấp lửng, nhìn vào vết cắn làm bầm tím cánh tay Diệp Tử Thông, đôi gò má càng lúc càng đỏ rựng hơn. Cô nói.


« Vậy giờ anh muốn sao ? Anh lại định bắt đền tôi chứ gì ? »
« Ngoài cái miệng lắm lời ra, cô có gì để đền cho tôi ? » Diệp Tử Thông cười nhàn nhạt. « Một lúc nào đó, tôi nhất định sẽ trừng trị cái miệng của cô. »


Không được báo trước, Kịch San San bất ngờ dúi đầu vào lưng Diệp Tử Thông ngay khi chiếc xe vừa lao đi.
Cái miệng nhỏ nhắn và xinh đẹp thế này, chẳng lẽ Diệp Tử Thông lại có ý đồ hành hạ và bức ép nó sao ? Kịch San San bị đe dọa, nhất thời hơi phân tâm.


Những ánh đèn hai bên đường phố đã bắt đầu sáng rực lên.
Trong quán coffe, Kịch San San lười biếng ngồi ngơ ngẩn trong góc, ánh mắt chao đảo theo mỗi vị trí Diệp Tử Thông xuất hiện.


Người ta cảm thấy không hài lòng trước cách cư xử của cô, nhưng rõ ràng một điều, thay vì động tay vào công việc, có lẽ Kịch San San ngồi vậy vẫn tốt hơn.


Từ khi vào làm ở quán coffe đến giờ, Kịch San San lập công thì ít, nhưng gây tội thì nhiều. Thật không thể nhớ nổi bao nhiêu lần chén, đĩa vô tư rơi từ trên tay cô xuống đất, cũng không nhớ nổi bao nhiêu lần khách tỏ ra không hài lòng khi nhận đồ uống từ tay cô. Nói tóm lại, Kịch San San cứ hãy là một pho tượng, như vậy từ quản lí tới ai đó đều bớt lo lắng hơn.


Chu Lực từ bên ngoài bước vào, liếc qua gương mặt ngẩn ngơ của Kịch San San. Sau một hồi đắn đo, lượn lờ qua lại trước mặt cô, mặc dù chưa được cô cho phép, anh vẫn nhanh chóng lại ngồi bên, sau đó cất lời.
“San San, cô không khỏe sao?”


Kịch San San bất ngờ hất gương mặt sang bên, lắc đầu thất vọng rồi đổ ánh nhìn ra chỗ khác. Cô nói.
“Anh đi làm việc của mình đi, tới đây làm gì?”
“Tôi có cái này…” Chu Lực lấp lửng. “ Thực ra tôi muốn mời cô đi xem phim.”


Kịch San San tròn vo cặp mắt nhìn Chu Lực, cố tình bài xích thành ý của anh.
“Tôi bận lắm, tôi không đi cùng anh đâu.”


Cái kết này, vốn đã có một sự chuẩn bị nhưng Chu Lực vẫn cảm thấy không vui. Đối với Kịch San San, một khi đã không thích, tốt nhất không nên nài nì cô. Chu Lực thở khẽ thở dài, thất vọng đứng lên.


Không biết Kịch San San suy nghĩ cái gì, sau khi Chu Lực vừa bỏ đi cô liền gọi theo anh. Chu Lực bất ngờ quay đầu lại, thật không tin nổi vào những gì mình vừa nghe.
“Anh đưa vé xem phim cho tôi.” Kịch San San nói.
“Không phải cô bận sao?” Chu Lực thắc mắc, nhanh chóng đặt một tấm vé vào tay Kịch San San.


“Tôi không bận nữa.” Kịch San San cầm lấy tấm vé rồi quay đi.
Đứng trước mặt Diệp Tử Thông, mặc dù không được anh đáp lại dù chỉ một cái nhìn, Kịch San San vẫn đưa ra một tấm vé xem phim rồi nói.
“Có người tặng tôi.”


Diệp Tử Thông nhìn qua tấm vé một lượt, nhanh chóng soạn lại chiếc ly bẩn trên bàn rồi bước đi. Không thèm bận tâm thái độ Diệp Tử Thông thế nào, Kịch San San vẫn nhất quyết bám lấy anh không rời nửa bước.
“Tôi sẽ đi xem phim cùng Chu Lực.” Kịch San San nói.


“Ừ !” Diệp Tử Thông đáp lại một câu ngắn ngủn.
Kịch San San nhanh chóng chạy vòng ra phía trước, chắn ngang bước chân Diệp Tử Thông.
“Anh không ghen sao?”
“Không – ghen - một – chút - nào.” Diệp Tử Thông nói rõ từng tiếng.
Kịch San San hất ánh mắt thách thức nhìn Diệp Tử Thông, vẻ chờ đợi.


“Một chút tức giận cũng không có?”
“Không có !” Diệp Tử Thông trả lời.
“Nhưng ít ra anh cũng phải không vui chứ?” Kịch San San cố vớt vát chút sĩ diện cuối cùng.


“Kịch San San, rốt cuộc cô muốn gì?” Diệp Tử Thông đặt mạnh chiếc khay trên tay mình xuống bàn, theo lời nói là từng bước chân tiến sát hơn về chỗ Kịch San San.


Bị Diệp Tử Thông tấn công bất ngờ, lại chưa kịp chuẩn bị cho những thay đổi trong ánh mắt sắc bén của anh, Kịch San San thụt lùi theo mỗi bước chân phía trước.


Diệp Tử Thông nhanh chóng giam lỏng Kịch San San trong khoảng không gian chật hẹp được giới hạn bởi bức tường và cơ thể anh, một tay nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt nhìn đổ xuống.
“Bây giờ nếu tôi nói mình không vui, cô có vì vậy trả lại chiếc vé xem phim không?”


Dưới cặp lông mi cong vút, đôi mắt Kịch San San cố che dấu những nét ngượng ngùng. Nhưng vì sao,gò má cô mỗi lúc một nóng ran, cố tình chuyển sang đỏ ửng như muốn tố cáo cảm xúc thật chủ nhân của nó. Kịch San San nuốt khan, ngướt mắt nhìn lên, cố lấy lại bình tĩnh.
“Vậy rốt cuộc anh vui hay không vui?” Cô hỏi.


“Tôi cho cô biết, tôi đang không vui.”
Rõ ràng người không vui là Diệp Tử Thông, lí do gì Kịch Sán San lại càm thấy khó thở? Tim cô tăng tốc nhịp đập một cách không thể tin được, đã vậy nội tàng còn như muốn đảo lộn vị trí cho nhau.


Không biết Diệp Tử Thông bỏ đi từ bao giờ, trong góc tường chỉ còn mỗi Kịch San San đang đứng bất động. Trên khuôn mặt ngơ ngẩn ấy, thoáng chút thỏa mãn và hạnh phúc.
Tan làm, Chu Lực thất vọng lê từng bước chân từ cửa vào phòng trong. Nhìn thấy Diệp Tử Thông đang cho bộ đồng phục vào tủ, anh nói.


“Thất bại rồi.”
Diệp Tử Thông không quay lại nhìn, cũng không hề tỏ ra bất ngờ, nhưng liền hỏi ngược lại.
“Cậu thất bại chuyện gì?”
“Còn chuyện gì nữa?” Chu Lực ngồi gục xuống ghế. “Tôi phải xếp hàng hơn ba mươi phút mới mua được hai chiếc ve xem phim, ai ngờ…” Chu Lực đau khổ lắc đầu.


Trong bóng tối, khuôn miệng Diệp Tử Thông nửa cười như lại không.
Kịch San San về tới nhà, tâm trạng như bị viên đá tảng đè nặng khi trông thấy mạc Đông Tuyền ngồi chễm chệ trong phòng khách. Kịch Trình Châu ngồi ở chiếc ghế phía trên, trông thấy Lý quản gia đón Kịch San San ở cửa, liền hất hàm.


“San San, vào đây.”
Kịch San San chấp hành mệnh lệnh một cách miễn cưỡng, ngồi ngay chiếc ghế đối diện Mạc Đông Tuyền, ánh mắt chối bỏ những nụ cười lấp lửng trên môi anh.
Kịch Trình Châu nhìn con gái, ông nói.
“Từ nay Đồng Tuyền sẽ đưa đón con đi học.”


“Không được !” Kịch Sán San bất mãn. “Kịch gia chúng ta lại không thuê nổi một tài xế cho con sao?”


“Tài xế của con ta đã sắp xếp công việc khác.” Kịch Trình Châu giải thích. “Bây giờ có cơ hội, con và Đông Tuyền nên cố gắng tìm hiểu nhau. Ta và ngài thị trưởng đã quyết định, chờ sau khi tốt nghiệp, sẽ để hai đưa cùng đi du học.”


“Nhưng con không thích !” Kịch San San nhảy bật lên như lò xo. Cô đưa ánh mắt phản đối nhìn Kịch Trình Châu, rồi lại đổ sự giận dữ lên khuôn mặt Mạc Đông Tuyền, cố tìm một sự hợp tác.
“Anh và tôi không phải rất ghét nhau sao? Anh nói rõ cho ba tôi biết đi.”


“Tôi không nghĩ vậy.” Mạc Đông Tuyền đáp lời, quay sang nhìn Kịch Trình Châu lễ phép. “ Cháu đồng ý với quyết định của bác.”
Kịch San San thật không tin nổi vào tai mình, không thèm nỏi thêm một câu liền vùng vằng bước lên cầu thang.


Cánh cửa phòng chưa kịp đóng lại đã bàn tay Mạc Đông Tuyền nắm lấy. Sau một hồi dằng co với Kịch San San, cuối cùng anh vẫn lọt vào trong phòng cô một cách dễ dàng. Dù không vui trước sự ương ngạnh và chễ diễu trong đôi mắt ấy, anh vẫn cô gắng nở một nụ cười.


“Cô ngoan ngoãn đi, chưa có ai có thể sống dễ dàng khi lọt vào tầm mắt của tôi đâu.”
“Mạc Đông Tuyền, thực ra anh có âm mưu gì?” Kịch San San phẫn nộ.


“Nhiều lắm !” Mạc Đông Tuyền tỏ ra thõa mãn. “ Âm mưu của tôi là trừng trị nha đầu thối như cô, khiến cô thích tôi, và sau đó bắt cô trở thành bạn gái của tôi.”
“Anh nằm mơ đi.” Kịch San San hét ầm ầm. “Tôi có ch.ết cũng không thích anh.”






Truyện liên quan