Chương 27
Những cú điện thoại của Adam đã không hề được chấp nhận hoặc được trả lời. Thư từ của anh đã được để nguyên và gửi trả lại. Trên bức thư cuối cùng mà Jennifer nhận được, cô đã viết từ "Đã qua đời" lên phong bì và bỏ lại vào hộp thư. Điều đó là sự thực. Jennifer thầm nghĩ. Mình đã ch.ết rồi.
Cô không bao giờ biết được rằng nỗi đau như thế có thể tồn tại. Cô đã phải cô quạnh một mình, nhưng mà cô đâu có một mình. Còn có một con người nữa bên trong cô, mang một phần của cô và một phần của Adam. Cô sẽ phải giết ch.ết nó.
Cô tự buộc mình nghĩ đến nơi mà cô sẽ đến phá thai. Một vài năm trước đây, việc phá thai đồng nghĩa với việc gặp một vài ông lang băm trong một căn phòng có cửa hậu nhếch nhắc và bẩn thỉu, nhưng bây giờ điều đó không còn cần thiết nữa. Cô có thể đi bệnh viện và được một nhà phẫu thuật có danh tiếng chăm sóc đến.
Có thể là một nơi nào đó ở ngoại ô thành phố New York. Báo chí đã quá nhiều lần đưa ảnh Jennifer và cô cũng đã thường xuyên được lên vô tuyến. Cô cần che giấu tên tuổi, cần một nơi nào đó mà không ai hỏi hắn đến. Sẽ phải không bao giờ. Không bao giờ có sự liên hệ giữa cô và Adam Warner. Thượng nghị sĩ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ Adam Warner. Đứa con của họ phải ch.ết mà không ai biết đến.
Jennifer tự cho mình suy nghĩ xem liệu đứa bé sẽ có hình dáng ra sao và cô đã khóc nức lên đến mức suýt nữa ngạt thở.
Trời bắt đầu mưa, Jennifer ngước nhìn bầu trời và tự hỏi liệu Chúa trời có đang khóc cùng cô không.
Ken Bailey là người duy nhất mà Jennifer có thể tin cậy để giúp cô được.
- Em cần phải phá thai, - Jennifer đi thẳng vào vấn đề - Anh có biết một bác sĩ giỏi nào không?
Anh cố gắng che giấu sự ngạc nhiên, nhưng Jennifer có thể thấy được những cảm xúc khác nhau thoáng qua trên khuôn mặt anh.
- Một nơi nào đó ngoài thành phố nhé, Ken ạ. Một nơi nào đó mà người ta sẽ không biết gì về em được.
- Trên quần đảo Fiji(1) được không? - Giọng anh pha vẻ tức giận.
- Em nói nghiêm chỉnh đấy.
- Xin lỗi. Anh… Em đã làm anh ngạc nhiên quá mà.
Tin đó thực sự đã làm cho anh rất kinh ngạc. Anh tôn thờ Jennifer. Anh biết rằng anh yêu cô và đã nhiều lần anh nghĩ rằng anh đang say đắm cô ; nhưng anh không biết chắc chắn, và đó là nỗi thống khổ. Anh có thể không bao giờ làm gì đối với Jennifer như những điều anh đã làm đối với vợ anh. Chúa ơi, Ken thầm nghĩ, tại sao em không hề nghĩ chút nào về anh cơ chứ? Anh vò tay lên mái tóc nhuộm đỏ của mình và nói:
- Nếu như em không muốn làm việc đó ở New York thì anh cho rằng, nên ở bang Bắc Carolina. Chỗ đó cũng không quá xa đâu.
- Anh có thể kiểm tr.a việc đó cho em được không?
- Ừ, được thôi. Anh….
- Gì cơ?
Anh tránh không nhìn cô.
- Chẳng có gì cả.
Ken Bailey mất hút trong ba ngày tiếp theo. Khi anh trở lại văn phòng Jennifer vào ngày thứ ba, râu ria mọc đầy và đôi mắt anh trũng sâu, đỏ quạch.
Jennifer nhìn qua anh và hỏi:
- Anh vẫn khoẻ đấy chứ.
- Có lẽ thế.
- Em có thể làm gì giúp anh không?
- Không. - Nếu như chúa không thể giúp anh, cưng ạ thì em cũng không thể giúp gì anh được - anh tự nhủ.
Anh đưa cho Jennifer một mảnh giấy. Trên đó viết "Bác sĩ Eric Linden ở bệnh viện Memorial thuộc Charlotte, bang Bắc Carolina".
- Cám ơn anh, Ken ạ.
- Không có gì. Khi nào em sẽ làm việc đó?
- Em sẽ xuống đó vào cuối tuần này.
Anh nói ngượng nghịu.
- Em có muốn anh đi cùng em không?
- Không, cám ơn. Em sẽ tự lo được.
- Thế khi về thì sao?
- Em sẽ thu xếp được mà.
Anh đứng lặng giây lát, ngập ngừng nói:
- Đúng là không phải công việc của anh nhưng em chắc về điều em muốn làm chứ?
- Em chắc.
Cô không còn sự lựa chọn nào. Cô không muốn gì khác trên thế gian này ngoài việc giữ được đứa con của Adam, nhưng cô biết việc cố gắng một mình nuôi dưỡng một đứa trẻ thật là điên rồ.
Cô nhìn vào Ken và nhắc lại:
- Em chắc chứ!
Bệnh viện, đó là một tòa nhà xây bằng gạch hai tầng cổ kính và dễ chịu, nằm ở ngoại ô Charlotte. Người đàn bà ngồi sau bàn đăng ký bệnh nhân tóc hoa râm, khoảng gần sáu mươi tuổi hỏi.
- Tôi có thể giúp cô việc gì?
- Vâng, - Jennifer nói. - Tôi là bà Parker. Tôi có hẹn gặp với bác sĩ Linden để… để…. - Cô không thể tự mình nói hết câu được. Người đàn bà gật đầu thông cảm.
- Bác sĩ đang chờ bà đó, thưa bà Parker. Tôi sẽ gọi người ra đưa bà vào. - Một cô y tá trẻ trông năng động dẫn Jennifer vào phòng khám ở cuối gian nhà và nói:
- Tôi sẽ báo bác sĩ Linden rằng bà ở đây. Bà có thể cởi quần áo ra được không? Có chiếc váy bệnh nhân ở trên mắc kia đấy.
Bị ám ảnh bởi cảm giác hư ảo, Jennifer chậm rãi cởi bỏ quần áo và mặc chiếc váy bệnh nhân màu trắng.
Cô có cảm tưởng như thể mình đang mặc chiếc tạp dề của người đồ tể. Cô sắp sửa giết ch.ết mầm sống bên trong cô. Cô tưởng tượng chiếc tạp dề sắp sửa vung vãi đầy máu, dòng máu của con cô. Jennifer cảm thấy mình như run lên. Một giọng nói vang lên:
- Hãy nhìn đây này. Đừng căng thẳng quá!
Jennifer ngước lên, thấy một người đàn ông trán hói, trông vạm vỡ đeo kính gọng sừng, khiến khuôn mặt ông ta trông rất nghiêm nghị. - Tôi là bác sĩ Linden. - Ông nhìn vào bảng thông báo trong tay. - Bà là bà Parker à?
Jennifer gật đầu. Ông bác sĩ nắm tay cô và dịu dàng:
- Bà hãy ngồi xuống. - Ông đến bên bồn rửa và hứng đầy một cốc nước. - Hãy uống cốc nước này đi.
Jennifer làm theo. Bác sĩ Linden ngồi trên ghế, quan sát cô cho đến khi Jennifer đã hết run rẩy.
- Vậy đấy! Bà muốn phá thai à?
- Vâng.
- Bà thảo luận vấn đề này với chồng bà chưa, bà Parker?
- Rồi ạ. Chúng tôi… cả hai chúng tôi đều muốn vậy.
Ông ta quan sát cô:
- Dường như bà có sức khoẻ tốt đấy ạ?
- Tôi cảm thấy… tôi cảm thấy khoẻ.
- Có phải là vấn đề kinh tế không?
- Không. - Jennifer nói nhát gừng. Tại sao ông ta lại làm phiền cô với những câu hỏi đó nhỉ? Chúng tôi… đơn giản là chúng tôi không thể có con được.
Bác sĩ Linden lấy ra một tẩu thuốc.
- Điều đó gây phiền nhiễu cho bà à?
- Không.
Bác sĩ Linden châm tẩu thuốc và nói:
- Một ý thích thật rắc rối. - Ông ta dựa vào ghế và thở ra một luồng khói.
- Chúng ta có thể thôi không nói chuyện này nữa được không? - Jennifer hỏi. Thần kinh của cô đã bị căng thẳng cao độ. Cô cảm tưởng như mình sắp sửa la hét lên bất cứ lúc nào. Bác sĩ Linđen lại thở ra một luồng khói dài chậm rãi.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện trong một vài phút nữa.
Cố gắng hết sức để lấy nghị lực, Jennifer đã kiềm chế sự tức giận của mình.
- Được thôi.
- Vấn đề là, - bác sĩ Linden nói, - Khi đã phá thai thì không thể thay đổi lại được. Bây giờ bà có thể thay đổi ý kiến, nhưng sau khi thai bị phá đi thì bà không thể thay đổi lại được đâu.
- Tôi sẽ không thay đổi ý kiến.
Ông gật đầu và thở ra một luồng khói chậm rãi nữa.
-Thế thì tốt.
Mùi thuốc lá ngọt dịu đã khiến cho Jennifer cảm thấy buồn nôn. Cô thầm mong ông sẽ cất chiếc tẩu thuốc đi.
- Thưa bác sĩ Linden…
Ông miễn cưỡng đứng dậy và nói:
- Được thôi, thưa quý bà, hãy để chúng tôi khám qua bà nhé.
Jennifer nằm ngửa lên bàn khám, chân cô chạm vào những bậc bằng kim loại lạnh lẽo. Cô cảm thấy những ngón tay của ông ta luồn sâu vào cơ thể cô. Chúng rất nhẹ nhàng và điêu luyện khiến cô không hề cảm thấy ngượng ngùng, mà chỉ có một cảm giác mất mát khó tả một nỗi đau thầm kín. Những tưởng tượng về đứa con trai bé nhỏ của cô đã tự hiện lên trong suy nghĩ. Bởi vì cô biết chắc chắn rằng đó sẽ là một đứa con trai luôn chạy nhảy, chơi đùa và cười nói. Nó sẽ lớn lên như hình ảnh của bố nó.
Bác sĩ Linden đã khám xong.
- Bây giờ bà có thể mặc quần áo rồi, bà Parker ạ. Bà có thể ở đây qua đêm nếu như bà muốn, và chúng tôi sẽ thực hiện ca phẫu thuật này vào buổi sáng.
- Không - Giọng nói của Jennifer sắc lạnh hơn cô tưởng.
- Tôi muốn làm ngay bây giờ cơ.
Bác sĩ Linden lại quan sát cô với vẻ mặt đầy giễu cợt:
- Tôi đã có hai bệnh nhân chờ trước rồi. Tôi sẽ bảo cô y tá đến chuẩn bị phòng giải phẫu và sẽ đưa bà vào phòng. Chúng tôi sẽ thực hiện phẫu thuật trong khoảng bốn tiếng. Được chứ?
Jennifer nói thầm thì:
- Vâng, được…
Cô nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp, đôi mắt khép lại, chờ đợi bác sĩ Linden trở lại. Phía trên tường có một chiếc đồng hồ kiểu cổ và tiếng tích tắc của nó như tràn ngập cả căn phòng. Tiếng nó vang lên tựa như lời nói: Bé Adam, Adam, Adam của mẹ, của mẹ, của mẹ.
Jennifer không thể nào quên được hình ảnh của đứa trẻ trong quy nghĩ của cô. Vào lúc này nó đang ở trong cơ thể cô yên ổn, ấm áp. Nó đang sống trong bụng mẹ, được che chở trước sự xâm nhập của thế giới bên ngoài.
Cô tự hỏi liệu nó có chút sợ hãi nào không đối với điều sắp sửa xảy ra với nó. Cô cũng tự hỏi liệu nó có cảm thấy đớn đau không khi mũi dao giết ch.ết nó. Cô lấy tay bịt tai lại để không phải nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ. Cô cảm thấy mình bắt đầu khó thở và người cô lạnh toát đầy mồ hôi. Cô chợt nghe thấy tiếng động và mở mắt ra.
Bác sĩ Linden đang đứng trông xuống cô với vẻ đầy lo ngại trên nét mặt.
- Bà không sao chứ, thưa bà Parker?
- Vâng. - Jennifer nói thầm thì. - Tôi chỉ muốn kết thúc sớm thôi.
Bác sĩ Linden gật đầu.
- Chúng tôi sắp sửa làm đây.
Ông lấy ra một ống tiêm ở bàn để cạnh giường và lại gần cô.
- Thuốc gì trong ống tiêm vậy?
- Thuốc Demerol và Phenergan để làm bà bớt căng thẳng. Chúng ta sẽ đi vào phòng giải phẫu trong ít phút nữa. - Ông bắt đầu tiêm cho Jennifer. - Theo tôi đây là lần phá thai đầu của bà phải không.
- Vâng ạ.
- Vậy để tôi giải thích quá trình thực hiện cho bà nhé. Không đau chút nào và cũng khá đơn giản. Trong phòng giải phẫu người ta sẽ gây mê cho bà và cho bà thở khí ôxy bằng cách dùng mặt nạ. Khi bà đã mê đi, banh sẽ được đưa vào âm đ*o để chúng tôi có thể quan sát khi làm sau đó. Chúng tôi sẽ bắt đầu làm giãn cổ tử cung bằng một loạt những cái banh kim loại với các cỡ tăng dần, và dùng thìa nạo sạch tử cung. Bà có hỏi gì nữa không?
- Không.
Một cảm giác buồn ngủ ấm áp chợt đến với cô. Cô có thể cảm thấy nỗi căng thẳng trong cô đã biến đi tựa hồ như có phép mầu, và những bức tường của văn phòng bắt đầu trông mờ ảo. Cô muốn hỏi bác sĩ một điều gì đó nhưng cô không thể nhớ là điều gì… một điều gì đó về đứa con… nhưng điều đó dường như không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là cô đang làm những gì mà cô buộc phải làm. Trong một vài phút nữa tất cả sẽ qua đi, và cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô cảm thấy mình như đang trôi vào một trạng thái mơ màng tuyệt diệu… Cô cảm nhận được mọi người đang vào trong phòng nhấc cô lên chiếc bàn kim loại có bánh xe đẩy… Cô có thể thấy sự lạnh lẽo của kim loại thấm vào lưng cô qua chiếc áo bệnh nhân mỏng manh. Cô được đẩy dọc xuống cuối hành lang và cô bắt đầu đếm những ngọn đèn phía trên đầu. Điều dường như quan trọng là phải đếm đúng số lượng, nhưng cô cũng không biết chắc là vì sao. Jennifer được đẩy vào một căn phòng giải phẫu đã được khử trùng, quét sơn màu trắng và thầm nghĩ: Đây là nơi mà đứa con của mình sắp sửa ch.ết. Đừng lo lắng, bé Adam ạ. Me sẽ không để họ làm con đau đâu. Và cô đã bật khóc ngoài ý muốn của mình.
Bác sĩ Linden vỗ nhẹ vào tay cô.
- Mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi. Không đau lắm đâu.
"Sự ch.ết chóc không hề đau đớn, - Jennifer thầm nghĩ – Điều đó thật tuyệt. - Cô yêu quý đứa con của cô".
Cô không muốn nó bị đau đớn.
Ai đó đã đeo mặt nạ che mặt cô và một giọng nói cất lên:
- Hãy thở sâu vào.
Jennifer cảm thấy có những bàn tay kéo chiếc váy bệnh nhân lên và giang hai chân cô ra.
Điều đó sắp sửa đến rồi. Điều đó sắp sửa đến bây giờ. Bé Adam, bé Adam, bé Adam ạ.
- Tôi muốn bà bớt căng thẳng đi, - bác sĩ Linden nói.
Jennifer gật đầu.
"Vĩnh biệt, bé con của mẹ".
Cô cảm thấy một vật bằng thép lạnh lẽo bắt đầu đưa vào giữa đùi cô và dần dần tiến lên trong cơ thể cô. Đó là một dụng cụ tử thần xa lạ sắp giết ch.ết đứa con của Adam.
Cô chợt nghe một giọng nói lạ lùng hét lên.
- Hãy dừng lại! Hãy dừng lại! Hãy dừng lại!
Jennifer ngước nhìn những khuôn mặt kinh ngạc đang nhìn chằm chằm xuống cô và nhận ra rằng những tiếng la hét đó là của cô. Chiếc mặt nạ ấn chặt hơn vào mặt cô. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng có những sợi đã buộc đã giữ cô lại. Cô bị chìm vào một cơn xoáy chuyển động ngày càng nhanh hơn và cuốn trôi cô đi.
Vật cuối cùng cô nhớ được là bóng đen mầu trắng khổng lồ trên trần nhà xoay tít trên mặt cô, xoáy dần xuống và cắm ngập sâu vào xương sọ cô.
Khi Jennifer thức giấc, cô nhìn thấy mình nằm trên giường bệnh trong phòng. Qua cánh cửa sổ cô có thể thấy phía ngoài trời đã tối. Cơ thể cô như bị hành hạ đau đớn và cô tự hỏi không biết cô đã bất tỉnh bao lâu rồi. Cô vẫn đang sống, nhưng còn đứa con của cô?
Cô với nút chuông gắn cạnh giường và ấn chuông.
Cô bấm mãi như điên cuồng, không thể buộc mình dừng lại được.
Một cô y tá xuất hiện trước cửa, sau đó vội chạy đi.
Một vài phút sau bác sĩ Linden lao vào. Ông đến bên giường và nhẹ nhàng nhấc ngón tay Jennifer khỏi nút bấm.
Jennifer lắc mạnh cánh tay ông ta và nói lạc cả giọng:
- Con tôi… Nó đã ch.ết rồi…!
Bác sĩ Linden nói:
- Không đâu, thưa bà Parker. Nó vẫn còn sống. Tôi hy vọng nó sẽ là một đứa con trai.
Bà đã gọi nó là Adam suốt.
Chú thích:
(1) Quần đảo ở tây nam Thái Bình dương