Chương 25
“Con người luôn khác nhau mà,” Simon nói, cố tỏ vẻ thấu hiểu. “Điều đó không có nghĩa là họ hạnh phúc hơn cậu –”
“Chắc chắn là hơn mình rồi,” Isabelle nói. “Cậu nghĩ mình không biết sao?” Cô nhìn Simon, rất kỹ. “Cậu biết bố mẹ mình mà.”
“Không nhiều lắm,” Họ chưa bao giờ tha thiết muốn gặp người bạn trai ma cà rồng của Isabelle, một tình huống không làm cảm xúc của Simon cải thiện mấy rằng cậu gần như là người cuối cùng trong danh sách dài dằng dặc những vị hôn phu không phù hợp.
“Ờ, cậu biết cả hai đều từng là thành viên Hội Kín. Nhưng mình cá cậu không biết toàn bộ chuyện đó đều do mẹ mình. Bố mình chưa bao giờ nhiệt tình với Valentine hay bất cứ cái gì liên quan. Và rồi khi mọi chuyện xảy ra và họ bị đi đày, họ nhận ra cuộc đời của họ đã hỏng, và mình nghĩ bố đã đổ lỗi cho mẹ. Nhưng họ đã có anh Alec và sắp có mình, vì thế bố ở lại dù mình nghĩ bố cũng muốn bỏ đi lắm. Thế rồi khi Alec lên chín, bố mình đã có người khác.”
“Ôi,” Simon nói. “Bố cậu lừa dối mẹ cậu sao? Chuyện đó - chuyện đó thật tệ.”
“Mẹ đã kể với mình,” Isabelle nói. “Khi mình mười ba tuổi. Mẹ nói rằng bố định chia tay với mẹ thì phát hiện ra mẹ đang mang Max trong bụng, và vì lẽ đó họ tiếp tục chung sống và bố đã chia tay với người phụ nữ kia. Mẹ mình không nói cô ta là ai. Mẹ chỉ bảo mình đừng đặt niềm tin tuyệt đối vào cánh đàn ông. Và mẹ bảo mình đừng hé răng kể chuyện này với ai.”
“Và cậu đã không tâm sự với một ai hết?”
“Cho tới giờ,” Isabelle nói.
Simon nghĩ tới một Isabelle trẻ hơn, giữ bí mật, không bao giờ nói cho một ai, giấu kín với cả những người anh em của mình. Biết những điều về gia đình mà họ sẽ không bao giờ biết. “Mẹ không nên bảo cậu làm điều đó,” cậu nói, đột nhiên thấy giận. “Điều đó không công bằng.”
“Có lẽ,” Isabelle nói. “Mình nghĩ vì thế mà mình đặc biệt. Mình không nghĩ nhiều tới chuyện nó thay đổi mình như thế nào. Nhưng mình quan sát các anh mình dâng hiến trái tim cho người khác và mình đã nghĩ Các anh không biết làm gì hơn sao? Trái tim là thứ có thể tan vỡ. Và mình cho rằng kể cả khi vết thương đã liền miệng thì cậu vẫn sẽ chẳng bao giờ trở lại là cậu của ngày xưa nữa.”
“Biết đâu nhờ vậy mà cậu sẽ sống thoải mái hơn,” Simon nói. “Mình biết mình đã thoải mái hơn trước kia.”
“Cậu đang nói tới chuyện cậu và Clary,” Isabelle nói. “Vì bạn ấy đã làm trái tim cậu tan nát.”
“Thành từng mảnh ấy chứ. Cậu biết không, khi người cậu thích lại đi thích anh trai người đó hơn cậu, cậu sẽ không hề thêm tự tin. Mình đã tưởng sẽ có một ngày Clary nhận ra chuyện với Jace không bao giờ thành, cô ấy sẽ từ bỏ và quay lại bên mình. Nhưng cuối cùng mình phát hiện ra Clary không thể ngừng yêu Jace cho dù họ có được ở bên nhau không. Và mình biết nếu cô ấy chịu ở bên mình vì không thể có anh ta, thà mình sống cô đơn còn hơn, và thế là mình quyết định dừng lại.”
“Mình không biết cậu chủ động chia tay với Clary,” Isabelle nói. “Mình tưởng...”
“Tưởng mình không có lòng tự trọng à?” Simon cười tự giễu.
“Mình nghĩ rằng cậu vẫn yêu Clary,” Isabelle nói. “Thế nên cậu không thể thật lòng yêu ai.”
“Cậu chọn những người không thật lòng với cậu,” Simon nói. “Để cậu cũng không phải dành trọn tình yêu cho họ.”
Đôi mắt Isabelle sáng lên khi nhìn cậu, nhưng cô không nói gì.
“Mình quan tâm tới cậu,” Simon nói. “Mình luôn quan tâm tới cậu.”
Cô tiến thêm một bước nữa về phía cậu. Họ đang đứng khá gần nhau trong căn phòng nhỏ và cậu có thể nghe thấy tiếng thở, và nhịp tim đập khẽ khàng của cô. Cô có mùi xà phòng, mồ hôi và nước hoa dành dành cùng mùi máu Thợ Săn Bóng Tối.
Ý nghĩ về máu khiến cậu nhớ tới Maureen, thế là cơ thể cậu trở nên căng cứng. Isabelle nhận ra -tất nhiên cô nhận ra rồi, cô là một chiến binh nên các giác quan của cô nhạy cảm ngay với những cử động kể cả nhỏ nhất của người khác - và lùi ra, gương mặt cau lại, “Được rồi,” cô nói. “Mình mừng vì chúng ta đã nói chuyện."”
“Isabelle – ”
Nhưng cô đã đi. Cậu đi theo sau vào Thánh Địa, nhưng cô bước rất nhanh. Khi cánh cửa phòng áo lễ đóng lại sau lưng cậu, cô đã tới giữa phòng. Cậu dừng bước và quan sát cô biến mất qua cánh cửa đôi dẫn vào Học Viện vì biết rằng cậu chẳng thể nào đi theo.
Clary ngồi dậy, lắc đầu cho tỉnh ngủ. Cô mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu - nằm trên chiếc giường trong một căn phòng dành cho khách của Học Viện, nguồn sáng duy nhất trong căn phòng bắt nguồn từ ô cửa sổ độc nhất trên cao. Nó có màu xanh lam nhạt - ánh sáng của buổi chạng vạng. Cô nằm co người trong chăn; quần bò, áo khoác và giày được đặt ngay ngắn trên chiếc ghế cạnh giường. Và bên cạnh cô là Jace đang cúi đầu nhìn cô, như thể cô đã gọi anh tới bằng giấc mơ về anh vậy. Anh đang ngồi trên giường, mặc bộ đồ đi săn như thể anh vừa trở về từ một trận đánh, và tóc anh rối bù. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua ô cửa chiếu tỏ hai quầng thâm dưới mắt, hố trũng ở thái dương và xương gò má của anh. Dưới ánh sáng này cô có cảm giác anh mang vẻ đẹp không rõ ràng và không thật như những bức họa của Modigliani, với tất cả những góc cạnh và đường nét chính đều bị kéo dài ra.
Cô day mắt, chớp mắt cho qua cơn buồn ngủ. “Mấy giờ rồi?” cô nói. “Em đã ngủ bao –”
Anh kéo cô lại và hôn, và trong một chốc lát cô sững người, đột nhiên rất ý thức được cô chỉ mặc áo chiếc áo phông mỏng và qυầи ɭót. Rồi cô mềm người trong vòng tay anh. Đó là một nụ hôn vấn vít đã biến mọi thứ bên trong con người cô thành nước. Đó là một nụ hôn làm cô cảm thấy chẳng có gì trên đời là sai trái, rằng mọi chuyện đều trở lại như cũ, và anh chỉ đang mừng được thấy cô. Nhưng rồi khi tay anh kéo gấu áo cô lên, cô đẩy tay anh ra.
“Không,” cô nói, những ngón tay bấu chặt lấy cổ tay anh. “Anh không thể cứ ôm em mỗi lần thấy em được. Cách này không thể thay thế cho một cuộc nói chuyện thật sự.”
Anh thở hổn hển và nói, “Sao em lại nhắn tin cho Isabelle chứ không phải cho anh? Nếu em gặp rắc rối –”
“Vì em biết chắc Isabelle sẽ tới,” Clary nói. “Còn về anh thì em không rõ. Không phải trong thời điểm này.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em –”
“Vậy chắc anh sẽ biết tin thôi. Anh biết không, khi anh hạ cố nghe điện thoại.” Cô vẫn nắm lấy cổ tay anh; giờ cô thả ra, và ngồi chùng người xuống. Thật khó, cực kỳ khó khi phải ở gần anh mà không chạm vào anh, nhưng cô buộc mình phải hạ tay xuống và bắt nó ở nguyên vị trí. “Hoặc anh nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra hoặc anh có thể rời phòng.”
Môi anh hé mở, nhưng anh không nói gì; từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ mình sẽ nói chuyện với anh cay nghiệt đến mức này. “Anh xin lỗi,” cuối cùng anh lên tiếng. “Anh biết với kiểu hành xử của anh dạo này thì em không có lý gì phải nghe anh nói. Và có lẽ anh cũng không nên vào đây. Nhưng khi Isabelle bảo em bị thương, anh không dừng được.”
“Chỉ một vài vết bỏng ấy mà,” Clary nói. “Không có gì nghiêm trọng đâu.”
“Mọi thứ xảy tới với em đều quan trọng với anh.”
“Ờ, điều đó chắc chắn giải thích được lý do anh không buồn nhấc máy gọi cho em lấy một cuộc rồi. Và lần cuối em gặp anh, anh quay phắt người bỏ chạy vứt em lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Em có cảm giác như em đang hẹn hò với ma vậy.”
Một bên khóe miệng của Jace hơi giật giật. “Không hẳn. Isabelle mới là người từng hẹn hò với ma. Con bé có thể nói cho em –”
“Không,” Clary nói. “Đó là phép ẩn dụ. Và anh biết chính xác em muốn nói gì.”
Anh im lặng một lúc. Rồi anh nói, “để anh xem vết bỏng nào”
Cô giơ tay. Bụng cánh tay cô có những vết phồng đỏ sậm ở nơi máu quỷ bắn phải. Anh nắm lấy cổ tay cô, rất nhẹ nhàng, nhìn cô để được đồng ý trước, rồi lật tay lại. Cô nhớ lần đầu tiên anh chạm vào cô, lúc họ đứng tại con đường bên ngoài Java Jones, anh cũng đã lật tay cô để tìm những Ấn Ký mà cô không có. “Máu quỷ,” anh nói. “Chúng sẽ biến mất sau vài giờ. Em có đau không?”
Clary lắc đầu.
“Anh không biết,” anh nói. “Anh không biết là em cần anh.”
Giọng cô run run. “Em luôn cần anh.”
Anh cúi đầu và hôn lên vết bỏng trên cổ tay cô. Cảm giác nóng rực chạy khắp người cô, như thể cô bị một mũi giáo nung nóng chọc từ cổ tay tới tận cuống dạ dày. “Anh không nhận ra,” anh nói. Anh hôn vết bỏng tiếp theo ở cẳng tay, và rồi tiếp nữa đến vai cô, sức nặng cơ thể anh dồn lên lưng cô, đến khi cô nằm xuống gối, ngước mắt nhìn anh. Anh chống tay để không đè cô bằng sức nặng của mình và nhìn xuống.
Đôi mắt anh luôn tối lại mỗi khi họ hôn nhau, như thể khát vọng đã thay đổi màu mắt của anh theo một cách nguyên thủy nhất. Anh chạm lên cái bớt trắng hình ngôi sao trên vai cô, dấu ấn mà cả hai cùng có, đánh dấu họ là hậu duệ của những người có liên hệ với thiên thần. “Anh biết dạo này anh cư xử rất lạ,” anh nói. “Nhưng đó không phải do em. Anh yêu em. Điều đó không bao giờ thay đổi.”
“Vậy thì vì sao-?”
“Anh nghĩ mọi chuyện xảy ra ở Idris - Valentine, Max, bác Hodge, kể cả Sebastian - anh luôn cố quên đi tất cả, cố đè nén nhưng chúng cứ ám ảnh anh mãi. Anh... anh sẽ nhờ người giúp. Anh sẽ khá hơn. Anh hứa đấy.”
“Anh hứa nhé.”
“Anh thề có Thiên Thần.” Anh cúi đầu, hôn lên má cô. “Nếu không anh xuống địa ngục. Anh thề có chúng ta.”
Clary quấn ngón tay vào tay áo anh. “Vì sao lời thề của anh lại liên quan tới chúng ta?”
“Vì niềm tin của anh vào điều đó lớn hơn hết thảy.” Anh nghiêng đầu sang bên. “Nếu chúng ta kết hôn,” anh dợm nói và hẳn đã anh cảm thấy cô đang căng thẳng, vì thế anh mỉm cười. “Đừng lo, anh không định cầu hôn vào lúc này đâu. Anh chỉ tự hỏi em có biết gì về đám cưới của Thợ Săn Bóng Tối không?”
“Không có nhẫn,” Clary nói, nhẹ nhàng lướt những đầu ngón tay ở gáy anh, nơi làn da rất mềm. “Chỉ những chữ rune mà thôi.”
“Một ở đây,” anh nói, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào vết sẹo trên tay cô. “Và thêm một ở đây.” Anh di ngón tay lên tay cô, ngang xương quai xanh, và xuống tới trái tim đang đập loạn nhịp của cô. “Nghi lễ được bắt nguồn từ Nhã ca của Solomon. ‘Hãy để tôi như một cái ấn nơi lòng chàng; Như một cái ấn trên cánh tay chàng. Vì ái tình mạnh như sự ch.ết.’”
“Tình yêu của chúng ta còn mạnh hơn thế,” Clary thì thầm, nhớ lại lúc cô đã đem anh trở lại với thế giới này. Và giờ đây, khi đôi mắt anh tối đi, cô vươn người kéo anh xuống.
Họ hôn nhau rất lâu, tới khi gần như chẳng còn chút ánh sáng nào tràn vào phòng và họ chìm trong bóng tối. Jace không nhúc nhích tay hay cố chạm vào cô, và cô cảm giác anh đang đợi cô cho phép.
Cô nhận ra cô phải là người đẩy mối quan hệ của họ đi xa hơn, nếu cô muốn - và cô có muốn chứ. Anh thừa nhận anh đang gặp rắc rối và rắc rối đó không liên quan tới cô. Đây là một bước tiến- một bưóc tiến tích cực. Anh nên được thưởng, đúng không? Một nụ cười nho nhỏ xuất hiện trên khóe miệng cô. Cô đang đùa ai đây; điều cô cần chủ yếu là vì chính cô. Vì anh là Jace, vì cô yêu anh, vì anh quá tuyệt vời khiến đôi khi cô cảm thấy muốn chọt anh để biết anh có thật không.
Cô đã làm thế.
“Ối,” anh nói. “Cái đó là sao?”
“Cởi áo anh ra,” cô thỏ thẻ. Cô vươn tay định cầm gấu áo anh, nhưng anh đã đặt tay ở đó, kéo áo qua đầu và lười nhác ném xuống sàn. Anh lắc lắc mái tóc, và cô gần như mong chờ những sợi vàng sáng rọi sẽ phủ kim tuyến trong bóng tối của căn phòng.
“Ngồi thẳng dậy đi anh,” cô nhẹ nhàng nói. Trống ngực cô đập dồn. Trong những dạng tình huống như vậy cô thường không làm người dẫn dắt, nhưng anh có vẻ không phiền. Anh từ từ ngồi dậy, kéo cô lên cùng, tới khi cả hai cùng ngồi trên đống chăn. Cô bò vào lòng anh, quặp lấy eo anh. Giờ họ đang đối diện với nhau. Cô nghe tiếng anh hít một hơi và anh giơ tay, chạm tới áo cô, nhưng cô lại đẩy tay anh lại, nhẹ nhàng, và thay vào đó đặt tay lên người anh. Cô nhìn những ngón tay trượt trên ngực anh và cánh tay anh, những đường bắp tay nơi có những chữ Ấn Ký đen tuyền, dấu ấn hình ngôi sao trên vai anh. Cô rê ngón tay trỏ theo đường cơ ngực, dọc theo cơ bụng phẳng lỳ. Họ đều thở dốc khi cô đặt tay tới cúc quần bò của anh, nhưng anh không nhúc nhích, chỉ nhìn cô như muốn nói: Cứ làm gì em muốn.
Trái tim cô đập thình thịch, cô hạ tay xuống gấu áo cô và kéo qua đầu. Cô ước mình đã mặc một chiếc áo lót thú vị hơn - cái này bằng cotton trắng - nhưng khi cô ngước mắt dò xét thái độ của Jace, ý nghĩ đó biến mất. Môi anh hé mở, đồng tử anh gần như chuyển đen; cô có thể thấy mình trong đó và biết anh không quan tâm tới chuyện áo lót của cô màu trắng, đen hay xanh lá mạ. Tất cả những gì anh thấy là cô.
Cô cầm lấy tay anh, để chúng được tự do, rồi đặt chúng lên eo cô như muốn nói, Anh có thể chạm vào em. Anh ngẩng đầu, đôi môi cô đặt lên bờ môi anh, và họ hôn nhau thêm lần nữa, nhưng lần này không có sự nhẹ nhàng. Họ hôn nhau bằng tất cả đam mê, như một ngọn lửa nóng hừng hực và cháy rần rật. Tay anh nóng như lên cơn sốt: chúng vuốt tóc cô, đặt lên người cô, kéo cô nằm dưới anh và khi da họ chạm vào nhau, cô cực kỳ ý thức được chẳng có gì ngăn cách hai người họ ngoài chiếc quần bò của anh và bộ đồ lót của cô. Cô vuốt ve mái tóc mượt như lụa, hơi bù xù của anh, ôm đầu anh khi anh cúi hôn cổ cô. Chúng ta đã đi xa tới mức nào? Chúng ta đang làm gì đây? Một phần nhỏ trong óc cô đang gào thét nhưng một phần khác bắt nó im lặng. Cô muốn tiếp tục chạm vào anh, hôn anh; cô muốn anh ôm cô để biết rằng anh là thật, rằng anh đang ở đây với cô, và rằng anh sẽ không bao giờ bỏ đi nữa.
Những ngón tay anh đã tìm thấy khuy áo lót của cô. Người cô căng cứng. Đôi mắt anh mở lớn và sáng long lanh trong bóng tối, nụ cười từ từ lan rộng trên khóe môi. “Có được không em?”
Cô gật đầu. Hơi thở của cô gấp gáp hơn. Chưa từng ai thấy cô không mặc áo - tất nhiên là không phải trước mặt một cậu con trai nào rồi. Như cảm nhận được sự căng thẳng nơi cô, anh nhẹ nhàng ôm khuôn mặt cô, đôi môi nghịch ngợm đôi môi cô, nhẹ nhàng lướt qua nó tới khi toàn cô cơ thể cô có cảm giác như tan thành từng mảnh vì căng thẳng. Bàn tay phải chai sạn, với những ngón tay dài vuốt lên má cô rồi vai cô, đang trấn an cô. Nhưng cô vẫn lo, đợi tay anh đặt lại vào khuy áo lót, lại chạm vào cô, nhưng dường như anh đang tìm thứ gì đằng sau - anh đang làm gì thế?
Clary đột nhiên nghĩ đến điều Isabelle nói về việc cẩn thận. Ồ, cô nghĩ. Cô hơi gồng người và ngả ra sau. “Jace, em không chắc em –”
Một ánh sáng bạc lóe lên trong bóng tối, và cái gì đó sắc lạnh lướt trên tay cô. Tất cả những gì cô cảm nhận được trong giây phút đó là ngạc nhiên - rồi đau. Cô rụt tay lại, chớp mắt, và thấy một đường máu đỏ sậm chảy trên da cắt nông từ khuỷu tới cổ tay cô. “Ối,” cô kêu lên vì bực bội và ngạc nhiên hơn là vì đau. “Sao –”
Jace lao khỏi cô, rời khỏi giường, chỉ trong một động tác. Đột nhiên anh đứng giữa phòng, ở trần, gương mặt trắng bệch như xương người.
Tay ôm lấy cánh tay bị thương, Clary bắt đầu ngồi dậy. “Jace, sao mà –”
Cô ngừng nói. Tay trái anh đang nắm chặt một con dao - một con dao cán bạc cô đã thấy trong cái hộp di vật của người bố đẻ. Có một đường máu mảnh dính trên lưỡi dao.
Cô nhìn tay mình và rồi lại ngước lên nhìn anh. “Em không hiểu...”
Bàn tay anh mở ra và con dao rơi lanh canh xuống sàn. Trong một lúc anh có vẻ sẽ bỏ chạy như lúc ở ngoài quán bar. Nhưng anh chỉ ngồi sụp xuống và úp mặt vào lòng bàn tay.
“Tôi thích cô bé đó,” Camille nói khi cánh cửa đóng lại sau lưng Isabelle. “Cô gái đó nhắc tôi nhớ tới tôi.”
Simon quay lại nhìn cô ta. Trong Thánh Địa khá tối, nhưng cậu nhìn cô ta rất rõ ràng, lưng dựa vào cột, tay quặt sau lưng. Một Thợ Săn Bóng Tối đang đứng canh gần cửa vào Học Viện, nhưng anh ta hoặc không nghe thấy Camille hoặc không hứng thú.
Simon tới gần Camille hơn. Cái xích giữ cô ta khiến cậu hứng thú lạ lùng. Kim loại được nhúng qua nước thánh. Sợi xích dường như hơi sáng lên trên làn da xanh tái của cô ta, và cậu nghĩ đã thấy vài đường gân máu quanh cái cùm trên cổ tay. “Isabelle không giống cô một chút nào.”
“Đấy là cậu nghĩ thôi.” Camille nghiêng đầu; mái tóc vàng dường như được sắp xếp một cách nghệ thuật quanh gương mặt cô, dù cậu biết cô ta không thể động tới chúng. “Cậu rất yêu quý chúng,” cô ta nói, “những người bạn Thợ Săn Bóng Tối của cậu. Như con chim cắt yêu người chủ nhân đã bó buộc nó và bịt mắt nó.”
“Chuyện không như thế,” Simon nói. “Thợ Săn Bóng Tối và cư dân Thế Giới Ngầm không phải kẻ thù.”
“Cậu thậm chí còn chẳng thể đặt chân vào nhà chúng,” cô ta nói. “Cậu bị đuổi ra ngoài. Vậy mà lại cúc cung phục vụ chúng. Cậu đứng bên chúng chống lại những kẻ cùng loài.”
“Tôi không thuộc loài nào,” Simon nói. “Tôi không phải một trong số họ. Nhưng tôi cũng chẳng phải một trong số các cô. Tôi thà giống họ còn hơn giống cô.”
“Cậu là một trong số chúng tôi.” Cô ta bực bội nhúc nhích người, giật sợi xích và thở hổn hển vì đau. “Có điều tôi đã không nói với cậu lúc ở ngân hàng. Nhưng điều đó là sự thật.” Cô ta mím môi cười trong cơn đau. “Tôi có thể ngửi thấy mùi máu người nơi cậu. Gần đây cậu đã uống máu người. Một người thường.”
Simon cảm thấy gì đó trong cậu đang nhảy dựng lên. “Tôi...”
“Máu người thật tuyệt, đúng không?” Đôi môi đỏ của cô ta cong lên. “Lần đầu tiên kể từ khi thành ma cà rồng cậu không thấy đói nữa.”
“Không phải,” Simon nói.
“Cậu nói dối,” giọng cô ta nghe mới thuyết phục làm sao. “Chúng, các Nephilim, gắng làm chúng ta đi ngược lại bản chất của mình. Chúng sẽ chấp nhận chúng ta nếu chúng ta giả vờ là ai đó không phải chúng ta - không phải những thợ săn, không phải những con thú săn mồi. Những người bạn của cậu sẽ không bao giờ chấp nhận con người cậu mà chỉ chấp nhận cái con người cậu đang vờ nhận mình là thế. Điều cậu làm cho chúng, chúng sẽ không bao giờ làm cho cậu.”
“Tôi không hiểu sao cô thấy phiền vì chuyện đó," Simon nói. “Điều gì cần làm đã làm rồi. Tôi sẽ không thả cô đi đâu. Tôi đã đưa ra lựa chọn của mình. Tôi không muốn cái cô cho tôi.”
“Có lẽ không phải bây giờ,” Camille nói khẽ. “Nhưng rồi cậu sẽ muốn. Rồi đây thôi.”
Người lính gác Thợ Săn Bóng Tối lùi lại khi cánh cửa mở ra và Maryse bước vào phòng. Hai người khác đi sau bà, những người Simon nhận ra ngay tức thì: anh trai của Isabelle, Alec, cùng anh bạn trai, pháp sư Magnus Bane.
Alec đang mặc bộ vét màu đen trang trọng; Magnus, khiến Simon ngạc nhiên, ăn mặc đơn giản đi kèm một chiếc khăn quàng lụa trắng dài có tua rua ở hai đầu và đeo găng trắng. Mái tóc anh ta vẫn dựng ngược như thường lệ, nhưng khác là trên đó không rắc chút kim tuyến nào. Camille, vừa thấy anh ta, liền im bặt.
Magnus dường như chưa thấy cô ta; anh ta đang lắng nghe Maryse đang ngại ngùng nói họ về sớm vậy. “Chúng tôi nghĩ sớm nhất phải ngày mai hai người mới về được.”
Alec kêu lúng búng trong họng ra chiều khó chịu và nhìn ra xa. Anh dường như không vui vì phải ở đây. Simon thấy ngoài điều đó ra, anh vẫn như mọi khi - dù có vẻ thoải mái hơn trước, như thể bằng cách nào đã là chính mình hơn.
“May là có một Cổng Dịch Chuyển gần rạp hát opera Vienna,” Magnus nói, khoa trương vắt khăn quàng qua vai. “Khi chúng tôi nhận được thư của cô, chúng tôi vội trở lại đây.”
“Con không hiểu mẹ cần gì ở bọn con,” Alec nói. “Vậy là mẹ đã tóm được ma cà rồng đã làm những chuyện ghê tởm kia. Không phải chúng luôn thế sao?”
Simon thấy bụng dạ nhộn nhạo. Cậu nhìn Camille để thấy cô ta đang cười cậu, nhưng ánh mắt cô ta đang dán vào Magnus.
Alec nhìn thấy Simon lần đầu, đỏ mặt. Điều đó rất dễ nhận vì nước da anh ta rất trắng. “Xin lỗi, Simon. Tôi không muốn nói cậu. Cậu khác mà.”
Liệu anh còn nghĩ như vậy nếu thấy tôi vào đêm qua, đang hút máu máu một cô bé mười bốn tuổi không? Simon nghĩ. Nhưng cậu không nói, chỉ gật đầu với Alec.
“Cô ta đang nằm diện nghi vấn gây ra cái ch.ết của ba Thợ Săn Bóng Tối,” Maryse nói. “Chúng ta cần thông tin từ cô ta, và cô ta chỉ chịu nói chuyện với Magnus Bane.”
“Thật sao mẹ?” Alec nhìn Camille với vẻ ngạc nhiên bối rối. “Chỉ với Magnus sao?”
Magnus nhìn theo, và lần đầu tiên - hoặc là lần đầu tiên đối với Simon - nhìn thẳng vào Camille. Có gì đó kêu lách tách giữa họ, như một dạng năng lượng. Miệng Magnus cong lên ở khóe thành một nụ cười buồn bã.
“Đúng,” Maryse nói, một vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt khi bà thấy ánh mắt trao đổi giữa vị pháp sư và ả ma cà rồng. “Đúng thế, nếu Magnus đồng ý.”
“Có chứ,” Magnus nói và cởi găng tay. “Tôi sẽ vì cô mà nói chuyện với Camille.”
“Camille?” Alec nhìn Magnus với lông mày nhướn lên. “Vậy là anh biết cô ta? Hay - cô ta biết anh?”
“Chúng tôi biết nhau,” Magnus nhún vai, rất nhẹ, như muốn nói Em có thể làm gì chứ? “Cô ta từng có thời là bạn gái anh.”