Chương 30
15. Beati Bellicosi
Bên trong Ironworks sống động với những sợi dây đèn sặc sỡ lấp lánh. Chỉ có vài vị khách đã ngồi xuống, nhưng rất nhiều người đang đứng xung quanh, cầm theo những ly sâm panh đựng thứ chất lỏng màu nhạt đang kêu xì xì. Simon nhận thấy những nhân viên phục vụ cũng là người sói; toàn bộ những người tổ chức bữa tiệc tối nay hình như đều là thành viên trong đàn của chú Luke - đi lại giữa những vị khách, mời họ những ly sâm panh. Simon không uống. Kể từ kinh nghiệm đau thương tại bữa tiệc của Magnus, cậu cảm thấy thiếu an toàn khi uống bất cứ món đồ uống nào không do cậu chuẩn bị và hơn nữa, cậu không biết những thức uống không phải máu nào sẽ trôi ngon trớn xuống dạ dày và đồ nào sẽ làm cậu buồn nôn.
Maia đang đứng bên một cây cột gạch, nói chuyện với hai người sói khác và cười lanh lảnh. Cô mặc chiếc váy ngắn bằng vải sa tanh lấp lánh ánh vàng cam, làm nổi bật làn da sẫm màu và mái tóc như một vầng hào quang hơi rối của những lọn tóc xoăn vàng nàu ôm lấy gương mặt. Cô thấy Simon cùng Jordan và cố tình quay đi. Lưng áo khoét sâu theo hình chữ V khoe ra khoảng lưng trần khá rộng, kể cả hình xăm con bướm ở đoạn dưới sống lưng.
“Tôi không nghĩ Maia có cái đó vào hồi tôi biết Maia,” Jordan nói. “Tôi muốn nói tới hình xăm ấy.”
Simon nhìn Jordan. Anh đang ngắm nghía cô bạn gái cũ với vẻ mặt đắm đuối mà Simon nghi ngờ sẽ khiến anh ta bị Isabelle đấm nếu không cẩn thận. “Đi nào,” cậu đặt tay lên lưng Jordan và đẩy nhẹ. “Chúng ta tìm chỗ ngồi thôi.”
Isabelle, đang ngoái đầu quan sát họ, cười như một chú mèo. “Ý kiến hay.”
Họ đi qua đám đông tới nơi đặt những dãy bàn, và thấy rằng một nửa số ghế đã có người ngồi. Clary đang nhìn xuống ly sâm panh chứa đầy chất lỏng nhìn gần như bia gừng. Cạnh cô là Magnus và Alec, cả hai đều mặc vét đen như khi về từ Vienna. Magnus xem chừng đang nghịch ngợm riềm khăn. Alec, tay khoanh trước ngực, đang bực bội nhìn xa xăm.
Clary vừa thấy Jordan và Simon là đứng bật dậy, sự nhẹ nhõm hiện rõ trên gương mặt cô. Cô đi vòng qua bàn chào đón Simon, và cậu nhận thấy cô mặc chiếc váy lụa màu vàng rất đơn giản cùng đôi xăng đan thấp tiệp màu. Khi không đi giày cao gót để tăng chiều cao, trông cô thật nhỏ bé. Chiếc nhẫn Morgenstern màu bạc sáng lấp lánh trên chiếc dây chuyền cô đeo. Cô vươn tay lên ôm cậu và thì thào. “Mình nghĩ Alec và Magnus đang cãi nhau.”
“Có vẻ thế,” cậu thì thầm đáp. “Bạn trai cậu đâu?”
Nghe tới đó, cô rụt tay lại. “Anh ấy bị giữ lại Học Viện.” Cô quay lại. “Chào Kyle.”
Anh ta cười hơi ngại ngùng. “Thật ra là Jordan.”
“Em nghe rồi.” Clary ra hiệu về phía bàn. “Ờ, chúng ta cũng nên ngồi thôi. Em nghĩ sắp đến màn chúc mừng cô dâu chú rể rồi. Và sau đó, hy vọng sẽ tới đồ ăn.”
Họ cùng ngồi xuống. Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài tới phát ngại.
“Vậy,” cuối cùng Magnus lên tiếng, di ngón tay dài trắng xanh quanh vành ly sâm panh. “Jordan. Tôi nghe nói cậu là thành viên Vệ Đoàn Lupus. Tôi thấy cậu đeo huy hiệu của tổ chức này. Dòng chữ gì trên đó vậy?”
Jordan gật đầu. Mặt anh ta đỏ lựng, đôi mắt màu hạt dẻ sáng lấp lánh, rõ ràng chỉ để tâm chút đỉnh tới cuộc đối thoại. Anh đang nhìn theo dáng Maia đi quanh phòng, bàn tay anh ta lo lắng hết nắm lại mở bên dưới rìa khăn trải bàn, Simon không nghĩ anh ta để ý tới câu hỏi của Magnus. “Beati bellicosi: Cầu phúc lành tới với các Chiến binh.”
“Một tổ chức tốt,” Magnus nói. “Tôi biết người sáng lập ra nó vào hồi những năm 1800. Woolsey Scott. Một dòng tộc người sói lâu đời đáng kính.”
Alec kêu gì đó trong họng. “Anh có ngủ với ông ta không?”
Đôi mắt mèo của Magnus mở lớn. “Alexander!”
“Ờ, em không biết gì về quá khứ của anh, đúng không?” Alec hỏi. “Anh sẽ không kể gì với em. Câu cửa miệng của anh là chuyện đó không quan trọng, đúng không?”
Gương mặt Magnus không biểu cảm, nhưng giọng có gợn chút giận dữ u ám. “Điều này có nghĩa là mỗi lần anh nhắc tới ai từng gặp, em sẽ hỏi ngay liệu anh có quan hệ với họ không?”
Trông Alec rất bướng bỉnh, nhưng Simon không thể không có chút thông cảm; nét tổn thương trong đôi mắt màu xanh lam ấy quá rõ ràng. “Có lẽ.”
“Anh từng gặp Napoleon,” Magnus nói. “Nhưng bọn anh chẳng có tình cảm gì với nhau. So với một người Pháp, ông ta quá cả thẹn.”
“Anh từng gặp Napoleon?” Jordan, người hình như chẳng để cuộc trò chuyện vừa rồi lọt vào tai mấy, có vẻ ấn tượng. “Vậy điều người ta nói về các pháp sư là đúng, nhỉ?”
Alec không hài lòng nhìn anh ta. “Cái gì đúng?”
“Alexander,” Magnus lạnh lùng nhắc, và Clary nhìn thấy ánh mắt Simon từ bên kia bàn. Đôi mắt cô mở lớn, xanh, và thấy rõ thái độ đang nói Ố-ồ. “Em không thể hỗn hào với bất cứ ai nói chuyện với anh được.”
Alec vung tay mạnh. “Và vì sao nào? Bóc mẽ anh sao? Em muốn nói có thể anh đang hy vọng có thể tán tỉnh một chàng sói ở đây. Anh ta khá quyến rũ, nếu anh thích tuýp tóc bù xù, vai rộng, vẻ ngoài tốt bụng giả tạo.”
“Ơ này,” Jordan hòa nhã nói.
Magnus gục đầu xuống tay.
“Hoặc một trong rất nhiều cô gái ngoài kia, vì rõ ràng anh ăn tạp mà. Có loài nào anh không thích không?”
“Người cá,” Magnus nói trong những ngón tay. “Họ luôn bốc mùi tảo.”
“Không vui đâu,” Alec bực bội nói, và đẩy bật ghế ra sau, đứng dậy và bước vào đám đông.
Magnus vẫn ôm đầu, những lọn tóc dựng đứng thò ra giữa những kẽ tay. “Tôi chỉ không hiểu,” anh chẳng nói với cụ thể một ai, “vì sao phải làm lớn chuyện quá khứ lên.”
Simon ngạc nhiên khi Jordan trả lời. “Quá khứ luôn quan trọng,” anh ta nói. “Đó là điều người ta sẽ dạy anh khi anh gia nhâp Vệ Đoàn. Anh không thể quên những chuyện đã làm trong quá khứ, hoặc không anh sẽ chẳng bao giờ học được gì từ chúng.”
Magnus ngước nhìn, đôi mắt màu xanh vàng sáng lóe lên giữa những ngón tay. “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” anh hỏi. “Mười sáu ư?”
“Mười tám,” Jordan nói, có vẻ hơi sợ.
Bằng tuổi Alec, Simon nghĩ mà cố nén tiếng cười thầm. Cậu không thật sự thấy chuyện kịch tính vừa rồi giữa Alec và Magnus có gì buồn cười, nhưng thật khó mà không hứng thú với thái độ của Jordan. Jordan phải to gấp đôi Magnus - dù cao, nhưng Magnus gầy gần như dơ xương - nhưng Jordan rõ ràng sợ vị pháp sư kia. Simon liếc sang Clary, nhưng cô đang nhìn ra cửa trước, gương mặt đột ngột trắng bệch. Bỏ khăn xuống bàn, cô lầm bầm “Xin lỗi,” và đứng dậy, máy móc rời khỏi bàn.
Magnus giơ tay. “Ờ, nếu sắp có cuộc đại di tản...,” anh ta nói và uyển chuyển đứng dậy, vắt khăn quàng quanh cổ. Anh ta biến mất vào đám đông, hẳn định tìm Alec.
Simon nhìn Jordan, anh chàng tiếp tục công cuộc ngắm nhìn Maia. Cô đang quay lưng với họ và nói chuyện cùng chú Luke và rô Jocelyn, cười, hất những lọn tóc loăn xoăn ra sau. “Đừng nghĩ tới chuyện đó,” Simon nói và đứng dậy. Cậu chỉ Jordan. “Anh ở nguyên đây.”
“Và làm gì?” Jordan hỏi.
“Làm điều Vệ Binh Lupus làm trong tình huống này. Thiền định. Suy ngẫm về sức mạnh Jedi của anh. Gì cũng được. Năm phút nữa tôi trở lại, và tốt nhất là anh vẫn ở nguyên đây.”
Jordan dựa người vào ghế, khoanh tay trước ngực theo kiểu muốn chống đối, nhưng Simon đã không buồn để ý nữa rồi. Cậu quay người và đi vào đám đông, theo Clary. Cô là một cái chấm đỏ vàng với mái tóc rực rỡ vấn cao giữa những con người đang đi đi lại lại.
Cậu đã theo kịp bước khi cô bạn tới một cây cột có giăng đèn, và đặt tay lên vai cô. Cô giật mình quay lại, mắt mở to, tay giơ lên như định đẩy cậu ra. Cô thả lỏng khi nhận ra ai sau lưng mình. “Cậu làm mình sợ ch.ết khiếp!”
“Rõ rồi,” Simon nói. “Sao thế? Cậu đang lo chuyện gì vậy?”
“Mình...” Cô hạ tay xuống và nhún vai; dù cô cố tỏ vẻ chẳng có gì nhưng mạch đập nơi cổ cô nhanh như súng bắn liên thanh. “Mình nghĩ vừa thấy Jace.”
“Mình cũng đoán vậy,” Simon nói. “Nhưng...”
“Nhưng sao?”
“Cậu có vẻ sợ thật.” Cậu không chắc vì sao cậu có thể nói chính xác, hoặc cậu đang hy vọng cô sẽ trả lời thế nào. Cô cắn môi, theo cách vẫn làm mỗi khi căng thẳng. Cô nhìn xa xăm một lúc; ánh mắt đó rất quen thuộc với Simon. Một trong những điều cậu yêu ở Clary là cô rất dễ tưởng tượng, cô dễ dàng đưa mình bước vào những thế giới tưởng tượng của những lời nguyền, những chàng hoàng tử cùng định mệnh và phép thuật. Cậu từng cũng có thể làm vậy, có thể sống trong những thế giới tưởng tượng nơi mà mọi thứ đều thú vị hơn là được an toàn - cậu được mơ mộng. Giờ khi cái sự thật hiển hiện trước mắt và những tưởng tượng kia đã đâm vào nhau, cậu tự hỏi liệu Clary có tiếc nuối quá khứ, có mong muốn được sống cuộc sống bình thường khi xưa như cậu không. Cậu tự hỏi liệu bình thường có giống với im lặng và thị lực, phải mất đi rồi bạn mới biết chúng quý giá không.
“Anh ấy đang trải qua giai đoạn khó khăn,” cô thì thầm nói. “Mình lo cho anh ấy.”
“Mình biết,” Simon nói. “Nghe này, mình không có ý tọc mạch đâu nhưng - anh ấy có biết anh ấy bị làm sao không? Có ai biết không?”
“Anh ấy –” cô ngừng lại. “Anh ấy ổn. Anh ấy chỉ đang gặp khó khăn trong việc giải quyết vài vấn đề liên quan tới Valentine. Cậu biết mà.” Simon biết chứ. Cậu còn biết cô đang nói dối nữa kìa. Clary, cô bạn gần như chẳng bao giờ giấu cậu điều gì. Cậu nheo mắt nhìn.
“Dạo này anh ấy toàn gặp ác mộng,” cô nói. “Anh ấy lo chuyện đó có liên quan đến quỷ -”
“Liên quan đến quỷ sao?” Simon choáng váng nhắc lại. Cậu biết dạo này Jace thường gặp ác mộng - anh ta đã nói vậy - nhưng Jace chẳng nhắc gì tới quỷ hết.
“Ờ, rõ ràng có vài loại quỷ cố gắng tiếp cận anh ấy qua những giấc mơ,” Clary nói, nghe như thể hối hận vì đã nhắc tới vấn đề này, “nhưng mình chắc là chẳng sao đâu. Thi thoảng chúng ta cũng gặp ác mộng mà, đứng chứ?” Cô đặt tay lên cánh tay Simon. “Mình chỉ định đi xem anh ấy thế nào thôi. Mình sẽ trở lại.” Ánh mắt cô đã lướt qua cậu, tới cánh cửa dẫn ra ngoài hiên; cậu đứng lại gật đầu và để cô đi, quan sát cô rời khỏi bữa tiệc.