Quyển 1 - Chương 1: Tàn thân
Một đại viện thanh u yên tĩnh, hoa cỏ điêu linh.
Từng trận gió thu thổi qua làm cho lá vàng bay lượn khắp nơi. Trong gió lạnh còn có thể cảm thấy sự cô đơn.
Ở trong viện, một người đang ngồi, cực kỳ yên tĩnh, chỉ thi thoảng mới thở dài đầy ai oán.
Bây giờ đang là giờ ngọ, gió lạnh bức người.
Cuối mùa thu ở u châu càng lạnh lẽo hơn nữa.
Gió lớn thổi qua làm cho mạng che mặt tung lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú mĩ lệ, tuy nhiên ánh mắt lại có vẻ cực kỳ ưu sầu khổ sở.
Đây là một nữ nhân mỹ lệ mặc váy xanh, nhìn qua khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan tú mĩ, lộ ra khí chất nhu thuận.
Nếu xét theo tuổi thì đây là một thiếu phụ mĩ lệ. Thắt lưng màu trắng chia ra những đường cong động lòng người, lộ ra dáng người cực kỳ mê hoặc.
Ngồi trong trường đình, khuôn mặt của thiếu phụ mĩ lệ lộ ra vẻ ưu lệ, đôi mắt mê người liên tục chớp, tiếng than thở vang lên không dứt.
Bốn phía xung quanh trường đình có rất nhiều loại hoa cỏ, thế nhưng bởi vì gió lạnh nên đều đã suy tàn.
Trong cả đại viện chỉ một mình thiếu phụ mĩ lệ này. Nàng ta đầy ưu tư nhìn về phía tây bắc, miệng thi thoảng mấp máy nói nhỏ.
Lại thở dài một tiếng, thiếu phụ mĩ lệ giống như đã tinh lại khỏi hoài niệm, xoay đầu nhìn về phía tây nam, nơi có vô số lâu các. Ánh mắt thiếu phụ dừng lại ở nhị lâu, giống như đang lắng nghe gì đó.
Một lát sau, thiếu phụ thu hồi ánh mắt, thở dài nói: "Thoáng cái đã mười tám năm, thời gian trôi qua thật nhanh. Tiểu thư, chuyện người nhờ ta đã cố hết sức rồi, không biết ta còn có thể chịu được bao lâu nữa. Hôm nay, Long nhi sẽ lên mười tám tuổi, nhưng... Ai, hắn vẫn như vậy. Vì Long nhi, ta đã hi sinh tất cả, tiểu thư có biết không?"
Khuôn mặt thiếu phụ mĩ lệ lộ ra vẻ ưu thương, làm cho người ta nhìn thấy mà đau đớn thay cho nàng.
"Đã nhiều năm như vậy, ta sắp không chịu được nữa rồi. Tiểu thư có biết ta khổ thế nào không? Mười tám năm nay, Thu Vận biệt viện này như là bị yểm bùa vậy, ngoại trừ ta và Long nhi ra, không có một hạ nhân hay hộ viện nào có thể sống quá ba tháng. Tất cả mọi người đều đổ tội lên người Long nhi, nói hắn là ôn thần chuyển thế, là sỉ nhục của Hoa phủ, nên đày hắn ra ngoài."
Cười tang thương, thiếu phụ mĩ lệ chảy ra hai hàng lệ, trong gió lạnh lại càng thêm rung động.
Lúc này ở trên lâu các truyền tới một tiếng kêu rất nhỏ, lập tức làm cho thiếu phụ mĩ lệ chú ý, đứng dậy tiến về phía đó.
Thiếu phụ mĩ lệ không cao, thế nhưng thân thể rất cân đối. Nàng ta nhanh chóng lau đi nước mắt, đi tới lâu các.
Xuyên qua cửa viện, thiếu phụ mĩ lệ tiến vào trong lâu các, rất nhanh đã vào trong một căn phòng của nhị lâu. Cảnh bên trong làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc.
Căn phòng cực kỳ ngăn nắp, ở trên một chiếc giường gỗ có một nam tử trần trụi, nhìn qua cực kỳ xấu xí đang nằm.
Ngoài phong thì khí trời rét lạnh, thế nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Đó là bởi vì đang có một viên minh châu sáng bóng lơ lửng phía trên, tỏa ra từng đớt khí nóng, làm cho nhiệt độ trong phòng được giữ nguyên ở một mức cố định.
Đi nhanh tới bên cạnh giường, thiếu phụ mĩ lệ lộ ra nụ cười thân mật, nói nhỏ: "Long nhi ngoan, tiểu di ở đây, đừng sợ."
Ngồi bên cạnh giường, thiếu phụ mĩ lệ nhẹ nhàng vỗ về nam tử trần trụi này, trong mắt tràn ngập sự yêu thương.
Trên giường, nam tử được thiếu phụ mĩ lệ gọi là Long nhi quay người, miệng phát ra vài tiếng gầm rú.
Xét tử tế thì nam tử này trời sinh quái dị, xấu xí, cổ quái, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Mặt nam tử này vặn vẹo, xấu xí không chịu nổi. Mắt trái rất nhỏ, bên phải còn không có mắt, mũi lại hướng lên trời, răng thì lại bị hô, thì cực kỳ giống như một con ác quỷ.
Ngoài ra, tai trái của nam tử này thì bình thường, tai phải lại vừa dài vừa nhọn, nhìn trông rất giống tai dơi.
Cổ nam tử này bị lệch, bên trái không có tay, tay phải chỉ có ba ngón, hai đùi gầy như cái que, gập lại không thể duỗi thẳng ra, chính là tàn phế trời sinh.
Hơn nữa hắn lại còn có một cái bướu ở lưng, làm cho hắn càng giống quái vật hơn.
Bởi vì thân thể trần trụi, hạ thể của nam tử cũng lộ ra rõ ràng, vừa nhỏ vừa xấu, giống như đã bị thiến vậy.
Lúc này, thiếu phụ mĩ lệ đang vỗ về nam tử kia, làm cho hắn bình tĩnh lại.
Một lát sau, nam tử kia tinh táo lại, cố gắng mở lớn mắt phải, ánh mắt ngây ngốc nhìn thiếu phụ mĩ lệ, môi mở ra thật to, giống như đang cười với nàng, thế nhưng cảnh đó lại làm cho người ta cực kỳ ghê sợ.
Nam tử kia giơ tay phải lên, nắm lấy tay phải của thiếu phụ mĩ lệ, đôi môi không ngừng mở ra đóng vào, thế nhưng lại không phát ra được bất kỳ tiếng nào.
Thiếu phụ mĩ lệ vẫn mỉm cười, trong lòng thầm thở dài, ngọc thủ nhẹ nhàng đảo qua hai đùi của nam tử kia, ôn nhu vuốt ve con rắn nhỏ của hắn.
Nam tử kia có vẻ rất thích thú với cảm giác này, từ từ bình tĩnh lại.
Thế nhưng không lâu sau, nam tử kia lại nôn nóng, giống như muốn nói ra điều gì.
Sắc mặt thiếu phụ mĩ lệ lộ ra vẻ cổ quái, thở dài nói: "Long nhi, tiểu di có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, chỉ cần ngươi cao hứng. Thế nhưng bây giờ ngươi đã mười tám tuổi rồi, tiểu di sợ mình cũng không bảo vệ ngươi được bao lâu nữa. Ngươi có thể không nổi nóng không?"
Nam tử kia không hề có biểu hiện gì, giống như không nghe thấy gì, chỉ cố gắng xoay người, rất là nôn nóng.
Thiếu phụ mĩ lệ cũng không nói nhiều, bởi vì nàng biết Hoa Thiên Long trên giường chính là tàn phế trời sinh. Ngoại trừ bề ngoài tàn tật ra thì tai điếc mồm câm, căn bản không nghe thấy cái gì.
Hai mắt khẽ chớp, thiếu phụ này nhìn hạ thân của Hoa Thiên Long, hơi lắc đầu một cái rồi cúi đầu xuống, ôn nhu ɭϊếʍƈ láp.
Hoa Thiên Long đương nhiên không phải là lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ này. Con mắt phải của hắn lộ ra vẻ kích động hưng phấn, cả người hơi run rẩy. Hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Một lúc lâu sau, thiếu phụ mĩ lệ mới ngẩng đầu dậy, cẩn thận mặc quần áo cho nam tử trên giường.
Quá trình này tốn không ít thời gian, tất cả chỉ vì nam tử này bị tàn tật.
Chuẩn bị xong tất cả, thiếu phụ mĩ lệ mới đỡ Hoa Thiên Long ra khỏi giường, đặt hắn ngồi vào một cái ghế dựa, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Giống như cảm giác được ánh mắt của thiếu phụ này, trong con mắt phải của Hoa Thiên Long có thêm một tia bàng hoàng.
Thiếu phụ mĩ lệ nhẹ nhàng vuốt má Hoa Thiên Long, nói nhỏ: "Long nhi, hôm nay ngươi mười tám tuổi rồi. Ngày này mười tám năm trước, vì sinh ra ngươi, tiểu thư đã không tiếc hi sinh cả tính mạng, cuối cùng lại làm cho Hoa phủ có một sự sỉ nhục cực lớn."
Hoa Thiên Long không hề phản ứng. Hắn không chỉ tàn tật thân thể mà còn là thiểu năng từ nhỏ. Không nói đến việc hắn không thể nghe được, cho dù có nghe thấy hắn cũng không hiểu gì.
Người như vậy, trời sinh chính là phế vật. Ngoài thiếu phụ mĩ lệ này ra, cả Hoa phủ không còn một ai quan tâm đến sống ch.ết của Hoa Thiên Long, thậm chí còn hận không thể giết ch.ết hắn, bởi vì hắn là nỗi sỉ nhục của Hoa phủ.