Chương 1-3
Ngày 15 tháng 5, Hoàng Đế Vạn Thành Quốc Võ Trạng Thanh qua đời, Hoàng Thái Tử Võ Tương Minh lên ngôi, lấy hiệu là Thanh Nhật!
Tất cả các đại thần, tướng sĩ và các quan văn quan võ quỳ rạp mình xuống đất, cúi đầu với vị Hoàng Đế ngồi trong điện. Bọn họ đồng loạt cất giọng:
“HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ! VẠN TUẾ! VẠN VẠN TUẾ!”
Từ trong điện, một nam nhân trẻ khoảng 23 tuổi ngồi trên Long Tọa, hắn mặc bộ triều phục màu đen. Gương mặt tuấn mỹ, sáng ngời mang chút uy phong. Hắn oai nghiêm gật đầu.
Đám đại thần liền đứng lên và quản sát vị Hoàng Đế này. Hắn chính là Võ Tương Minh, Thanh Nhật Hoàng Đế của Vạn Thành Quốc này! Và hôm nay chính là ngày lễ đăng ngôi của hắn.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Thượng Thư Thị Lang Lý Lâm và Nhất Đẳng Thị Vệ Chung Tuấn có công lớn cho xã tắc, đây là công thần. Nay phong Lý Lâm làm Nhất Đẳng Công Thần Thái Sư! Chung Tuấn được phong thành Nhất Đẳng Công Thái Úy! Khâm Thử!”
Hai kẻ đứng đầu là Lý Lâm và Chung Tuấn vừa nghe tên mình trong thánh chỉ thì vội tạ ơn.
Hoàng Đế Võ Tương Minh nói:
“Hôm nay trẫm đăng cơ: Truy phong đích mẫu Hiếu Huệ Tường Hoàng Hậu làm Mật Tĩnh Hoàng Thái Hậu, Thân mẫu Linh Nhân Quý Phi làm Kính Mẫn Hoàng Thái Hậu. Cả hai cùng được an táng ở Hoàng Lăng bên cạnh tiên đế gia!
Sắc phong Thái Tử Phi Lý Linh Hoa làm Hoàng Hậu, Trắc Phi Chung Châu Cẩm làm Quý Phi, Diêu Trang Kiều làm Thục Phi, Hà Giai An làm Đức Phi!”
Hắn vừa dứt câu thì đám đại thần đồng loạt quỳ xuống:
“HOÀNG THƯỢNG NHÂN HIẾU! PHÚC ĐỨC VẠN DÂN CÓ ĐƯỢC!”
*****
Trong một tẩm cung của hậu đình, một nữ nhân mặc một bộ xiêm y diễm lệ ngồi trước gương. Nàng ta trạc 22 tuổi, gương mặt mang vẻ hoạt bát tinh nghịch và trẻ trung của một thiếu nữ trẻ tuổi. Nàng được đám cung nữ bới cho một kiểu tóc hình Phượng hoàng phi vũ.
Chúng trang điểm cho nàng thật đậm, đôi môi son đỏ, chải rồi bới tóc lên cao sau đo gắn thật nhiều trâm vào. Nào là trâm ngọc, trâm vàng, bạc đủ thứ. Trên áo còn có hoa văn hình phượng hoàng làm nàng toát lên khí thế của Mẫu Nghi Thiên Hạ!
Chỉ một lúc mà nàng trở nên lộng lẫy, sắc sảo và đầy thần thái của một người đứng đầu hậu cung.
“Hoàng Hậu nương nương, kiểu tóc này của người rất đẹp, làm cho người toát lên một khí thế ngút trời mà khó có ai sánh được.”
Nữ nhân này vẫn im lặng, nàng ta chăm chú nhìn vào gương nhắm khuôn mặt của mình. Một lúc sau mới lên tiếng:“ đẹp lắm! Bản cung trở thành Hoàng Hậu, cách ăn mặc nhất định cũng phải khác lúc trước một chút, như vậy đám phi tần khi đặc biệt là Chung Quý Phi mới kính nể bản cung.”Xuân Hoa đáp:“ đúng vậy, tuy Chung Quý Phi luôn bất kính với nương nương nhưng dẫu sao nương nương vẫn là Hoàng Hậu, là chính cung, cô ta chỉ là Quý Phi, nhất định cũng phải kính người ba phần chứ đừng nói là đám phi tần kia.”
Hoàng Hậu - Lý Linh Hoa đứng dậy, vuốt mái tóc mới được bới của mình, cười đắc ý:“ có kiểu tóc mới đẹp như vậy giữ khư khư một mình thì uổng quá. Mau dẫn bản cung đi dạo một lúc.”
“Vâng.”
------
Ngày lễ đăng cơ hôm nay rất náo nhiệt, những người trong hậu cung ai cũng hí hửng đứng ngồi không yên vì mình sắp được trở thành phi tần cả!
Nhưng trong khi đó lại có một người không quan tâm đến điều này.
“Đức Phi nương nương!”
Đức Phi- Hà Giai An đang mãi mê chăm chú vào hình thêu chữ của mình thì cung nữ Diệu Nhi đi vào gọi. Nàng trả lời:“ có chuyện gì?”
Diệu nhi nói:“ hồi bẩm nương nương, Giang Viện Phán của Thượng Y Cục đến.”
Hà Đức Phi hơi trầm mặt, mỉm cười nhẹ rồi mới gật đầu:“ cho ngài ấy vào.”
Hà Đức Phi nhìn lại bức tranh thêu mà mình cất công làm suốt ba ngày nay mà lắc đầu. Nét chữ nguệch ngoạc, không đẹp một tí nào. Nàng vứt sang một bên, chăm chú nhìn tên thái y đang bước vào.
“Đức Phi nương nương vạn phúc kim an!”
Nàng nhìn ông ta rồi nói:“đứng lên đi. Sáng sớm như đã gọi đại nhân đến, ngài không phiền chứ?”
Ông ta làm ra vẻ cung kính:“ có thể làm việc cho Đức Phi nương nương là phúc của hạ quan, đương nhiên là không có gì hạ quan phải phiền cả.”
Nàng nhếch miệng cười hài lòng:“nếu thật sự như vậy thì tốt quá. Phải rồi. Hôm trước bản cung có nhờ ông làm một chén thuốc, ông đã làm chưa?”
Giang Thái Y cúi người:“ hạ quan đã làm xong!”
Đức Phi “ừ” thầm rồi để tay lên bụng của mình:“ Từ khi bản cung sinh hạ đại hoàng tử thì đã lâu rồi bản cung không thể sinh con cho bệ hạ nữa,nhất định bản cung phải có thêm một công chúa như vậy mới có thể đủ một cặp long phụng.”
Giang Thái Y chấp tay:“ nương nương từ bi. Nhất định sẽ có thêm long duệ cho bệ hạ. Chỉ cần người uống thuốc đều độ và giữ gìn sức khỏe là được.”
Nàng không chú ý đến hắn, chỉ lo vui vẻ xoa xoa cái bụng phía sau lớp y phục mỏng manh màu xanh nhạt của mình rồi tự cười:“ ông lui ra đi!”
“BỆ HẠ GIÁ ĐÁO!”
Tiếng tên công công bên ngoài vang lên. Đức Phi vội đứng dậy bước ra khỏi điện quỳ xuống:
“Bệ hạ vạn phúc kim an.”
Võ Tương Minh nắm tay Đức Phi Hà Giai An:“ nàng đứng dậy đi!”
Võ Tương Minh ngồi xuống, xua hết toàn bộ cung nhân ra ngoài, dựa lưng mình vào ghế, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt bắt đầu hiện ra. Đức Phi bèn ngồi xuống bên cạnh hắn:“ Bệ Hạ, lễ đăng cơ vừa được làm xong, bây giờ cũng đã tối, đáng lẽ người phải đến cung của Hoàng Hậu.”Võ Tương Minh vuốt giọt mồ hôi trên trán, sau đó trầm giọng:“Trong cung chỗ nào cũng ồn ào náo nhiệt, trẫm không thích. Chả bù với ở chỗ của nàng, vừa thanh tịnh, vừa yên ắn.”
“Bệ hạ thích là được rồi.” Đức Phi rót trà vào chung để xuống trước bàn:“Bệ hạ bận rộn từ sáng đến giờ chắc đã mệt lắm rồi. Hay là uống chén trà cho giải nhiệt đi.”
Võ Tương Minh cầm chén trà lên uống một ngụm sau đó nhìn chén trà đăm chiêu:“ loại trà này hình như...”
“Là loại trà hạ phẩm. Chỉ dùng cho dân thường!”
Võ Tương Minh nhìn chằm chằm Đức Phi:“ sao nàng lại dùng những thứ này? Chẳng phải trẫm vừa ban thưởng cho nàng trà Đại Hồng Bào rồi sao?”
Hà Giai An mỉm cười:“ Bệ Hạ vừa đăng cơ, trong cung tuy mọi thứ đều có đầy nhưng mọi thứ đều từ dân chúng mà ra, người trong Hoàng gia như chúng ta phải biết tiết kiệm, nếm trải những thứ của người dân. Đó mới là điều tốt.”
Võ Tương Minh cười to:“ hay lắm! Có một phi tử như nàng quả là không uổng cuộc đời làm vua của trẫm!”
Hà Đức Phi cười thổ thẹn:“Bệ hạ quá khen rồi. Thần thiếp là phi tử của người thì đương nhiên phải biết san sẻ cho người chứ?”
“Là do hai gia tộc Lý gia và Chung gia của Hoàng Hậu và Chung quý phi quá lớn nên trẫm phải hậu đãi bọn họ, nếu không trẫm đã cho nàng làm Hoàng Hậu hay Quý Phi rồi!” Võ Tương Minh nhìn Hà Tố An bằng ánh mắt đầy chân thật.
Hà Đức Phi ôn tồn cười, có lẽ hắn đã say rồi cho nên mới nói ra những lời như thế này!
“Phải rồi! Huy nhi đâu rồi!” Hắn hỏi.
Hà Giai An trả lời:“ nó vừa được nhũ nương ru ngủ đây thôi.”
Võ Tương Minh yên lòng gật đầu rồi nói:“ trong cung bây giờ chỉ có một Hoàng Hậu và sáu phi tần, vẫn phải mở cuộc tuyển tú nữ. Thái Hậu sức khỏe không được tốt, giao cho Hoàng Hậu và Chung Quý Phi trẫm không an tâm, Thục Phi thì không rành chuyện quản lý. Hay là nàng giúp trẫm thu xếp kì tuyển tú này có được không?”
Hà Đức Phi đứng dậy cúi gối:“chỉ cần bệ hạ tin tưởng thần thiếp thì thần thiếp nhất định sẽ dốc hết sức của mình!”
Võ Tương Minh vỗ vào tay của Hạ Giai An rồi nói:“ trông cậy vào nàng” Sau đó hắn bỏ đi.
Hà Giai An liền hỏi:“ Bệ Hạ! Người đi đâu vậy?”
Võ Tương Minh quay mặt lại, thấp giọng:“ trẫm phải đi thăm Chung Phi.”
Thế rồi hắn bước đi mặc cho Hà Giai An đứng nhìn hắn buồn bã, vậy là̀ lại thêm một đêm nữa phải chịu cảm giác cô đơn trong thâm cung này!
------
“Các vị tiểu thư chú ý! bệ hạ đăng ngôi, trong cung còn thiếu người. Nay Thái Hậu mở một cuộc tuyển chọn tú nữ ngầm muốn có thêm con nối dõi cho Bệ hạ! Lưu ý rằng toàn bộ các vị tiểu thư đích xuất con nhà quan nhất định phải đi dự tuyển!” Một tên thái giám đứng trước một đoàn người thông báo.
Một đoàn tú nữ xếp thành một hàng dài cùng tiến vào Tử Cấm Thành. Ở đây ai cũng là người xinh đẹp nết na, tài mạo song toàn. Họ mang bên mình một vẻ mặt tươi tắn, hào hứng của một thiếu nữ mới mười mấy tuổi vừa mới vào cung.
Nơi này đúng thật rất đẹp, nguy nga và tráng lệ. Mọi thứ ở đây dù là cung điện hay đường đi cũng được làm một cách rất tinh tế. Nơi này rộng như vậy nhìn là muốn hoa cả mắt, đi cũng phải hết 7 ngày mới hết được nơi này.
Anh Thiện Lâm cùng những nữ nhân khác xếp hàng vào Tử Cấm Thành. Nhìn quang cảnh này nàng vô cùng bỡ ngỡ. Nàng cảm thấy khi vào đây mình rất nhỏ bé, giống như mình đang bước vào nơi ở của người khổng lồ vậy! Cứ như đi mãi cũng không hết.
Những người được đưa vào cung đều đã được lựa chọn kỹ lưỡng từ trước khi vào cung, vì vậy không cần phải thông qua các cuộc kiểm phức tạp kia.
Và đương nhiên ai ở đây cũng là con gái nhà quan! Kể cả Anh Thiện Lâm, con quan Lục Phẩm.
Vì vậy mà tất cả những tú nữ đều đồng loạt được ban chức Chính Thập phẩm Tài nữ!
Chức Tài nữ này tuy là chức vị của phi tần nhưng lại là chức thấp nhất không cao hơn cung nữ bao nhiêu. Chỉ khác một chỗ là không cần phải làm việc gì và còn có người hầu hạ.
-----
Hết Chương 1
12/9/2016