Chương 8

Chung Quý Phi sáng ra là đã mời Hà Đức Phi và Diêu Thục Phi đi dạo ở hồ sen.
Cả hai người Hà Phi và Diêu Phi dù có muốn từ chối cũng không từ chối được, ai trong cung mà không rõ tính tình nàng ta chứ? Làm thứ gì sai ý thì nhất định sẽ tức giận lên.


Vì vậy nên họ mới chiều ý mà đến.
“Hồ Sen ở Ngự Hoa Viên này ngày càng nở nhiều hoa đẹp, mỗi ngày ra đây ngắm hoa thì dù thế nào đi nữa cũng không chán.” Chung Phi ngắt một đóa hoa trong chậu, vừa ngắm vừa nói.


Diêu Thục Phi cười tươi:“ tỷ tỷ quả thật có nhã hứng, biết trước lúc này hoa sẽ nở đẹp nên mời chúng muội đến hưởng hoa. Cho dù bọn muội không muốn đến thì chỉ cần nhìn những đóa hoa này thì nhất định sẽ đổi ý. Tỷ tỷ quả nhiên tinh tế!”


Chung Phi nhẹ nhàng nói:“ không lẽ ý của muội là vì có hoa đẹp nên mới đến, không phải là đến vì bản cung à?”


Hà Đức Phi liền chen vào:“ tỷ tỷ hiểu lầm rồi! Ý của Thục Phi là đang nói tâm tư tỷ tỷ tinh tế, lựa ngay thời điểm tốt hưởng hoa mà thôi. Thật sự không có ý như tỷ nói đâu!”


Chung Phi cũng chẳng quan tâm mấy đến lời của Hà Phi, bắt qua chuyện khác:“nghe nói muội muội giữ lại toàn bộ các Tài nữ ở Thái Cực Điện, cho bọn họ chính thức làm Tài Nữ Thập Phẩm, Đức Phi quả thật hào phóng!”


available on google playdownload on app store


Hà Đức Phi mỉm cười:“ Tài Nữ năm nay ai cũng xinh đẹp rạng ngời, muốn loại đi cũng không biết nên loại ai trước, giữ lại là tốt nhất.”


Diêu Thục Phi bảo:“ Đức Phi đúng là hao tâm tốn sức, mất công đi tìm người đẹp cho Bệ hạ! Hậu Cung lại có nhiều người mới, còn chưa kể có một vị Nam Tiệp Dư của Nam Tộc, tài mạo song toàn, nhan sắc xuất chúng vào cung nữa.”


Câu này của Diêu Thục Phi là đang muốn cho Chung Quý Phi nghe. Nàng ta cầm đóa hoa trong tay, nghe lời này của Thục Phi xong thì nàng liền nổi giận, bóp nát đóa hoa đó rồi ném xuống đất.
“Quý Phi nương nương!”


Đang lúc dầu sôi lửa bỏng này thì một giọng nói cắt ngang bầu không khí ở đây.
Là Mạc Thanh Mục, trưởng quản thái giám của Thừa Nguyên Điện, nô tài thân cận của Võ Tương Minh.
Chung Phi nói:“ thì ra là Mạc Tổng Quản!”


Mạc Thanh Mục cúi đầu thi lễ với cả Diêu Thục Phi và Hà Đức Phi, sau đó quay sang Chung Quý Phi:“hóa ra nương nương ở đây! Nô tài tìm nương nương ở khắp nơi!”
Chung Quý Phi:“ Mạc Tổng Quản tìm ta có chuyện gì à?”


Mạc Thanh Mục đáp:“ bẩm nương nương! Tây Quốc vừa tiến cống một số loại đá quý cho Vạn Thành Quốc, biết nương nương thích các vật trang sức này nên bệ hạ liền cho người làm thành 2 chiếc vòng, một cái cho Hoàng Hậu nương nương, cái còn lại thì cho người.”


Một tên tiểu thái giám bưng ra một chiếc khay, trên đó có một chiếc vòng xanh được làm bằng ngọc bích. Chiếc vòng này được làm trắng rất tinh tế, trong veo như nước vậy. Ngọc bích tiến cống vốn rất ít mà Võ Tương Minh đã đem tặng cho nàng ta, đã đủ thấy hắn xem trọng nàng thế nào. Chung Quý Phi cười nhẹ:


“Làm phiền Mạc Tổng Quản gửi lời tạ ơn của thần thiếp với bệ hạ!”
Mạc Thanh Mục liền gật đầu:“vâng, vâng! Nô tài đi ngay!”


Lúc nãy đáng lý Chung Phi đang rất giận vì câu nói của Diêu Phi, nhưng sau khi nhận chiếc nhẫn này thì nàng ta vui vẻ hẳn lên, vẻ kiêu ngạo lại quay trở lại trên khuôn mặt.


“Cho dù có nhiều tân sủng mới đi chăng nữa thì sao chứ? Bệ hạ là người xem trọng tình cũ, vẫn sẽ đối tốt với bản cung mà thôi!”


Diêu Thục Phi buồn bã quay mặt sang hướng khác, còn Hà Đức Phi vẫn giữ trên môi nụ cười, tiến đến đối diện mặt của Chung Quý Phi, nói:
“Tỷ tỷ nói đúng! Hoàng thượng xem trọng tình cũ, nhưng phải xem ai có con, ai chưa có con cái đã.”


Đôi mắt phượng của Chung Quý Phi hơi giật, Hà Đức Phi dẫu sao vẫn sinh ra được Đại hoàng tử là Võ Nhất Huy, Thục Phi thì sinh được Điền Thanh Đại công chúa về sau còn có thể chống lưng. Còn Chung Phi thì lại chưa có đứa con nào! Lỡ như sau này hoàng đế băng hà nhất định sẽ phải vào An Lạc Tự xuất gia tu hành hoặc tệ hơn là phải tuẫn táng.


Chỉ điều này là đã đủ biết rõ kẻ nào thắng kẻ nào thua!
Chung Quý Phi trầm mặt một lúc rồi chỉ bĩu môi:“ thời gian vẫn còn dài cơ mà? Lo gì sau này bản cung không có con chứ?”
“Vậy muội muội xin chúc tỷ tỷ sớm sinh hạ long nhi!” Hà Đức Phi nhún nhẹ gối.


Hai người họ đứng đó nhìn nhau một lúc thì Chung Phi mới hất nhẹ tay áo một cái rồi quay đi.
------
Vào cung mới một thời gian mà Thiện Lâm đã phát ngán, nếu không có Tô Mộc Lan thì những ngày này vô cùng chán.


Mà a đầu Tô Mộc Lan này cũng rất lạ, ban đầu tự động tới làm thân với nàng, Thiện Lâm cũng không biết từ lúc nào mà cả hai người họ lại thân thiết với nhau như thế, có lẽ là do cả hai thường xuyên nói chuyện với nhau.


Hôm nay là một ngày khá ồn ào, Mộc Lan và Thiện Lâm vừa từ Hoa Viên về thì đã đám Tài Nữ túm tụm lại.
Vì tò mò nên cũng đến gần mà xem, giữa đám tú nữ này là một nữ nhân liên tục vung tay đánh cung nữ phía trước của mình.


Người đánh chính là Tài Nữ Phương Chỉ Lôi, không hiểu vì lý do gì mà nàng ta lại đánh Cung Nữ kia như vậy, Anh Thiện Lâm liền bước ra ngăn cản:
“Phương Tài Nữ! Sao cô lại ra tay đánh cung nữ này như thế?”


Phương Chỉ Lôi dừng lại, bước lại gần Thiện Lâm:“ cô là ai?”
Thiện Lâm đáp:“ ta là Tài Nữ Anh Thiện Lâm! Đến đây là đã thấy cô ra tay đánh người như thế, rốt cuộc là có chuyện gì?”


Phương Chỉ Lôi khinh thường nói:“ cô lấy tư cách gì mà hỏi ta? Vả lại là con tiện nô này dám đổ nước trà nóng vào người của bản tiểu chủ, không lẽ ta không có quyền đánh?”


Không ngờ nàng ta lại ăn nói xấc xược như vậy, Thiện Lâm liền phản bác:“ nhưng dẫu sao chúng ta vẫn là Tài Nữ chỉ hơn cung nữ một bậc, lấy quyền vị gì mà đánh người?”
“Lấy quyền vị gì mà đánh người? Cô có biết ta là ai không?” Ả đanh giọng.


Thiện Lâm phì cười:“ ở Thái Cực Điện này ai mà không biết cô là biểu muội của Quý Phi nương nương? Không cần phải khoe khoang!”
Phương Chỉ Lôi:“ đúng! Thân phận ta tôn quý, nếu biểu tỷ của ta mà biết thì cũng sẽ đánh chết nó thôi!”


“Nhưng trong cung không được lạm sát cung nhân,lỡ như cô đánh chết tỳ nữ này thì cũng chưa chắc gì cô còn được ngồi ở đây đâu? Còn nữa! Bệ hạ mà biết thì chắc chắn sẽ nghĩ cô là một tiểu thư đanh đá đó!”
“Cô!”


Phương Chỉ Lôi giận xanh mặt, ở Thái Cực Điện này ai cũng sợ nàng mà không ngờ Thiện Lâm lại không sợ.


Phương Chỉ Lôi không khỏi giận, nàng ta trợn mắt nhìn Thiện Lâm:“ cô cứ chờ đó! Sau này ta trở thành sủng phi rồi thì nhất định sẽ chặt hết tay chân của cô sau đó quăng vào hầm xí!”
“Vậy tôi cũng cũng rất mong đến ngày đó.” Thiện Lâm cười đáp.


Nụ cười đó của Thiện Lâm khiến Phương Chỉ Lôi tức điên lên, chỉ tiếc là không thể làm gì được. Nàng ta bước đến gần rồi đẩy mạnh Thiện Lâm ra phía sau rồi hậm hực bỏ đi.


Cung nữ đó được Tô Mộc Lan đỡ dậy, nàng ta phủi bụi trên người sau đó cúi đầu:“ tạ ơn tiểu chủ đã cứu nô tỳ, nếu không có lẽ nô tỳ đã bị Phương tiểu chủ đưa đến chỗ của Quý Phi nương nương rồi!”


Tô Mộc Lan hơi lo lắng về việc lúc nãy, nói:“ tỷ tỷ à! Tỷ chạm trán với Phương Chỉ Lôi như vậy, lỡ như cô ta đi nói với Chung Phi là cả ba chúng ta đều chết đó!”


Thiện Lâm lắc đầu:“ không sao! Phương Thị chẳng qua chỉ là con hổ giấy, vào cung chỉ biết ảo mộng quyền lực, ta nào quan tâm tới ả chứ?”
Thiện Lâm quay lại nắm tay cung nữ đó, nói:“ Phương Chỉ Lôi đánh muội có đau không?”


Tiểu cung nữ thấp giọng:“ nô tỳ làm sai, Phương Tiểu chủ đánh như thế là đã nương tay lắm rồi!”
Anh Thiện Lâm hơi thương cảm cho phận tỳ nữ trong cung. Làm việc chỉ sơ xuất một chút là bị đánh đập.


Cung nữ này bị đánh đến tơi tả, gương mặt hơi nhỏ, nhiều nét e thẹn, khá nhút nhát. Nhìn qua thì chỉ khoảng 13, 14 tuổi.
“Muội tên gì?”
Cung nữ đáp:“ nô tỳ tên là Trần An Ly, là người hầu hạ các Tài nữ ở Đông điện.”


Thiện Lâm suy nghĩ một lát rồi mở lời:“ ta là Tài Nữ của Tây Điện, Anh Thiện Lâm! Chỗ của ta khá nhiều người nên các cung nữ khó hầu hạ, hay là muội đến đó đi, bây giờ muội đã bị Phương thị để mắt, nếu còn ở đây nhất định sẽ bị Phương Chỉ Lôi đánh đập nữa đấy!”


Trần An Ly liền từ chối:“nhưng nô tỳ được phân đến Đông điện, tự tiện chuyển sang Tây Điện nhất định sẽ bị các Cô Cô trách mắng!”
Anh Thiện Lâm liền cười rồi bảo:“ ta sẽ nói lại với các cô cô sau, muội cứ yên tâm!”


Gương mặt của Trần An Ly lộ rõ sự hạnh phúc và vui sướng, nhún gối nhẹ rồi chạy đi.
------
Hết chương 8.
27/9/2016






Truyện liên quan