Chương 49
Tuy nói là muốn nhanh chóng thoát khỏi kiếp cung nữ này và tìm cách mê hoặc hoàng đế nhưng nàng lại chẳng dám làm.
Lần trước vì việc này mà suýt chút mất mạng, nếu lần này chuyện này mà còn tái diễn thì chết mất.
“Ngươi làm gì ở đây vậy?”
Nàng giật cả mình, quay lại thì thấy Mạc Vân nhăn mặt nhìn.
Thôi chết, nãy giờ ngồi đây suy nghĩ mà nàng quên mất việc lau dọn ở đây, bây giờ lại bị nàng ta bắt gặp. Lần này chết chắc!
“Mạc Chủ Sử!” Nàng đứng lên rồi chào. “Là nô tỳ hơi mệt nên mới ngồi nghỉ chân một lát, thật sự không có ý chốn việc gì...”
Mạc Vân vẫn im lặng, nàng ta từ từ bước tới gần, Thiện Lâm thì sợ hãi lùi lại, rốt cuộc nàng ta định làm gì đây?
“Lấy đi!”
Trên tay Mạc Vân là một lọ nhỏ, cũng không biết là đựng gì, định hỏi thì nàng ta bảo rằng:“ ta nghe nói cô bị rắn độc cắn, thứ này là thuốc bổ, chuyện trị độc. Hơn nữa bây giờ ngươi cũng không cần phải làm việc ở đây đâu. Đi nghỉ ngơi đi.”
Thiện Lâm nhận lấy, định trả lời lại thì Mạc Vân đã đi mất. Nhìn nàng ta mà Thiện Lâm mỉm cười.
Từ lúc mới đến đây đến giờ cứ nghĩ Mạc Vân này không thích nàng nên luôn gây khó dễ, không ngờ cũng tốt bụng như thế này.
Quay về căn phòng nhỏ quen thuộc, nàng nằm dài trên giường, suy nghĩ đủ chuyện.
Phải làm cách gì để có thể thoát kiếp cung nữ đây? Nếu dùng sắc thì có vẻ tầm thường quá, chiêu này cũng đã có quá nhiều người xuất ra rồi, bây giờ dùng lại sợ là sẽ khiến Võ Tương Minh không thích nàng hơn.
Quay lại nhìn lên bàn, cây sáo ngọc mà hôm đó hoàng đế đưa nàng vẫn ở đây. Hắn bảo rằng đợi đến khi nào thổi được rồi hẳn trả. Nhưng điệu sáo đó hơi khó học.
Tuy nghe có vẻ mộc mạc đơn giản nhưng giai điệu hơi cao, còn phải học từ từ. Nàng cầm lên, kê miệng rồi nhẹ nhàng thổi.
------
Võ Tương Minh sau khi lên triều về thì thần sắc vô cùng không tốt, phải nói là đại nộ.
Ngay cả Tôn Thanh Mục là người hầu hắn từ nhỏ cũng chằng dám nói gì thì cũng đã biết hắn giận như thế nào.
Tất nhiên là vì chuyện triều đình rồi.
Hôm nay Hà Tri Phủ lại tiếp tục dâng sớ tố Chung Thái Phó tham nhũng, Chung Thái Úy tất nhiên cãi lại.
Còn Lý Thái Sư thì tính tình không khác gi con gái mình là̀ Lý Hoàng Hậu, xỉa xói Chung Thái Úy.
Kết quả là hai tên Chung Lý này đánh nhau.
Võ Tương Minh bỗng dưng cám thấy mình giống như một cái người rơm trên triều mà chẳng thể làm gì được.Bọn người Lý Lâm và Chung Tuấn này là công thần lập quốc, lại là những đại thần giúp hắn đăng cơ. Trong tay nắm vô số binh quyền.
Hiện tại hắn vẫn đang dần dần tạo thế lực riêng nên vẫn chưa thể làm căng với bọn này được.
Đáng bực dọc,bỗng tiếng sáo từ đâu phát ra, hắn dừng lại, lắng tai lên để cố nghe rõ.
Đây chẳng phải là điệu khúc dân ca Tô Hàng sao?
Trong đấu hắn lại nhớ đến Anh Thiện Lâm. Phải rồi, mấy ngày trước hắn có cho nàng ta mượn cây sáo của mình, bây giờ có lẽ nàng ta đã thổi tốt hơn rồi, nghe điệu cũng cảm thấy êm tai hơn lần trước.
Điệu sáo đang du dương, đột nhiên...
Túttttt!
Âm thanh này là do nhịp sáo bị trệch, Võ Tương Minh vì vậy mà suýt chút phì cười ra ngoài.
Tôn Thanh Mục cũng nghe thấy và cũng nhìn thấy hắn lén cười, trong đầu lại nghĩ kẻ đang thổi sáo là ai?
Võ Tương Minh giơ tay ngoắc ngoắc ý bảo đám nô tài phía sau lui ra hết.
Nơi đây chỉ còn một mình hắn, lại tiếp tục lắng nghe. Tiếng sáo của Anh Thiện Lâm lại một lần nữa vang lên, hắn lần theo tiếng sáo mà đi, cuối cùng tìm đến phòng Thiện Lâm.
Thiện Lâm vẫn mãi mê thổi, ngước mặt lên thì thấy Hoàng đế nhìn mình chằm chằm, vội vàng đứng dậy hành lễ thỉnh an.
“Không biết bệ hạ giá lâm, xin bệ hạ giáng tội.”
Võ Tương Minh gật đầu nhẹ, nhìn cây sáo trên tay Thiện Lâm:“ cây sáo này là lần trước trẫm đưa ngươi có phải không? Xem ra ngươi chưa học đến chốn nhỉ?”
Thiện Lâm cúi mặt, lời như vậy chẳng biết là đang mắng hay là chọc đây? Làm lòng nàng hoang mang hết sức.
Trong cung dù là nơi ở của chủ tử hay nô tài gì thì ít ra nơi ở của mỗi người cũng phải có một cái bàn tròn và bốn hoặc ba cái ghế ở xung quanh cả.
Hắn ngồi xuống, im lặng không nói lời nào, mặt thì tỏ ra vô cùng buồn bực.
Thiện Lâm đứng lên, rụt rè đến gần, thấy mặt hắn có vẻ không vui,liền nói:“ bệ hạ... sảy ra chuyện gì sao? Sao trông người giận thế?”
Võ Tương Minh không vẫn không trả lời mà mặt vẫn hầm hầm.
Thiện Lâm nghe nói sáng nay trên triều đám đại thần có sảy ra xung đột, có lẽ vì điều này mà hắn giận.
“Bệ hạ đừng giận, thật ra thì đám người Lý Thái Sư và Chung Thái Úy vẫn là đại thần lập quốc, đã chiến công hiển hách từ thời tiên đế. Tính tình họ ngang ngược bá đạo cũng là chuyện bình thường thôi.”
Hắn nhìn nàng:“ sao ngươi biết trẫm đang sầu lo về chuyện này?”
“Chuyện này bây giờ trong cung ai mà chẳng biết, nô tỳ chỉ là nghe người khác kể lại thôi.”Nói đến đây, bỗng dưng mặt hắn buồn lại:“ vậy là ai cũng biết rồi à? Có phải các người thấy trẫm vô dụng lắm đúng không? Bọn chúng loạn trước mắt trẫm mà trẫm lại chỉ trơ mắt ra bất lực mà nhìn.”
Nàng cười:“ đâu có, nô tỳ thì lại cảm thấy rất ngưỡng mộ bệ hạ.”
“Ngưỡng mộ trẫm? Có gì ngưỡng mộ?” Nàng cười, bước đến:“ bệ hạ vì việc lớn về sau mà coi trọng hai vị Lý Thái Sư và Chung Thái Úy. Bọn họ ngang ngược làm càng, bệ hạ vẫn vì việc lớn mà chấp nhận nhẫn nhịn. Nếu đổi lại là người khác thì sẽ không thể kiên nhẫn mãi như vậy được đâu. Vì điều này mà nô tỳ rất ái mộ người.”
Hắn nghe vậy liền phì cười, Thiện Lâm nói:“ bệ hạ cuối cùng cũng chịu cười rồi.”
Nữ nhân này nói chuyện đúng là thú vị thật, không hiểu vì sao hắn lại hết giận nữa hơn nữa khi nghe nàng ta tôn vinh mình như thế khiển hắn không khỏi đỏ mặt.
“Chỉ có như vậy mà cũng ái mộ, ngươi lạ thật!”
“Bệ hạ mới lạ, nữ nhân thiên hạ ai mà không ái mộ bệ hạ, vì vậy ai ai cũng muốn được vào cung để hầu hạ người cơ mà? Ngay cả nô tỳ, mặc dù bây giờ nô tỳ đã không còn là Tài nữ nữa?”
“Ý ngươi là sao? Không lẽ ngươi cũng từng là Tài nữ à?”
Gương mặt nàng bỗng dưng buồn lại:“ phải, là do nô tỳ sơ ý mặc y phục trùng màu với hoàng hậu nương nương cho nên... cho nên...”
“Cho nên Hoàng Hậu mới giáng ngươi làm cung nữ?”
“Phải!”
Mặt hắn lạnh lại.
Hoàng hậu! Nàng ta quả thật là gan lớn, dám tự ý giáng chức một Tài nữ mới tiến cung mà cũng không thèm hỏi ý hắn. Giỏi lắm!
Hắn đứng lên, chuẩn bị ra khỏi thì Thiện Lâm cầm theo thanh sáo chạy theo hắn:“bệ hạ, cây sáo này nô tỳ xin trả lại cho người. Dù sao đi nữa đây cũng là đồ quý, nô tỳ giữ bên người sợ là người khác nghĩ rằng nô tỷ ăn trộm là không hay.”
Hắn dừng lại, quay đầu lại nói:“ ngươi cứ giữ lấy, bây giờ trẫm chưa muốn lấy lại.”
Thế rồi hắn cũng đi mất, Thiện Lâm quay vào trong, để tay lên ngực, thở hòng thòng thọc.
Lúc nãy sợ thật!
Nàng cố tình nhắc đến việc mình là Tài nữ bị giáng chức chẳng qua là muốn y chú ý tới và ban nàng phục hồi danh vị.
Hắn là Hoàng đế, chắc cũng đã nhìn thấy nhiều cách dụ tình của những phi tần kia rồi,nếu dùng lại hắn sẽ nghĩ nàng cũng giống những nữ nhân khác nên mới dùng cách này.
Tính toán tỉ mỉ như vậy không biết có bị hắn nghi ngờ không đây?
——————
Càn Tường Cung.
Hiện tại là giữa khuya, các cung điện khác trong tử cấm thành giờ đã tắt hết đèn, duy nhất chỉ có Càn Tường Cung này là ồn ào náo nhiệt.
Tiếng la hét in ỏi của một nữ nhân không ngừng kêu lên vì đau đớn, đáng tiếc là bên ngoài không ai nghe thấy hết cả, cho dù có nghe thì ai dám vào? Họ dù có muốn biết thì cũng chẳng có gan lại rần tìm hiểu.
Lan Mai bị lôi lên chính điện, ả ta vừa bị đánh đập một trận dã mang, mặt ả bị roi và dây xích đánh đến không nhận ra mặt mũi, chỉ toàn là máu me, không những vậy mà còn bị in một thanh sắt nóng vào mặt.
Tay chân cũng bị hành hạ không kém, ả bị đám thái giám dùng đồ kẹp cho đến khi thịt nát xương cũng tan rã.
Chung Phi thì nhàn nhã ngồi ăn bánh uống trà, thấy ả bị lôi vào thì mới ngừng lại.
“Ả chịu khai ra ai là kẻ sai khiến chưa?”
Tiểu Tín Tử đáp:“ bẩm nương nương, ả đã chịu nhận mình là kẻ đã bỏ Loạn Thần Tán vào lư hương của người mỗi đêm. Nhưng ả vẫn chưa khai kẻ đứng sau lưng.”
Tiểu Tín Tử và Lan Châu ngày càng thấy nể phục vị chủ tử này, mặt Lan Mai bây giờ gớm ghiếc như thế mà nàng ta vẫn có thể thản nhiên mà ăn.
Chung Phi nhìn ả thăm dò rồi nhẹ nhàng bỏ một miếng bánh mức vào miệng xong nói:“ những kẻ lì lợm cứng đầu như vậy trong cung rất hiếm có, bản cung rất thích chơi đùa với người như vậy. Nếu ả chưa vẫn ngoan cố chưa nói thật thì... đập nát chân ả đi. Xem ả còn cứng đầu đến bao giờ.”
Lan Mai không chịu nối được đòn roi này nữa,lập tức đập mạnh đầu mình xuống đất.
“Ngăn ả lại!”
Tiểu Tín Tử đến ngăn thì e là cũng đã không kịp, Lan Mai đã chết!
“Nương nương... ả đã...”
Chung Phi cười khinh, đứng dậy đanh giọng:“ bộ tưởng chết rồi là mọi chuyện coi như xong sao? Mau băm xác ả ra đem chó ăn, làm vậy may ra ta mới hả dạ được!”
——————
Hết chương 49.
10/ /2017.