Chương 62
Tháng nămĐạiNguyênthứ .
YêunữBạchLiênHoagiảmanglongchủng, sauđógiáhọachoTriệuQuýPhitộihãm hại longthai. Đồngthời ả muốnhọctheoVõTắcThiên, mêhoặcHoàngĐế, kếtgiaotiềntriều, làmVạnThànhQuốcchaođảo.
HoàngĐếvìbịBạchLiênHoahạđộcnênlâmtrọngbệnh, HoàngTháiHậuđíchthânlâmtriềucanchính.
Tháng nămĐạiNguyênthứ 10.
AnhTháiHậubìnhđịnhđượcnộichiến, đẩylùiđượcĐạiTuyên, lậttẩyđượcmưuđồcủaĐiềnNgọcCôngChúabiếmảvàolãnhcung.
8 tháng sau, BạchLiênHoalạigiảmanglongthai, lầnnàyngườiảmuốnnhắmvàolà... AnhThái Hậu!
_______________
Thiện Lâm bật tỉnh dậy giữa đêm khuya, mồ hôi trên người nàng nhễ nhại, thở thổn thển. Vừa nãy nàng vừa nằm mơ thấy 1 cơn ác mộng kinh khủng, nhìn thấy bản thân bị Chung Phi hành hạ.
Trong lúc đang thở hồng hộc vì sợ, nàng chợt nhận ra rằng khung cảnh xung quanh nàng không còn là nhà ngục nữa mà là... 1 căn phòng khá lớn, nội thất rất sang trọng, gỗ nâu bóng loáng, sàn lại trải thảm đỏ, chắc chắn là nơi ở của người trong hoàng thất.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra làm Thiện Lâm giật mình, 1 nữ nhân bận 1 bộ lam y chậm rãi bước vào.
"Đức phi nương nương?" Thiện Lâm mở to mắt nhìn Hà Phi. Tại sao nàng lại ở đây? Chẳng phải nàng đã bị nhốt vào Bảo thất rồi sao? Không lẽ Hà Phi đã đưa nàng ra.
"Đừng cử động mạnh, vết thương trên người ngươi chỉ vừa được thoa thuốc thôi."
Bên cạnh Hà Phi còn có Diệu Nhi, nàng ta bưng khay đựng 1 cái bát nhỏ, có lẽ là cháo hoặc là thuốc. Hà Phi bưng cái bát nhỏ đó lên rồi lại đặt xuống bàn, nói:" vẫn còn hơi nóng, để nguội 1 chút rồi uống cũng được. "
Thiện Lâm gượng người dậy, giọng hơi the thé:" nương nương, tại sao..."
"Ngươi muốn hỏi là tại sao bản cung lại lén lút đưa ngươi ra khỏi Bảo Thất à?" Giọng nói của Hà Phi trở nên sắc bén đến khác thường so với giọng nói dịu dàng thường ngày của nàng ta.
Đôi mắt của Hà Phi vốn rất to tròn, với những lúc bình thường thì nhờ đôi mắt đó mà nàng ta cũng hiền lành hơn. Còn hiện tại, đôi mắt của nàng ta như cặp lưỡi liềm vậy, nhìn chằm chằm vào Thiện Lâm. Khóe miệng cong lên tạo ra 1 nụ cười hình bán nguyệt.
Bộ dạng hiện tại khác hoàn toàn với 1 Hà Đức Phi nhân từ ngày thường nàng nhìn thấy. Nhìn có vẻ là hơi... ác!
"Nương nương... " Thiện Lâm bất giác nói.
Hà Phi thu lại nụ cười ma mị đó, nàng ta trông rất sắc sảo và ủy mị:"sao hả? Ngạc nhiên lắm sao? Phải, là bản cung đã âm thầm đưa ngươi ra ngoài mà không thèm thông báo với Hoàng Hậu. Hiện tại ngươi đang ở biệt viện của Thanh Ninh cung."
"Nô tỳ nghe đám thị vệ bên ngoài bảo rằng người đã bị Hoàng Hậu cấm túc, giờ người còn cứu nô tỳ như vậy, nô tỳ sợ là sẽ bị... "
"Chẳng có việc gì phải sợ cả!" Hà Phi cắt ngang lời nói của Thiện Lâm, nàng ta đặt tay lên gương mặt nhỏ nhắn của Thiện Lâm, vuốt ve rồi nói:" bởi vì sắp tới người mà ngươi sợ phải quay ngược lại sợ ngươi đó."
Ý gì đâu? Hơn nữa người trước mặt nàng có phải là Hà Phi hay không vậy, mặt Hà Phi tối sầm lại, vẻ mặt trông vô cùng độc ác và thủ đoạn. Rốt cuộc nàng ta đang âm mưu chuyện gì?
Bỗng dưng trong đầu của Thiện Lâm vang vảng đâu đó những câu nói kì lạ.
"Chuyện đó bản cung và đại nhân tính toán tỉ mỉ từng chút, ngay cả khi cái thai đó đã đến tháng thứ 6, bản cung mới nhờ ông làm một chén thuốc bổ đưa đến cho Ngô Phi uống, Ngô Phi uống xong thì sảy thai, nếu là nàng ta thì chắn chắn sẽ nghĩ là Chung Phi làm mà thôi. Hơn nữa Giang đại nhân đứng đầu thái y viện, ngài tính toán từng bước, người khác làm sao mà biết được? Mà nếu có thì bây giờ người đó cũng không còn trong cung mà thay vào đó là đã được bản cung cho xuất cung về quê đoàn tụ ông bà cha mẹ rồi."
"Cũng không thể trách bản cung, năm đó khi bệ hạ chưa được sắc phong Thái Tử mà còn là Văn Lương Vương, trong vương phủ lúc đó có Triệu Vương Phi đắc sủng, nàng ta hoành hành còn hơn Chung Phi bây giờ, xem mạng người như cỏ dại, ai cũng căm ghét. Đúng lúc con gái ông mang thai nên bản cung chỉ làm việc mà bản thân nên làm, con gái ông nên làm, lục cung cũng nên làm..."
"... cuối cùng thì sao chứ? Triệu Vương Phi bị gán cho tội hãm hại long thai nên bị ban tử, còn Giang Tần thì băng huyết khó sinh mà chết, chẳng phải nàng ta chết rất có ích hay sao?"
"Khoảng thời gian con ông mang thai có nhiều người như thế! Triệu Vương Phi, Lý Hoàng Hậu, Chung Quý Phi... cho dù bản cung không đem thai của nữ nhi của ông ra dạy cho Triệu Vương Phi một bài học thì cái thai đó vốn dĩ cũng không giữ được, chi bằng nếu biết sớm muộn gì cũng chết thì cũng nên chết một cách có ích chứ? Đây là nhất cử lưỡng tiện, ngài hiểu chưa?"
...........
Đây là những lời nói mà nửa năm trước nàng đã nghe lén được từ Hà Phi khi nàng ta đang trò chuyện cùng Giang viện phán. ( )
Đã quá lâu nên nó khiến quên lãng đi, giờ đây bỗng dưng nàng nhớ lại, cả cái ch.ết của Phương Chỉ Lôi nữa! Nó khiến Thiện Lâm có chút kinh sợ.
Hà Phi thu tay lại, gương mặt từ sắc sảo mà trở nên vô cùng uy nghiêm:"đùa đến đây là được rồi, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi. Bản cung ra ngoài đây."
Trong tẩm điện này chỉ còn 1 mình Thiện Lâm, nhìn thấy độ hết sức kì quái ban nãy của Hà Phi làm Thiện Lâm phải suy nghĩ rất nhiều, nàng ta rốt cuộc đang định làm gì vậy?
Hoàng Hậu đã nhốt nàng vào Bảo Thất nhưng Hà phi lại lén lút cho người đưa ra, nàng ta thật sự không muốn sống nữa ư? Nghĩ đến Hà phi cũng không phải hạng tầm thường trong hậu cung, chắc chắn là Hà phi phải có ý gì đó.
________________
Hà phi bước khỏi điện, lòng nàng vì vui sướng nên vốn đã quên đi chuyện bản thân bị cấm túc mất rồi. Cảm thấy thư thái hẵn ra. Lúc nãy người của nàng đã đến bẩm báo rằng đã xác nhận được hai kẻ đó thật sự chính là Hoàng Đế và Nghĩa Thân Vương.
Diệu Nhi thấy thái độ của Hà Phi rất ung dung, cười bảo:" chúc mừng nương nương, cuối cùng cũng tìm được bệ hạ, ngày mà bệ hạ quay về sẽ không xa nữa đâu."
"Điều đó không quan trọng!" Hà phi lắc đầu nói:" cái quan trọng là Thiện Lâm có bình an hay không? "
"Sao đột nhiên người lại không màng nguy hiểm của bản thân mà cứu cô ta vậy? "
Hà phi dừng bước, quay sang nhìn chằm chằm vào Diệu Nhi:" ngươi không thấy lúc đưa cô ta đến đây thì bên cạnh cô ta còn có 1 cây tiêu sao?"
"Cái đó có gì quan trọng?" Diệu Nhi thấy hơi khó hiểu.
Hà phi nhìn lên bầu trời, thở dài:"cũng phải, lúc đó ngươi chưa vào cung nên không biết. Mẹ ruột của bệ hạ chính là Linh Nhân Quý Phi, người rất yêu thương người mẹ này. "
"Cái đó thì nô tỳ biết. "
"Phải, ta nhớ năm đó tiên hoàng đoạt được giang sơn từ tay Nam Tộc đã được 1 thời gian khá dài nhưng lòng người khó đoán trước được, vì muốn giữ vững được ngai vàng nên phải trọng dụng và lấy được lòng trung thành của tất cả bá quan trọng triều, dù là quan lớn hay quan nhỏ vẫn được tiên hoàng ưu ái."
Thấy Diệu Nhi chăm chú nghe mình kể thì Hà Phi cũng kể tiếp:" Hà gia ta năm đó cũng rất được lòng tiên hoàng, phụ thân cũmg có chỗ đứng nhất định trong triều chứ không như ca ca ta bây giờ đâu. Rất nhiều lần tiên hoàng mời phụ thân vào cung, ta nhớ có 1 lần phụ thân đưa ta vào cung, trông 1 lúc đi lạc thì ta đã khóc rất nhiều, rất nhiều, sau đó thì...
Mườimấynămtrước...
"Phụthân! Phụthân! Huhuhu!" GiaiAnđikhắp nơi trong hoaviên khóc sướt mướt.
Vừanãynàngchỉvừaởcũngphụthânđâythôisauđólạilạcmấtrồi, biết thế ngaytừđầuđãkhôngđitheo. NàngtừNgựHoaViênlạichạyđến rừngmailớn, bâygiờthậtsựđãmấtphươnghướng.
"PHỤ THÂNNNNNN!" GIAIANGÀOTOTRONGTUYỆTVỌNG.
"Ồnàoquá!" 1 giọngnóitừphíatrênphátra.
Trênmáicủa thủyđình, 1 tênnamtửkhoảng tuổi nhảy xuốngnhìnGiaiAnvớiconmắtkhábựcmình:" ngươihétđủchưa?"
TươngMinhđangnằmphơinắngtrênmáithì tiếngkhóclớnvanglênkhiếnhắnkhôngchịunổi, bắtbuộcphảinhảyxuốngđây, hóaralà conađầu.
GiaiAnlùilạivàibước, TươngMinhvẫntiếntớivàibước, hỏi :" saongươilạikhócvậy?"
Giai An vẫncònhơirụtrè, lí nhí trảlời:"muộibịlạcmấtphụthânrồi, huynhcóthểđưamuộiđigặpphụthânđượckhông?"
"Phụthânngươilàai? Têngì? " TươngMinhdòhỏi.
"Phụ thân củamuộitênlàphụthânđó!" GiaiAnhồnnhiêntrảlời.
TươngMinhnhănmặt, sauconađầunàyngốcthếkhông biế, chợttrongđầuTươngMinhnhưnghĩrađiều gìđó, hắnbậtlên:" cóphảiphụthâncòngọilàchakhông? Nếuvậythìtabiết."
GiaiAnnhữngtưởngTươngMinhthậtsựbiết, vộinói:" vậyhuynhđưamuộiđếngặpchađi."
TươngMinhkhôngdodự, nằmlấytaycủaGiaiAnlôiđi. Cáitênnàythậtchẳngbiếtthươnghoatiếcngọcgìcả, hắnlôirấtmạnh, GiaiAnthậtsựrấtđau.
HắnđưaGiaiAntới 1 nơirấtlạ, đisâuvào trongsauđógặp lão tháigiámrấtgià, đẩyGiaiAnvềphíaôngta;" Nhậnlấy, đâylàcha của ngươiđó!"
GiaiAnnhìnôngtarồikhóchétlên:"khôngphảingườinày!"
"Thìchẳngphảingươibảongươitìmchahaysao? Ôngtalàlãotháigiámlớntuổinhấttrongcung, mấytêntiểutháigiámmớivàocungaicũnggọiôngtalàchacả."
"Nhưngkhôngphải người này!" GiaiAnmếu máo, trôngnhưsắpkhóc.
Chẳngđểnàngcất tiếng, hắnđã tiếp tụcnắmtayGiaiAn lôi đi. Nhưng vừa quaytrở lạiNgựHoaViên, GiaiAnđãkhôngchịu nổimàgiựttaylại:" đauquá, rốtcuộchuynhlạimuốnđưatađiđâuthế? Tacònphảiđitheophụthân. Nhưngphụthânnhé, khôngphảicha!"
TươngMinhngápdài:" đitìm ông talàmchi chứ. Phụthânngươiđâucóquantâmngươinênmớiđểngươibịlạcthôi."
Giai An lắc đầu:" phụthâncủatarấttốtđónhé, ngườirất hay chotaănnênngườirấttốt. "
TươngMinhhừ to:" ngươisairồi, phụthânngươikhôngthươngngươiđâu. Phụthâncủatacũngđâucóyêuthươngta.Đừngquantâmnữa, mẫuthâncủa tavừatặngta câytiêu, tađịnhđếnhồsenthổi, đicùngđi."
"Không! Taphảitìmphụ thân!" GiaiAnươngbướngcãilại.
TươngMinhcảmthấyrấtbựcmìnhvìađầunày, hắnkhôngquantâmnữa, quyết địnhbỏđi.
GiaiAnnhìnquanhrồicũngchẳngbiếtđi đâu nênđànhphảitòtòđitheoTươngMinh.
Hắnquaylạiquát:" ngươiđitheotalàmgì?"
Giai Antứclắm, địnhđáptrảthì 1giọng nóicủa ngườikháccấtlên:
"Thì rangươiởđây!"
GiaiAnquaylạithìthấy têntiểutửkhác, trôngcũngchạctuổivớiTươngMinh. Hắn khoanh tay, nhìnTương Minh vớigiọngcườikiêungạo.
Trông khi đó sắcmặtcủaTươngMinhkhinhìnthấyhắncũngtrởnênthayđổithànhrunsợ.