Chương 2
Nghe,là sử dụng một chiếc kim dài hoặc kim móc, chọc sâu vào trong mắt khóa, sau đóxoay chiều và dịch chuyển chiếc kim, dựa vào âm thanh phát ra để phán đoán chấtliệu, cấu tạo và phương thức khắc ở bên trong lõi khóa. Từ đó, có phương cách sửdụng dụng cụ trong tay một cách hiệu quả.
Bắtmạch, đây được coi là bước quan trọng nhất trong cả quá trình chuẩn bị. Sau khithực hiện xong hai bước Nhìn và Nghe, người mở khóa phải đặt cả hai bàn taymình lên chiếc khóa, dùng sự tiếp xúc qua da thịt hay thậm chí là tận xương cốtđể cảm nhận nó, nhất định phải dùng tấm lòng của mình để nhận biết sinh khícũng như tâm hồn của chiếc khóa thì mới có thể chọn ra công cụ và phương thức tốtnhất. Khi dùng tay để thực hiện công đoạn này thì những vết sẹo trong lòng bàntay là công cụ tuyệt vời do những người mở khóa lão luyện khắc lên qua nhữngkinh nghiệm được đúc rút từ hàng nghìn năm nay. Tổng cộng có bốn kiểu với haimươi tám loại sẹo phân bổ tại các vị trí khác nhau trong lòng bàn tay. Vị trí vếtsẹo phải dựa vào sự kết hợp giữa tính năng đặc thù của công cụ và chức năngkhác nhau tại các vị trí trong lòng bàn tay. Thậm chí một vài điểm giao cắt củacác đường chỉ tay cũng đều có mục đích riêng của nó. Đặc biệt loại hình này cầnphải có sự chính xác tuyệt đối, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng khiến cho đường sẹobị lệch hướng, ngay cả khi vết sẹo liền lại thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đếnhiệu quả mở khóa về sau.
Quaba bước cơ bản trên, tôi nhận ra Uyên Ương bọc tâm giao ức này là chiếc khóa điểnhình về sự kết hợp của hai loại kim loại khác biệt, lớp ngoài cùng được bọc bằngmột lớp đồng thau dày chừng nửa phân, còn lõi khóa được đúc bằng thép.
Tôivẫn nhớ ông đã từng dạy rằng, đối với những loại khóa được đúc từ hai kim loạitrở lên, độ khó thường sẽ tăng lên, chủ yếu là do mỗi loại kim loại đều có thuộctính đặc thù riêng biệt, nên trong quá trình mở khóa cần phải kết hợp sử dụng rấtnhiều loại công cụ và phương thức tương ứng. Khóa đúc bằng nhiều loại kim loạivẫn chưa được coi là loại khóa kỳ quái nhất, tôi còn nhớ có lần ông nội kể, loạikhóa kỳ lạ nhất mà ông từng gặp phải là khóa ngũ hành, nó là sự kết hợp tươngsinh tương khắc của năm hành trong phong thủy là Kim, ộc, Thủy, Hỏa, Thổ, donăm loại kim loại đúc thành, các bộ phận trong ổ khóa biến hóa khôn lường, vôcùng khó mở.
Tôicòn phát hiện ra rằng, để tránh cho lõi khóa lâu ngày bị oxy hóa thì bên dướicùng lõi khóa còn có một khoang nhỏ chứa dầu cá, bên trong được nén đầy tơ tằmhảo hạng theo nguyên lý khi bị tác động sẽ làm cho dầu cá sánh ra bôi trơn cholõi khóa.
Nhượcđiểm của loại khóa này là phải thay dầu, thay lụa và lắc đều khóa theo định kỳ,nhưng cũng vì những lý do này mà khiến cho những thao tác của kỹ thuật câu móc,quay, trượt trong quá trình tháo lắp bị chệch đi do lõi khóa quá trơn và bánhrăng xoay lệch vị trí do bị lắc. Do đó, yêu cầu đối với những người mở khóa làphải có đôi bàn tay vô cùng vững chắc và lòng kiên nhẫn phi thường.
Nhữngbước chuẩn bị đều đã hoàn tất, tôi liền lập tức bắt tay vào quy trình mở khóa.
Đầutiên, tôi lấy ra một chiếc kẹp nhíp gắp lõi đồng mảnh và dài cắm vào mắt khóa,giữ cố định hai mặt phía trong của rãnh khóa sao cho dầu tự động bôi trơn vàtránh cho bánh răng chuyển động, sau đó dùng một cây kim mảnh bằng bạc luồn vàolõi khóa, vừa lúc lắc chiếc kim thì bên trong chợt phát ra một âm thanh rất nhỏ,tôi nhanh chóng tìm ra vị trí của trục khóa, nhẹ nhàng ấn trục khóa trượt xuốngdưới khe của bánh răng, từ từ tách bánh răng ra khỏi trục khóa.
Trongkhi thao tác, tôi phát hiện ra bên trong lõi khóa có một bánh răng gồm tám múirăng có hình dạng không đồng nhất với nhau, sau khi ổ khóa được khóa lại thì mỗimúi răng sẽ ăn khớp với một khe rãnh tương ứng nằm trên trục khóa, điều này khóhơn so với dự đoán ban đầu của tôi.
Tôihết sức thận trọng để tháo ba múi răng trong khoảng thời gian cháy một thẻhương, với tốc độ này chắc chưa đầy ba thẻ hương là sẽ hoàn tất.
Thấythời gian còn dư dả, tôi có phần tự tin thái quá, cho rằng những chiếc khóa cổchẳng qua cũng chỉ tầm như thế này là cùng. Cho đến khi tháo xong múi răng số bốn,tay tôi bỗng cảm nhận thấy lõi khóa bỗng rùng nhẹ rồi múi răng vừa tháo quay trởlại vị trí cũ ăn khớp với rãnh trên trục, năm múi răng còn lại di chuyển theochiều ngang về hai phía, khiến trục khóa và các múi răng tự động hoán đổi vịtrí ban đầu.
“Haizzzz!”…Tôi mất kiên nhẫn thốt lên, mồ hôi trên đầu cứ thế túa ra.
Tôichợt nhớ lại những lời ông nội đã từng dạy, đây chính là hiện tượng trật bánhrăng. Các thợ làm khóa cao tay trong quá trình chế tạo sẽ luồn một sợi dây mócbằng kim loại cực mảnh dưới mỗi múi răng nhằm chống kẻ trộm. Nếu không dùng đếnchìa khóa của nó để mở, thì trong một khoảng thời gian nhất định, khi khôngtháo được trục khóa ra khỏi bánh răng thì sợi dây này sẽ tự động thít chặt lại,ảnh hưởng đến cả trục của lõi khóa, khiến cho kết cấu bên trong lõi khóa thay đổihoàn toàn. Lúc đó, bắt buộc người mở khóa phải cắt đứt sợi dây móc để mở lại từđầu.
Điềunày khiến tôi thêm rối trí, dùng tay áo lau mồ hôi, tôi ngẩng đầu nhìn ông đầyvẻ chờ đợi. Ông nheo mắt nhìn tôi, miệng hơi cười cười.
Tôilập tức đoán ra được ý đồ của ông, thực ra ông nội có tình không nói trước đểthử khả năng ứng biến của tôi mà thôi. Tôi vội ngẩng đầu nhìn lên thẻ hươngđang cháy dở trên mặt bàn, thẻ hương thứ hai cũng đã cháy được hơn một nửa. Vậylà thời gian còn lại không còn nhiều nữa.
Tôicắn răng, trong lòng thầm nghĩ nhất định không thể để cho ông nội thất vọng,nên quyết định mở lại từ đầu. Tôi lấy từ trong túi đồ nghề ra một sợi dây da lừa.Đây là một công cụ bắt buộc phải có của người mở khóa, nó được thuộc từ phần datốt nhất của giống lừa ở vùng Sơn Đông, sau đó tẩm bột chì theo tỷ lệ nhất định,rồi lại được thuộc thêm vài lần nữa, vì vậy nó có độ cứng khác thường nhưngcũng vô cùng dẻo dai.
Tôinút sợi dây da vào đoạn giữa, cẩn thận vòng sợi dây qua chiếc kim móc chuyên dụng,rồi chầm chậm đưa vào mắt khóa, nhẹ nhàng khều lấy sợi dây cuốn quanh bánh rănglúc nãy, tay trái nắm chặt một đầu sợi dây da, đầu còn lại dùng răng cắn chặt, kéothật mạnh để giữ cố định sợi dây, không cho nó chuyển động. ồi tôi nhanh chóngthực hiện tháo các múi răng lại từ đầu, từng múi răng dần dần được tháo ra. Sợidây móc bị các múi răng giật với một lực rất mạnh, khiến cho sợi dây da cứa mạnhlàm môi và ngón tay của tôi bật máu. Nhưng tôi không hề để ý mà chỉ tập trungcao độ vào ổ khóa.
Cuốicùng, thẻ hương thứ ba cũng sắp lụi, tôi đã tháo được múi răng thứ tám. Cảm thấylực kéo của chiếc kim móc yếu dần, tôi biết mình đã thành công. Giờ mới cảm nhậnđược toàn thân ướt sũng mồ hôi, không còn một chút sức lực nào, tôi thả ngườingồi phịch xuống ghế.
Ôngnội vẫn đứng bên cạnh, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn tôi lắp bắp:
-Lan Lan… con… con… - Bỗng nhiên, ông lắc mạnh đầu lấy lại vẻ bình tĩnh, với lấychiếc khăn mặt đưa cho tôi rồi nhẹ nhàng nói. - ất tốt, con đã tiến bộ rấtnhanh, vượt qua cả dự đoán của ta. ột chiếc khóa trật bánh răng mà chỉ trongkhoảng thời gian ngắn con đã mở được. Với khả năng như hiện tại của con thì coinhư đã đạt cấp độ Ba của phái Kiện môn rồi đấy.
Nhìndáng vẻ của ông nội, tôi thấy hơi tò mò, vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa hỏi ông cấpđộ Ba là như thế nào, có phải là đã rất điêu luyện rồi không.
Ôngnội cười khoái chí, đưa tay cầm chiếc ổ khóa để trên mặt bàn lên, qua vài thaotác đơn gỉan chiếc ổ khóa lại bị khóa lại, sau đó ông quay sang nói:
-Giờ để ta chỉ cho con biết thế nào là lão luyện cấp độ Hai.
Nóirồi ông nội rút sợi dây da lừa ra, cắm chiếc kim móc vào, dùng một trong nhữngkhe rãnh khắc trong lòng bàn tay phải kẹp chặt phần đuôi của chiếc kim rồi điềukhiển hướng di chuyển của nó. Chiếc kim di chuyển dưới sự điều khiển của nhữngđường rãnh trong lòng bàn tay, lúc thì ngoằn ngoèo lúc thì đi thẳng, trông nóchuyển động mềm mại y hệt như sợi mì. Cùng lúc ấy, bên trong lõi khóa phát ranhững âm thanh lách cách nhẹ nhàng, đó chính là tín hiệu của việc những bánhrăng bị tháo ra khỏi trục khóa.
Chỉmột lúc sau, ông nội rút chiếc kim móc ra, ổ khóa liền tách làm đôi.
Ổkhóa đã được mở ra!
Tàinghệ của ông nội khiến tôi không thể không phục sát đất, một chiếc ổ khóa khó mởnhư thế, vậy mà vào tay ông chỉ trong nháy mắt đã được mở bung, xem ra so vớitài năng của ông, tôi vẫn còn kém xa.
Tôinắm lấy bàn tay của ông, ngắm nhìn thật kỹ những vết sẹo, qua ánh sáng của đènđiện, tôi lờ mờ nhìn thấy màu trắng đục của xương bàn tay nằm dưới những đườngrãnh sâu hoắm. Thật khó tưởng tượng nổi, chỉ nhờ vào những vết rãnh sâu này màcó thể mở được ổ khóa có cấu tạo phức tạp như thế.
Ôngnội vỗ vỗ lên mu bàn tay tôi, khoan thai nói:
-Phái Kiện môn có câu cổ ngữ “Thiên Kiện quỷ thủ, Địa Kiện cốt đoạn, Nhân Kiệnnhục khai”, đây chính là ba cấp bậc trong kỹ thuật mở khóa, nó được phân thànhba thuyết khác nhau. Con hiện tại đang dùng cơ thịt trên lòng bàn tay kết hợp vớidụng cụ để mở khóa, như vậy là ứng với câu Nhân Kiện nhục khai. Còn cách ta vừamới làm chính là sử dụng đường đi của xương cốt để mở khóa, đó chính là Địa Kiệncốt đoạn. Trong hai cách này tuy chỉ hơn kém nhau một cấp bậc, nhưng thực chấtthì cách xa nhau hàng vạn dặm.
Tôinắm chặt tay gặng hỏi ông:
-Ông ơi, Thiên Kiện có phải là cấp độ ông đã từng nói là phải toàn tâm toàn ý đốixử với chiếc khóa như một sinh mệnh sống không ạ?
Ôngnội khẽ gật đầu, sau đó trầm ngâm nói tiếp:
-Kiện môn lập phái cũng đã gần một nghìn năm nay, đệ tử tuy có không ít nhưng đạtđược đến cấp độ Thiên Kiện thì từ trước đến nay mới chỉ có ba người thôi. Conà, thực sự là khó lắm, khó lắm.
Chỉmới có ba người? Ít như vậy sao? Tôi vội hỏi lại, liệu ông có phải một trong bangười đó không? Ông nội trầm tư không đáp rồi chợt thở dài lầm rầm như tự nói vớimình:
-Không dám, không dám. Thiên cơ tuyệt mật, thiên cơ tuyệt mật!
Câunói này của ông nội càng khiến tôi băn khoăn hơn, nhưng khi tôi gặng hỏi thìông nhắm chặt mắt với vẻ thư thái hiện rõ trên mặt, mặc cho tôi có hỏi gì ôngcũng không trả lời.
Lầnthử sức này tôi coi như đã vượt qua, tuy có chút lúng túng, nhưng cũng đã mở đượcchiếc ổ khóa một cách tương đối thuận lợi. Đã có người mất tới hàng chục năm sứclực mà vẫn không thể mở được nó. Nhưng trong lòng tôi rất hiểu, nếu muốn họclên cấp độ cao hơn thì nhất định phải khắc lên hai bàn tay mình những vết sẹorùng rợn đó. Vậy có nên tiếp tục học nữa không? Câu hỏi này đã khiến tôi phảitrăn trở suy nghĩ trong một thời gian rất dài.
Thờigian cứ thế trôi qua, vào một buổi sáng khoảng nửa năm sau đó, bỗng một vịkhách lạ xuất hiện trước cửa nhà tôi, người đàn ông trung niên ấy có vẻ ngoài lịchthiệp và sang trọng của những kẻ có quyền thế, lái một chiếc siêu xe Audi màuđen đến.
Ngườiđàn ông ấy nói chuyện với ông nội tôi ở trong phòng rất lâu, vài lần tôi vàothay nước trà đều nhận thấy vẻ nghiêm nghị bất thường của hai người, thậm chíngười đàn ông còn đứng lên đi lại quanh phòng đầy vẻ lo âu.
Đếnđầu giờ chiều, hai người bước ra khỏi phòng với vẻ mặt trầm tư, người đàn ông mờiông nội và tôi đi ăn trưa. Tôi vui vẻ nhận lời vì vốn rất thích đi ăn tiệm, hơnnữa hiện giờ tôi đang rất đói. Nhưng ông nội thì nhất định không đồng ý, nói rằngăn uống bên ngoài không thoải mái, không bằng dùng cơm ở nhà. Người đàn ông lạmặt cố nài lần nhưng thấy thái độ dứt khoát của ông nên cũng đành thuận theo.
Lúcđó, trong nhà không còn thức ăn gì, nên tôi bảo ông đưa tiền để đi chợ. Anh talập tức cầm ví rút ra vài tờ một trăm tệ nhét vào tay tôi, bảo tôi muốn mua gìtùy thích.
Tronglúc anh ta mở ví lấy tiền, tôi vô tình nhìn thấy một tấm thẻ ép plastic trongngăn để giấy tờ tùy thân. Với con mắt quan sát tinh tường của người mở khóa,tôi liền nhận ngay ra đó chính là tấm thẻ công an với dòng chữ bên dưới là:Công an tỉnh Liêu Ninh.
Tôithấy thực sự bất ngờ, một vị quan chức trong ngành công an sao lại tìm đến ôngnội tôi, lẽ nào ông nội tôi đã phạm tội gì? Ý nghĩ này vừa nảy ra đã lập tức bịtôi phủ nhận, bởi qua thái độ của anh ta với ông tôi, hình như là vì lý dokhác.
Nhìnthấy vẻ thất thần của tôi, rõ ràng là anh ta đã hiểu nhầm, liền vội vàng xuatay nói:
-Em gái ơi, hay là để anh lấy xe đưa em đi vậy, để em đi bộ thì xa quá!
Tôilưỡng lự quay sang hỏi ý kiến ông, ông đang ngồi trầm tư trên ghế, nghe thấytôi hỏi thì không nói gì chỉ gật đầu ra hiệu đồng ý. Trong lòng tôi phấn chấn hẳnlên, đi chợ mua thức ăn mà cũng có cả xe đưa xe đón thì sướng thật.
Lầnđầu tiên được ngồi trong một chiếc xe sang trọng như thế, tôi mân mê ngắm nhìntừng bộ phận trong xe, cảm giác thật thoải mái. Anh ta vừa lái xe vừa trò chuyệnvui vẻ với tôi, rồi nói, lần này tìm đến ông nội của tôi là để nhờ ông mở mộtchiếc khóa, nhưng cho dù van nài thế nào ông cũng không đồng ý.
Tôikhông cảm thấy bất ngờ với chuyện của người đàn ông này, vì đã chứng kiến nhữngvị khách lạ mặt tìm đến nhà từ khi tôi còn nhỏ, họ đều có chung một mục đích.Thế nhưng, thấy anh ta than thở hồi lâu, tôi không thể không cảm thương. Tôicũng tự thấy tài nghệ của bản thân mình không đến nỗi tồi, tại sao họ lại chỉ đếnnhờ vả ông nội thôi. Nghĩ vậy, tôi liền hào hứng lên tiếng:
-Em cũng biết mở khóa đấy!
Ngườiđàn ông quay sang nhìn tôi với vẻ bất ngờ, rồi bắt đầu hỏi dồn, chỉ qua vài câuhỏi anh đã hiểu ra được phần nào vấn đề. Sau khi biết tôi từng mở thành côngchiếc khóa Uyên ương bọc tâm giao ức, anh chằm chằm nhìn tôi một hồi lâu khiếnsuýt chút nữa lao xe lên vỉa hè, sau đó tỉ mỉ gặng hỏi tôi chi tiết lần mở khóađó.
Thấynhững lời tôi kể đầy sức thuyết phục, anh ta chăm chú lắng nghe và không ngừnggật đầu tỏ vẻ ngưỡng mộ:
-Đúng là con nhà nòi, con nhà nòi!
Nghenhững lời khen của anh, tôi càng thêm hào hứng, nói thêm:
-Cái đấy đã là gì, trong thành phố này không còn cái khóa nào mà em không mở được,giờ em đang nghiên cứu để mở những chiếc khóa cổ.
Nhữnglời khoác lác không biết trời đất của tôi khiến người đàn ông tỏ vẻ hoài nghi,anh ta hỏi lại những lời nói đó là thật hay giả.
Vẻhoài nghi của người đàn ông đó khiến tôi thấy hơi cụt hứng, liền thách thức:
-Anhxem thường người khác quá đấy, nếu không tin thì giờ em sẽ cho anh thấy tận mắt.
Ngườiđàn ông tỏ ra hào hứng khác thường, liền nói:
-Được! Coi như hôm nay anh được tận mắt thưởng thức tài nghệ của em.
Dokhông đem theo ổ khóa nào nên anh ta đành đỗ xe lại ven đường, sau khi khóa xe,rút chìa khóa ra, anh ta quay sang chìa tay mời tôi đến mở khóa xe ô tô.
Nhấtthời bực bội vì anh ta có vẻ xem thường mình, tôi liền lừ lừ bước tới, nhất địnhlần này tôi phải thực hiện thật điêu luyện để cho anh ta biết tay.
Tôicòn nhớ lúc đó là đầu tháng Tư, mùa xuân tiết trời ấm áp, trăm hoa đua nở, haihàng liễu bên đường đều đã khoác lên mình lớp lá non xanh mơn mởn. Tôi đi vòngxung quanh xem xét, lập tức nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu. Ngắt lấy một cành liễuvừa phải, tuốt hết phần lá xanh và lớp vỏ nâu nhám bên ngoài, chỉ giữ lại phầnlõi màu vàng nhạt, tôi dùng tay uốn cong cành liễu để thử độ cứng và dẻo dai củanó, sau đó bước đến bên cạnh cửa xe ôtô.
Đâylà chiếc Audi đời cũ, nên mở nó cũng không khó lắm. Tôi nheo mắt nhìn vào tronglỗ khóa, chỉ cần xem qua là tôi đã có thể nắm được cấu trúc vận hành của nó.Nói thực lòng, độ khó của những chiếc khóa hiện nay so với những loại khóa tôiđã từng thực hành thì còn kém xa.
Tôirút chiếc kim trong túi ra, dùng đầu kim rạch một đường chừng nửa phân trênthân liễu, bóc lấy một đoạn rồi xỏ qua lỗ kim, buộc thắt nút tại một đầu, sauđó từ từ chọc vào trong lỗ khóa. Khi cảm thấy sợi liễu đã chạm đến điểm cuốicùng, tôi khéo léo móc đầu buộc sợi liễu vòng qua lõi khóa và thắt nút, kéo nhẹra phía ngoài, khóa chống trộm của chiếc xe bỗng rú lên ầm ĩ. Ngó sang tay cầmcủa cánh cửa xe, nó đã được mở ra từ lúc nào.
-Giỏi lắm! - Người đàn ông vỗ đùi, tỏ vẻ vô cùng phấn khích. - ột cô gái tàinăng, thật sự có tài năng, vậy là đã có thêm một người của phái Văn giải xuấthiện, xem ra dòng họ Sở đã có người kế thừa, người thứ tư của Thiên Giới chắcchắn sẽ là em chứ không phải ai khác.
Chỉ người đạt đến cấp Thiên Kiện.
Thấyanh ta thật sự nể phục mình, tôi cảm thấy hết sức hào hứng, nhưng có một điềukhiến tôi phải hoài nghi, tại sao đến Văn giải và Thiên Giới anh ta đều biết đến?
Nhậnthấy vẻ hoài nghi của tôi, anh ta mỉm cười, nói:
-Anh đoán Sở thúc cũng đã giảng qua cho em về Võ giải và Văn giải trong phái Kiệnmôn rồi đúng không? Không giấu gì em, anh chính là người truyền thừa của Namphái Võ giải tại Hàng Châu. Anh họ Tôn, tên là Ngọc Dương. Dựa vào vai vế, thìem nên gọi anh là sư huynh đấy.
Ôngnội đúng là đã từng giải thích với tôi, Kiện môn dựa vào phương thức mở khóakhác nhau mà phân thành hai trường phái đối lập, gia đình họ Sở là đại diện chomột chi của Bắc phái Văn giải, gia đình họ Tôn là đại diện cho một chi lớn củaNam phái Võ giải. Hai phái tuy hoạt động trong những lĩnh vực và có chuyên mônkhác nhau, nhưng bản chất vẫn cùng chung một nguồn gốc, và có mối quan hệ mậtthiết không thể tách rời. Ngoại trừ ông nội ra, đây là lần đầu tiên tôi được diệnkiến một người mở khóa khác, không ngăn được cảm xúc thân quen như người cùngnhà, tôi liền chiếu theo quy tắc trong nghi thức xã giao của phái Kiện môn màcung kính chào người đồng môn Tôn Ngọc Dương.
Nghithức chào hỏi này cũng hết sức đặc biệt, đầu tiên là dùng bàn tay phải nắm chặtngón tay cái của bàn tay trái đặt trước ngực, bốn ngón còn lại của bàn tay tráiđặt lên phía trên mu và ôm trọn lấy bàn tay phải. Tạo thành một thế mang ýnghĩa: liên kết mở khóa, hợp nhất tâm tư. Đặc biệt trong khi chào hỏi, vị trí củahai bàn tay nhất định không được đảo ngược, bởi nghi lễ của người Trung Hoa hếtsức tinh tế, tay trái đặt trên tay phải là biểu lộ sự cát tường, còn nếu đảotay thì lại biểu lộ điềm xấu. Người mở khóa luôn tôn kính nghề nghiệp của mình,nên rất khắt khe trong các lễ nghi, đi ngược lại những quy tắc này là một điềuhết sức cấm kỵ.
Thấytôi thành kính hành lễ, Tôn Ngọc Dương gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi cũngthành tâm đáp lễ. Sau đó hai chúng tôi bắt tay nhau, ánh mắt và nụ cười đều lộrõ sự thân thiết vui vẻ.
Tôivà Tôn Ngọc Dương ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường, tôi hết sức tò mò muốn biếttại sao anh lại là công an và lần này tìm đến ông nội để nhờ mở loại khóa gì?
TônNgọc Dương nghe vậy liền thở dài, từ khi đất nước được giải phóng, Nam phái Võgiải đã đi vào giai đoạn thoái trào, tính đến thế hệ anh thì cả phái Võ giải chỉcòn lại ba đến năm người chủ chốt. Nhưng kỹ thuật tuyệt mật đều đã bị lọt rangoài, còn những người nắm giữ bí truyền thì đến nay hầu hết đã trở thành thợkhóa. Vì vậy khi cha anh truyền thụ lại cho anh bí quyết của dòng họ thì cũnglà lúc ông yêu cầu anh phải học đại học, để có thể tìm cho mình một hướng pháttriển khác, và cũng là để gột rửa tai tiếng trộm cắp cho quá khứ của dòng họmình. Anh cũng được coi là người có tương lai khi thi đỗ vào học viện Cảnh sátThẩm Dương, sau khi tốt nghiệp được phân về công tác tại phòng cảnh sát hình sựthuộc Cục Công an tỉnh Liêu Ninh. Người của phái Kiện môn lại là công an, đếnchính bản thân anh cũng thấy thật kỳ quặc. Lần này anh đến tìm ông nội tôi tuylà nhờ ông mở khóa, nhưng bởi có liên quan đến bí mật quốc gia, nên không thểcho tôi biết tường tận được.
Ngheđến đây, tôi thấy không được thoải mái cho lắm, rõ ràng anh có ý coi tôi là ngườingoài cuộc. Thấy tôi chu mỏ tỏ vẻ hờn giận, anh vội vàng rút một vật màu xanhbiếc từ trong ngực áo ra, lúc lắc trước mặt tôi, cười nói:
-Giờ anh chẳng có món đồ nào để tặng em cả, chỉ có con tỳ hưu bằng ngọc lưu lymà anh đã đeo từ khi còn nhỏ, hôm nay anh tặng nó cho em coi như là quà ra mắtvậy.
Vìnghe không rõ nên tôi càng thấy tức hơn, vùng vằng toan cãi lại:
-Bóng cao su gì chứ. Em đã hai mươi tuổi rồi, hết tuổi chơi bóng cao su rồi.
“Bóng cao su” đồng âm với “tỳ hưu” trong tiếng Trung.
TônNgọc Dương vỡ lẽ ra là do tôi nghe nhầm nên vừa cười vừa giải thích lại:
-Lan Lan à, không phải là bóng cao su mà là tỳ hưu đấy. Tỳ hưu là một linh vậtthuộc họ rồng, tỳ hưu ngọc cũng chính là rồng ngọc đấy.
Tôivỡ lẽ ồ lên một tiếng, đưa tay đón lấy món quà mà trong lòng vẫn thầm nghĩ: ồngthì cứ gọi là rồng đi, cái gì mà bóng cao su chứ, thật là kỳ quặc.
Contỳ hưu ngọc to gần bằng hộp diêm, tròn và nhẵn bóng, toàn thân phủ màu xanh lamthẫm, những chiếc vảy trên mình tỳ hưu cũng được kì công tinh khắc, ngũ quan rấtcó hồn và sinh động, người con tỳ hưu tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, khiến tôithoạt nhìn đã rất thích thú. Thế nhưng tôi vẫn có cảm giác con tỳ hưu ngọc nàycó vẻ giống con sư tử con hơn, chứ chẳng có chi tiết nào giống với những con rồngmà tôi đã từng nhìn thấy trước đây.