Chương 7
Trưởngphòng Tư mỉm cười, vỗ tay xuống mặt bàn nói:
-Hắc Lão Ngũ muốn đi đâu cũng được, chúng tôi sẽ ở đây đợi ông.
Saukhi Hắc Lão Ngũ rời khỏi phòng, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghi ngờ về phíaTrưởng phòng Tư, nhưng ông vẫn bình thản mà nói:
-Nghi ngờ thì không dùng người, đã dùng rồi thì không nghi ngờ, tôi thấy Hắc LãoNgũ là một đại trượng phu, yên tâm đi, không lâu nữa ông ấy sẽ quay trở lạithôi.
Quảthực không ngoài dự đoán, khoảng tám giờ tối ngày hôm đó, Hắc Lão Ngũ đã quaytrở lại trụ sở cảnh sát, còn thay một bộ quần áo lụa màu đen, đi một đôi giầy vảiđen, đúng phong cách của giới giang hồ.
HắcLão Ngũ nói riêng với tôi, vừa rồi lão đến thăm người em trai Hắc Lão Tam, họđã không gặp nhau mấy chục năm nay, cả hai giờ đều đã già sắp không nhận ranhau nữa rồi. Tôi có hơi thắc mắc, tại sao người em lại gọi là lão Tam, trongkhi người anh gọi là lão Ngũ? Hắc Lão Ngũ nghe vậy chỉ lắc đầu mỉm cười khiếntôi hiểu rằng không nên tò mò điều này.
Cảđêm hôm đó, không ai nói với ai lời nào. Đến sáng ngày hôm sau, hơn ba trăm cảnhsát thuộc Cục Cảnh sát Liêu Ninh và cảnh sát Thẩm Dương đã cùng tập trung trướcsân của Cục Cảnh sát, tôi, chị Giai Tuệ và Hắc Lão Ngũ đều mặc cảnh phục trà trộnvào đám đông, tôi còn nhìn thấy rất nhiều phóng viên cầm theo máy ảnh đứng bênngoài đang chụp ảnh, ghi hình.
Trưởngphòng Tư đứng bên trên phát biểu một bài diễn văn rất dài, sau khi đã quan sátđám đông xung quanh cẩn thận, ông mới tiến đến chỗ chúng tôi, nói nhỏ:
-Đây chỉ là chiêu đánh lạc hướng bọn chúng. Tôi muốn qua giới truyền thông phátđộng chiến dịch quét sạch văn hóa phẩm đồi trụy. Chờ cho đến khi buổi phát độngkết thúc, mọi người rời khỏi đây, thì lúc đó ba người sẽ đi thẳng tới Cố Cung,cả tuyến đường bí mật dẫn đến đó đều đã được kiểm tr.a nghiêm ngặt và bố trí độingũ cảnh sát bảo vệ, thế nên mọi người cứ yên tâm mà đi.
Tôinghe xong, bất giác thấy lo lắng, nắm chặt lấy tay chị Giai Tuệ. Hắc Lão Ngũthì thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ung dung vuốt ve chiếc biển càitrên áo, lẩm bẩm:
-ẹ kiếp! Cả đời làm trộm rồi, cho tới khi sắp vào quan tài thì lại đi làm cảnhsát. Tổ tiên tha tội cho con, tổ tiên tha tội cho con. Hay lắm! Hay lắm!
Đúngchín giờ sáng, sau khi Trưởng phòng Tư phát hiệu lệnh, hơn ba trăm con người lầnlượt lên mấy chục chiếc xe cảnh sát đang đỗ sẵn trong sân, còi và đèn cảnh sátrú lên inh ỏi, nối đuôi nhau rời khỏi Cục Cảnh sát. Cảnh tượng lúc đó diễn ravô cùng náo nhiệt, Những người đi đường đều hết sức tò mò, chắc họ cũng đangđoán già đoán non về một vụ án nào đó lớn lắm.
Xecủa chúng tôi đi theo đoàn một chặng đường, sau đó tách ra theo lộ trình đã vạchsẵn, rẽ ngang rẽ dọc một hồi thì tiến thẳng tới Cố Cung.
Vàongày hôm đó, quanh khu vực Cố Cung được canh gác rất nghiêm ngặt, bên trên nhữngtấm biển cấm có đề dòng chữ bằng mực đỏ: Bên trong đang tu sửa, không được phéptham quan.
Phíangoài điện Sùng Chính một đội ngũ cảnh sát được trang bị súng ống đầy đủ đang đứnggác, một vài người còn mang cả súng trường. ột anh cảnh sát dẫn chúng tôi tớicăn phòng gần đó để thay đồ. Khi đeo túi đồ nghề bước ra, Trưởng phòng Tư, TrầnĐường, La Hoán Văn và mọi người lập tức tiến tới phía chúng tôi, dặn dò chúngtôi phải hết sức thận trọng, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất định không đượcngoan cố mà phải quay ra ngay, an toàn là trên hết. Chị Giai Tuệ thì gật đầu đồngý, còn Hắc Lão Ngũ thì nhăn mũi tỏ vẻ không quan tâm.
Thểtheo yêu cầu của tôi và Hắc Lão Ngũ, chỉ mình chị Giai Tuệ được phép cùng chúngtôi vào trong điện. Do đó, sau khi tấm cửa điện dần dần đóng, mọi người đều ở lạibên ngoài.
Phíatrong điện Sùng Chính rất rộng, ở giữa điện được dựng bốn hàng cột gỗ lớn sơn đỏ,phải hai người lớn mới ôm trọn thân cột, hầu hết bề mặt của những cột gỗ trongnày đều được khắc hoặc vẽ hình rồng bay phượng múa một cách tinh tế. Nhưng vìcác cánh cửa đều đã bị đóng chặt thế nên bên trong điện lúc này chỉ còn là mộtmàu tối đen, giống như chúng tôi đang lạc vào rừng lúc nửa đêm.
Chúngtôi phải dùng đến đèn pin chuyên dụng của cảnh sát, dần dần mò đến ngai vàngnơi đặt chiếc khóa Song Long, ở đấy chúng tôi có thể nhìn thấy trên miếng gỗbách cổ thụ có rất nhiều vết tích trên bề mặt, để lộ ra chiếc khóa Song Long nằmphía dưới.
Đólà một miếng kim loại màu đen vuông vức, dày dặn, mỗi cạnh dài khoảng một métrưỡi, trên bề mặt hầu như không tìm thấy vết tích hoen gỉ, trên đó có khắc mộtđôi rồng đang uốn vờn nhau, phần đầu rồng nhô lên khỏi bề mặt vài phân, miệng rồnghá to, cùng tranh nhau một viên ngọc tròn màu xanh biếc đặt ở giữa. Qua ánhsáng phản chiếu của chiếc đèn pin, viên ngọc vừa tròn vừa sáng, ánh lên trongsuốt như pha lê.
HắcLão Ngũ liền hạ túi đồ nghề, rồi quỳ xuống bên cạnh, hai bàn tay xoa xoa lên mặtkhóa, dùng ngón trỏ gõ gõ xuống bề mặt kim loại, rồi nói:
-ấy thằng chuyên gia khảo cổ có mắt như mù, nói năng nhảm nhí, rõ ràng đây là mộthợp kim hiếm có mà lại đi bảo là gang với thép gì đó. ẹ kiếp! Độ cứng của nóthì miễn bàn, lại liền thành một khối với bên dưới, thế này thì đến bom mìncũng không thể làm gì được. - Lão lại xoa tay sang viên ngọc trân châu, đôi mắtsáng bừng lên, nở một nụ cười rồi nói. - Ha ha, không tồi, quả là không tồi, củaquý này là ngọc Lam Điền hiếm có, nếu bán đi thì sẽ được không biết bao nhiêulà tiền.
Lãocứ thế mân mê một hồi lâu, rồi mới quay sang tôi gật gật đầu tỏ ý để tôi tớitìm hiểu nhưng vẫn tiếc rẻ không nỡ rời.
ChịGiai Tuệ đứng bên cầm đèn pin soi cho tôi quỳ xuống quan sát kỹ từng chi tiết củachiếc khóa, tôi phát hiện ra tấm hợp kim này thực chất được nối liền một khối vớibên dưới, thế nhưng ngoài bốn đường biên ra, không tìm thấy bất kì vết nứt nào,có thể là nó được đúc theo khối, xem ra chìa khóa mở chiếc khóa này vẫn chínhlà cặp rồng vờn viên ngọc trân châu kia.
Tôiquỳ hẳn hai gối xuống, với chiếc kim móc ra, vừa không ngừng cào lên thân con rồngvừa áp sát tai xuống mặt sàn lắng nghe âm thanh phát ra, nhưng vẫn không pháthiện ra dấu hiệu gì, càng không nghe thấy âm thanh của bánh răng cưa hay cỗ máynào đang hoạt động bên dưới.
Tôivẫn thấy nghi ngờ, nên lấy chiếc kim dài chọc mạnh để thăm dò. Xung quanh thânrồng không thấy dấu vết của một chiếc nút ấn nào, miệng rồng lại rỗng, hàm trênvà hàm dưới chỉ có hai chiếc răng nanh, phía sâu trong họng liền thành một khối,tôi không tìm thấy bất cứ dấu hiệu của lỗ khóa ở đâu. Quay sang miết viên ngọc,nó cũng được khảm kín trong bề mặt kim loại, quan sát đường viền nối giữa viênngọc và bề mặt tấm kim loại cũng không có dấu hiệu gì khác thường.
Thấytôi nghiền ngẫm một hồi, chị Giai Tuệ cũng thò đầu tới, hỏi nhỏ tôi xem có phảiđã tìm ra manh mối gì không.
Tôilắc đầu:
-Giờ chưa nói lên điều gì, để em thử dùng kính chuyên dụng xem sao! - Nói rồitôi lôi chiếc kính lúp chuyên dụng ra đeo vào mắt trái, tì hẳn người sát xuốngbề mặt chiếc khóa Song Long, vừa dùng mũi kim cào lên bề mặt vừa thám thính âmthanh phát ra.
Dầndần, tôi cũng đã phát hiện ra vị trí của bộ phận then chốt. Thì ra, phần đầu nhọncủa cả bốn chiếc răng nanh đều có một lỗ rất nhỏ, có thể nhét vừa một sợi tóc.Vị trí của bốn chiếc lỗ này cũng hết sức kỳ quặc, nếu như tôi đoán không lầmthì đây chính là mắt khóa.
Tôingồi dậy nói những phát hiện của mình với Hắc Lão Ngũ, lão hồ nghi bước tới xácminh rồi nói:
-Không khéo đấy chính là mắt khóa thật, Lan Lan, mi thử xem.
Tôigật đầu, rồi vòng tay rút chiếc dây buộc tóc trên đầu xuống. ượn chiếc bật lửacủa chị Giai Tuệ, Tôi hơ qua sợi thun vài lần, khiến lớp cao su bọc ở bên ngoàichảy ra, để lộ một sợi dây kim loại mỏng màu bạc ở trong lõi.
Sợidây thun này từ nhỏ ông nội đã đưa để tôi buộc tóc, còn dặn đi dặn lại không đượclàm mất nó. Lúc đó tôi còn cảm thấy không thoải mái, không biết vì sao mà ông nộilại coi sợi dây thun này quan trọng như thế. Về sau này, khi ông nội truyền lạibí quyết, mới nói cho tôi biết sự quan trọng của nó, lõi dây thun là một sợikim loại đặc biệt, là một vật dụng, chuyên dùng để mở những mắt khóa vô cùng nhỏ.
Sợikim loại này trông thì rất ngắn, thực ra nó được luyện từ một loại kim loại đặcbiệt trên núi Phượng Hoàng kết hợp với những loại hợp kim khác, là kim loạinhưng nó lại có thể kéo dài ra gấp chục lần, cộng thêm khả năng chịu nhiệt vôcùng tốt, luôn giữ được độ dẻo dai và độ cứng, nên được coi là một trong nhữngbảo bối của tổ tiên dòng họ Sở thuộc Bắc phái.
Tôiđặt sợi kim loại vào giữa lòng bàn tay, vê hai lòng bàn tay vào nhau, rồi giữchặt hai đầu sợi dây, kéo mạnh về hai phía, sợi dây bị kéo dài khoảng sáu mươicentimet. ặc dù nó đã bị kéo dài ra rất nhiều, giờ trở nên mỏng và dai như sợitơ nhện thế nhưng vẫn giữ được độ dẻo dai như cũ.
Tôicẩn thận nhét sợi dây vào lỗ trên đầu một chiếc răng nanh, hai tay từ từ luồn sợidây sâu vào trong, cho đến khi ngập sợi dây, nhưng tôi vẫn chưa có cảm giác chạmvào đáy, mà vẫn chỉ như một khoảng không, thật không thể tưởng tượng nổi cuốicùng cái lỗ này có độ dài là bao nhiêu.
-Thế nào rồi? - Hắc Lão Ngũ cũng thấy hơi sốt ruột quỳ xuống bên cạnh hỏi.
Tôilắc đầu:
-Không được rồi, sợi dây này ngắn quá, tới giờ vẫn chưa chạm tới đáy.
Tôirút sợi dây ra, thử với ba lỗ còn lại, nhưng đều cho kết quả giống nhau, khôngtìm ra được bất kì cơ chế hoạt động nào.
Nhìnthấy tôi thẫn thờ ngồi xuống, Hắc Lão Ngũ mới tặc lưỡi, vô vỗ vào đầu tôi rồinói:
- Con nhỏ này, mi không nhớ con nhỏ Giai Tuệ đãnói gì sao? Ông nội mi đã dùng bông và gạc để mở. Vậy thì hãy động não suy nghĩchút đi, cóphải khi Lão Sở tìm ra cánh cửa, có phải dùng đến những thứ đó không?
Câunói gợi ý này của Hắc Lão Ngũ giống như tia lửa điện vụt qua đầu tôi khiến đầuóc đang mơ hồ của tôi lập tức nghĩ ra nguyên do của vấn đề.
Đểkiểm nghiệm tính chính xác những suy đoán này, tôi đã thử dùng hai ngón tay trỏvà ngón giữa của bàn tay, lần lượt đưa vào miệng của hai con rồng, chầm chậmđưa vào tận cuống họng. Đầu ngón tay vừa chạm đến điểm cuối của cuống họng, tôiđã cảm thấy tám chiếc răng của hai con rồng sắc nhọn như cắn cắn chặt vào bốnngón tay, chỉ cần mạnh thêm chút nữa là hoàn toàn có thể khiến ngón tay tôi bịchảy máu.
Tronglòng tôi bỗng hơi lo lắng vì cảm thấy chút nguy hiểm, từ từ rút ngón tay ra,quay sang Hắc Lão Ngũ và chị Giai Tuệ:
-Xem ra cháu đoán không sai, đây có lẽ chính là chiếc khóa Song Long hút máu.
-Là cái trò gì? Là cái gì máu? - Hắc Lão Ngũ nghe chưa rõ câu nói của tôi, nênquay sang hỏi dồn dập. Chị Giai Tuệ vì cũng chưa hiểu vấn đề nên cũng ngẩn ngườinhìn tôi đầy lo lắng.
Tôiquay xuống nhìn tấm kim loại, rút bàn tay ra rồi xoa lên viên ngọc trân châu, lậptức một cảm giác trơn nhẵn và mát lạnh lạ thường ập đến. Tôi càng khẳng định nhữngsuy luận của mình là đúng, nên đã giải thích cho hai người về lịch sử chiếckhóa Song Long hút máu này.
Từxưa đến nay, kẻ mở khóa và người chế tạo khóa luôn là kẻ thù không đợi trờichung với nhau, hàng nghìn năm nay họ luôn đối đầu nhau, tranh đấu với nhau vàra sức tìm cách hạ đối thủ của mình. ỗi chiếc khóa dù kỳ quái hay hóc búa đếnđâu, sau khi được chế tạo, đều bị những kẻ mở khóa mày mò tìm được cách mởchúng. Trong suốt quá trình đối đầu và tranh giành nhau, đã khiến cho kỹ thuậtcủa mỗi bên càng ngày càng được nâng cao, tuy trong mỗi cuộc so tài đều có kẻthắng người thua, thế nhưng tóm lại, họ đều ngang tài ngang sức.
Cònnhớ, ngày trước ông nội cũng có kể với tôi, vào cuối thời Nam triều có một ngườichế tạo khóa rất tài giỏi sau một lần bị thua, đã cay cú ôm hận quyết trả thù,sau nhiều năm nghiên cứu và thử nghiệm, cuối cùng ông đã chế tạo thành công mộtloại khóa hút máu rất kỳ quái, chuyên dùng để đối phó với những người mở khóatrong phái Kiện môn.
Điềuđặc biệt của loại huyết khóa này là ở lõi khóa. Những loại khóa bình thườngkhác lõi khóa đều được chế tạo bằng kim loại, thế nhưng lõi khóa của loại khóanày được làm trực tiếp từ ặc tinh hoặc ngọc trân châu hút máu hiếm có trongtự nhiên. Hai thứ này cực kỳ đặc biệt, chúng không chỉ có độ cứng tuyệt đối màcòn có tính ham hút máu. Người chế tạo khóa đã lấy tính năng này để dùng chúnglàm lõi khóa, lợi dụng lực sinh ra từ nguyên lí đòn bẩy, người mở khóa chỉ cầnchạm tay vào phá khóa là sẽ lập tức bị cắn mạnh vào tay và bị hút máu.
ột loài động vật chuyên sống dưới đáy biển, theo truyền thuyết nó có thể biếnthành tinh.
Hồiđó, khi loại khóa này vừa ra đời, đã có rất nhiều người mở khóa không hiểu đượcnguyên lí này mà phải bỏ mạng, còn người chế tạo ra khóa này cũng nhờ nó mà nổidanh trong thiên hạ. Áp dụng nguyên lí của loại khóa này, những thợ chế tạokhóa sau này đã phát huy và sáng chế ra nhiều loại khóa với hình thù đa dạng vàphong phú hơn, nhưng cho dù ứng dụng ở dạng khóa nào thì chúng đều được gọi làkhóa hút máu.
uốnmở được chiếc khóa này, người mở khóa phải hi sinh một lượng máu của bản thân.Sau khi máu chảy vào các rãnh bên trong, sẽ được dẫn qua một đường ống dẫn tớimột mặt phẳng, cho đến khi lực đẩy được cân bằng, lúc này mới bắt đầu tiến hànhmở khóa. Người mở khóa muốn thành công, bắt buộc phải dùng chính máu của mình đểchảy vào đường ống đó, máu sẽ bị hút vào bên trong ặc tinh hoặc viên ngọc, từđó mới có thể tiếp xúc với lõi khóa, lúc này người mở khóa sẽ áp dụng những kĩthuật điêu luyện của mình để mở khóa. ặc dù chiếc khóa này không thuộc loạikhó nhằn nhất, thế nhưng khi mở chúng người ta phải mất đi một lượng máu nhất định,đồng thời phải toàn tâm dồn sức vào đó, nên sẽ làm hao tổn một lượng sức khôngnhỏ của người mở chúng. Hơn nữa kiểu khóa này được ngụy trang rất tốt, nêntrong quá trình mở khóa nếu ta sơ ý bỏ qua, mà vẫn theo quy tắc mở khóa thôngthường thì sẽ vô tình làm cho các bộ phận khác tự động bị phá hủy.
Támchiếc răng nanh trong miệng hai con rồng chính là tám chiếc kim hút máu, phíatrong mỗi chiếc răng nanh đều có những khe rãnh thông với nhau dẫn tới viên huyếtngọc. Khi máu cháy qua rãnh phủ lấp đầy viên ngọc, lập tức cả cỗ máy sẽ bắt đầuhoạt động, sau khi viên ngọc ấn xuống, chiếc khóa sẽ được mở ra.
Saukhi nghe tôi giải thích, chị Giai Tuệ mới vỡ lẽ, “ồ” lên một tiếng rồi tự lẩm bẩm:
-Thảo nào Sở thúc đã yêu cầu chúng tôi cung cấp cho ông bông và băng gạc, thì ralà để thấm mấu. - Nói rồi chị vội xắn tay áo lên, để lộ bắp tay trắng nõn, nóivới tôi. - Vậy lấy máu của chị đi, thể trạng của chị tốt hơn, như vậy sẽ không ảnhhưởng đến công việc.
Tôivội lắc đầu, nói:
-Không được, bắt buộc phải lấy máu của em. Chị nhìn lại hai con rồng này xem,trên thân mỗi con rồng đều có khắc năm mươi tư chiếc vẩy rồng, tổng cộng là cómột trăm linh tám chiếc vẩy, tại tất cả những điểm nối của vẩy rồng đều có nhữngđường khe rất nhỏ, chúng cũng là những rãnh truyền máu, được nối trực tiếp tớirăng nanh rồng, khi mở khóa cần dùng đến chiếc kim móc thấm máu rồi di chuyển.Cho dù chị có thể thay em tiếp máu vào nanh rồng, thế nhưng máu dùng ở đây vẫnphải dùng máu của chính em. Thế nên nếu như hai nhóm máu hòa vào nhau, viên huyếtngọc nhận ra sự khác biệt, thì sẽ không thẻ lường trước được sự nguy hiểm củanó tới mức nào?
HắcLão Ngũ môi run run, đưa tay vỗ lên một chiếc đầu rồng, quay sang lo ngại nói vớitôi:
-Cái thứ ch.ết tiệt này cần hút bao nhiêu máu? Lan Lan, cháu có trụ được không?
Tôimỉm cười:
-Hai người yên tâm đi, cho dù là mất chút máu, cháu cũng phải làm bằng được. -Nói thì nói vậy, nhưng thực ra trong lòng tôi cũng hiểu rõ, chiếc khóa hút máumà đã đặt ngay ở ngoài này, mặc dù không cản chân được những cao thủ trong pháiKiện môn, thế nhưng cũng phải hao tổn không ít sức lực, điều này chứng tỏ nhữngchiếc khóa đặt phía trong kia nhất định sẽ còn phức tạp và nguy hiểm hơn thếnày rất nhiều. Thế nhưng, hiện tại tôi cũng chưa thể định hình được mức độ nguyhiểm của nó, mà chỉ còn cách đi một bước tính một bước.
Saukhi đã bàn bạc ổn thỏa, tôi mím môi, đưa ngón trỏ và ngón giữa của hai bàn taylần lượt đưa vào miệng hai con rồng, rồi ấn nhẹ đầu ngón tay vào cuống họng, lậptức những chiếc nanh rồng đâm thẳng vào tay tôi. Tôi cảm thấy rất rõ những chiếcranh năng sau khi cắm sâu vào da thịt đã dùng lực để hút máu ra, khiến tôi bắtđầu có cảm giác hơi tức và tê tê, máu từ những lỗ trên răng nanh không ngừng chảyvào phía trong, khiến cho một lúc sau hai tay tôi hơi run lên. ặc dù không đaulắm, thế nhưng cảm giác máu mình đang chảy ra ngoài với tốc độ nhanh chóng cũngkhiến cho tôi thấy sờ sợ. Chắc do quan sát thấy sắc thái của tôi không được tốt,nên chị Giai Tuệ đặt nhẹ tay lên eo tôi, dỗ dành:
-Lan Lan, nếu em không chịu nổi, thì lập tức rút ta ra nhé, nhớ rằng an toàn làtrên hết, biết không?
Tôivẫn cố tỏ vẻ bình thường, mỉm cười nói:
-Không sao đâu chị, sắp xong rồi. - Nhưng mắt vẫn dán chặt vào viên huyết ngọc.
Tronglúc trả lời chị Giai Tuệ, tôi bỗng phát hiện ở đáy viên ngọc bỗng nhô ra một chấmmàu đỏ, ban đầu chỉ nhỏ như đầu mũi kim, nhưng nó nhanh chóng kéo dài thành mộtsợi chỉ màu đỏ. ồi sợi chỉ màu đỏ dần dần phình to ra, đồng thời không ngừng uốnlượn bên trong viên ngọc, giống như một con rắn nhỏ màu đỏ.
Cùngvới lượng máu hút được càng nhiều, thì con rắn đó càng ngày càng lớn lên, cảviên ngọc màu xanh lục giờ đã chuyển sang màu đỏ nhạt, rồi màu đỏ đậm, cuốicùng viên huyết ngọc giống như một con mắt đỏ lừ. áu trong viên ngọc không ngừngcuộn lên và bị cuốn theo dòng xoáy, cảm giác như có thể nghe thấy âm thanh lụcbục phát ra từ đó, cảnh tượng trước mắt khiến cho người ta có cảm giác vừa hãihùng vừa thần bí.
Đôimắt Hắc Lão Ngũ mở to, tay giữ chặt cằm, không ngừng lẩm bẩm “Hay quá! Hayquá!”. Chị Giai Tuệ từ đầu đến giờ luôn lo lắng nhìn tôi, luôn miệng hỏi tôi cótiếp tục được không. Tôi không nói gì, mà chỉ dùng ánh mắt của mình cho chị thấytôi vẫn ổn, thế nhưng trong lòng thì vô cùng sợ hãi.
Đợimột lúc sau, viên ngọc đã chứa đầy máu tươi, dần dần những cuộn sóng trong đócũng dừng lại, chiếc răng nanh cũng ngừng hút máu. Tôi mới từ từ rút tay ra khỏimiệng rồng. Chị Giai Tuệ lập tức dìu tôi ngồi xuống, lấy bông gạc từ trong balôra băng bó vết thương cho tôi.
Nhưngtôi vội ngăn lại:
-Không được, em vẫn chưa xong việc. - Nói rồi, tôi định thần lại, nhanh chóng mởchiếc cúc nút trên miệng túi đựng đồ chuyên dụng, từ trong túi lấy ra một bọcda hươu đã cũ, tôi lôi ra một sợi dây thừng màu đỏ bị thắt nút trong bọc rồi rảira trên mặt đất. Trong bọc da đó có không ít con đỉa bằng da dùng để cài nhữngloại kim móc và kim đầu dò kích thước lớn nhỏ, bằng những chất liệu khác nhau vớimục đích sử dụng khác nhau.
Trongsố các kim móc, tôi chọn ra hai chiếc có lỗ được mài sắc ở hai đầu và rỗng ởtrong lõi, rồi dùng hai đầu kim chọc nhẹ vào vết thương trên đầu ngón tay trỏvà ngón tay giữa, máu chảy dọc theo thân kim tạo thành giọt máu nhỏ tròn căng ởmột đầu của chiếc kim móc.
Tôigiơ ngón tay lên, nhanh chóng chọc hai đầu chiếc kim đó vào đường viền của chiếcvẩy gần sát với đầu rồng nhất, chầm chậm cào theo đường viền đó. Nó cho ta cảmgiác giống như đang tô từng viền cánh hoa mai bằng cả hai tay.
Khônggian tĩnh mịch bao trùm lên cả điện, tiếng chiếc kim đồng cào nhẹ lên đường viềncủa vẩy rồng, tạo ra âm thanh nghe lạo xạo, khiến cho người ta có cảm giác râmran khỏ tả. áu từ thân chiếc kim móc chảy dần xuống phía đầu mũi kim, tạothành những đường chỉ nhỏ màu đỏ tại đường viền vây trên thân rồng, máu lập tứcthấm vào trong, chỉ trong nháy mắt đã không còn dấu vết gì.
Tôicào liền một lúc hai chiếc vẩy một, rồi lại chuyển sang hai vẩy khác. Cứ như thế,bốn vẩy, tám vẩy, mười vẩy… cho đến chiếc vẩy thứ một trăm linh tám, cũng mấtkhoảng hơn hai mươi phút đồng hồ trôi qua.
Dobị mất nhiều máu, nên tôi bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, chóng mặt, miệngkhô, toàn thân bắt đầu run lên. Tôi quay lại chỉ kịp đưa chiếc kim cho Hắc LãoNgũ rồi ngồi phịch xuống đất thở dốc.
ChịGiai Tuệ vội đưa khăn lau mồ hôi cho tôi, rồi hỏi tôi đã xong chưa.
Tôigật gật đầu, nói:
-Cũng coi như xong rồi, giờ chỉ còn cách ngồi đợi thôi.
ChịGiai Tuệ đang cầm máu và băng vết thương cho tôi thì nghe Hắc Lão Ngũ khẽ kêulên:
-Nhìn viên ngọc kìa!
Tôivội quay sang, viên huyết ngọc giờ đã chuyển sang màu nhạt dần. Đồng thời cảviên ngọc từ từ chuyển động mà không hề phát ra âm thanh nào, viên ngọc cứ thếchuyển động mỗi lúc một nhanh, sau khi màu đỏ biến mất, cả viên ngọc giờ trônggiống như một con quay màu xanh lục đang quay tít.
Cảnhtượng diễn ra hết sức kỳ bí, sau một hồi tôi nghe thấy một tràng âm thanh văngvẳng phát ra từ phía dưới chiếc khóa, giống như tiếng pháo nổ từ một nơi rất xavọng tới, đồng thời viên ngọc cũng dừng quay.
Chúngtôi đều nín thở lắng nghe, đôi mắt mở to tập trung quan sát, khoảng hơn mườigiây sau, tôi lại nghe thấy tiếng chuyển động của bánh răng vang lên từ bên dưới.Những âm thanh này cũng chỉ kéo dài trong vài giây, sau đó ngay lập tức viên ngọcthụt mạnh xuống phía dưới rồi biến mất, để lộ ra một miệng lỗ sâu hun hút và tốiđen như mực.
Phầnhai: Cuộc du ngoạn kì thú dưới lòng Cố cung
Nhữngngọn lửa xanh đang nhả ra giữa không trung, chiếu lên những tia sáng màu xanh,giống như một mặt gương trong suốt in rõ hình của chúng tôi, rồi chúng lại phảnchiếu lên nhau khiến không gian phía trước và sau giống như xuất hiện thêm hàngnghìn người nhất cử nhất động theo chúng tôi, bỗng dưng tôi có một cảm giác khótả không diễn tả bằng lời.
Tôikhông rời mắt khỏi chiếc khóa như bị thôi miên, không thể tưởng tượng nổi bêntrong chiếc khóa Song Long này lại cất giấu một cỗ máy tinh vi đến như vậy, quảthực đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một việc như thế này.
-ột cỗ máy tuyệt vời, quá tuyệt vời, hay đấy, hay đấy! – Hắc Lão Ngũ vừa xoa cằmtán dương cỗ máy vừa đi vòng vòng xung quanh miệng lỗ rồi mới quay sang nói vớitôi. – Nãy giờ phải đứng ngoài nhìn tay chân ngứa ngáy quá, giờ để lão già nàythử xem sao?
-Lão Ngũ, cứ để cháu thực hiện nốt cho, biết đâu ở dưới đó còn có những loại ổkhóa cổ quái khác nữa. – Tôi vừa ấn chặt ngón cái vào vết thương trên ngón trỏđể cầm máu vừa nói với lão.
Thấytay tôi vẫn không ngừng rỉ máu, chị Giai Tuệ vội vàng lấy bông gạc trong balôra định băng lại cho tôi.