Quyển 2 - Chương 14

Trong khoảnh khắc bọn họ rơi xuống lòng đất, đám gậy trúc trên đỉnh đầu cũng đồng thời lao đến, vừa vặn đem cửa động chặn ngang lại, trên thân trúc được tẩm kịch độc, màu xanh lục dần dần chuyển thành xanh sẫm. Lục Đình Tiêu vốn định dùng nội lực phóng lên, nhưng bởi vì kịch độc trên thân trúc nên đành phải buông tha kế sách này, tiếp tục rơi xuống. Tình trạng Trầm Dung Dương có chút khó khăn, bởi vì y đi đứng có vấn đề, nên không thể tu luyện khinh công, cho dù nội lực của y thâm hậu, miễn cưỡng có thể dựa vào song chưởng, liên tục ma sát hai bên tường để giảm bớt lực rơi, nhưng cũng không thay đổi được tình trạng hai chân vô lực. Luân ỷ đã sớm rơi xuống phía dưới, phát ra thanh âm cực lớn cho thấy hang động này vô cùng sâu.


Phía trên mơ hồ truyền đến giọng nói của Lục Khinh Tỳ: “Đại ca, ngươi ở dưới tranh thủ nghỉ ngơi a, nhớ suy nghĩ đề nghị của ta một chút.”


Hai người rốt cuộc cũng rơi xuống đáy động, ngẩng đầu nhìn lên, ngoại trừ gậy trúc chi chít ngăn chặn cửa động, cũng không thấy được bao nhiêu ánh sáng, Lục Đình Tiêu nhẹ nhàng tiếp đất, Trầm Dung Dương lại không được may mắn như y, cho dù bình tĩnh cỡ nào, y cũng chỉ có thể ngồi dưới đất, không thể đứng lên.


“Làm phiền Lục giáo chủ.” Y hơi cười khổ.
Lục Đình Tiêu vô thức mà gật đầu, không đợi Trầm Dung Dương nói xong, hắn đã đem luân ỷ dựng lên, sau đó dùng một tay ôm ngang người Trầm Dung Dương, đỡ y ngồi lên luân ỷ.


Hang động rất lớn, trước mặt bọn họ không xa còn có một thông đạo, đen thăm thẳm, sâu không thấy đáy, trên vách tường mơ hồ hiện ra vết tích do con người kiến tạo. Thế nhưng trên tường phủ đầy rêu xanh, cho thấy hang động này cũng không phải Lục Khinh Tỳ đặc biệt vì bọn họ mà kiến tạo, càng giống như đã có từ rất lâu.


Trầm Dung Dương nở nụ cười: “Trầm mỗ may mắn được cùng Lục giáo chủ đến tham quan nơi này.”
Khóe môi Lục Đình Tiêu hơi nhếch lên mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn tiến lên trước đi vào thông đạo.


available on google playdownload on app store


Thông đạo rất sâu, cho dù người có nhãn lực tốt cũng không thể thấy rõ trong bóng tối mịt mù này rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì.


Trầm Dung Dương lấy ra hỏa chiết, xung quanh bỗng chốc có một chút ánh sáng, y cẩn thận kiểm tr.a vách tường hai bên thông đạo, phát hiện bên dưới tầng tầng lớp lớp bùn đất, chính là tường đá cẩm thạch thượng hạng.
*Hỏa chiết: Dụng cụ đánh lửa, giống như cái hột quẹt hay diêm bây giờ vậy đó.


Trầm Dung Dương nhíu mày, trong lòng có một chút suy đoán, nhưng còn chưa dám khẳng định.
Lục Đình Tiêu trong lúc y đang suy nghĩ, cũng đứng ở bên cạnh chờ, không có tiếp tục di chuyển, thỉnh thoảng quay đầu nhìn màn đen sâu thăm thẳm trước mặt, ánh mắt u ám, không biết là đang suy nghĩ cái gì.


Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, bọn họ đi với tốc độ rất chậm, bởi vì Trầm Dung Dương cần xác định một vài thứ, mỗi khi y dừng lại, Lục Đình Tiêu cũng dừng theo, hơn nữa chưa từng hối thúc y.
*Ôn nhu công a, yêu quá.


Thông đạo vô cùng sâu, sau khi đi gần hai canh giờ mới thấy được một cánh cửa bị phong ấn, trên cửa mơ hồ được chạm khắc bằng các loại tranh ảnh, họa tiết theo phong cách cổ xưa, nhưng nhìn không rõ là tranh gì. Cửa bị khóa bằng ba sợi xích sắt, còn được dán một lá bùa. Xích cửa bởi vì đã qua nhiều năm mà có chút rỉ sét, mục nát. Trầm Dung Dương đem hỏa chiết đến gần xem xét, muốn nhìn rõ trên lá bùa viết cái gì.


“Phía sau cửa có đồ vật.” Lục Đình Tiêu đột nhiên nói, hắn tu luyện chính là đạo gia tâm pháp, công lực đã đạt tới trình độ thượng thừa, năm giác quan đối với mọi vật, mọi chuyện xung quanh rất nhạy bén.


Trầm Dung Dương ngẩn ra, yên lặng lắng nghe, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của hai người.
“Ta không thể đoán ra là vật ch.ết hay là vật sống.” Lục Đình Tiêu lắc đầu.


Lá bùa được dán trên cái khóa thứ nhất, Trầm Dung Dương không dám tùy tiện xé xuống, sợ nó cũng giống như những cổ vật trong truyền thuyết, chỉ cần bị người chạm tay tới liền hôi phi yên diệt. Trên lá bùa có mấy chữ rồng bay phượng múa, y quan sát hồi lâu mới nhìn ra được một chút dấu vết: “Trấn ma… Tà… Vọng… Đế…” Những chữ này không phải Tiểu Triện, không phải Đại Triện, lại càng không phải là loại chữ viết của thời đại này, thế nhưng hết sức giống với chữ của vùng Trung Nguyên, điều này làm y nảy sinh vài suy đoán, thế nhưng mấy chữ này đến tột cùng là có ý nghĩa gì?


*Hôi phi yên diệt: tan biến thành mây khói.
*Chữ Tiểu Triện, Đại Triện: Là chữ Hán cổ (nàng nào coi phim Thần Thoại rồi chắc là biết nó) ^_^


Võ công cho dù cao tới đâu, cũng không thể thay thế cho đôi chân tàn tật. Y không thể đi lại, chạy nhảy, thậm chí té ngã như người bình thường, thế nên y liền quyết định, ở các phương diện khác phải nỗ lực càng nhiều hơn so với người thường để bù đắp lại hai chân tàn tật.


Trầm Dung Dương không muốn ỷ lại vào người khác, cho dù không thể đi, y cũng khao khát được đặt chân đến khắp mọi nơi. Trước khi bắt đầu học võ công, sách chính là thứ tiêu khiển tốt nhất của y, đồng thời cũng là vì tương lai mà chuẩn bị. Sách vào thời đại này, hiển nhiên phần lớn đều là cổ văn, lại càng không có máy vi tính, ở đây chính là khô khan buồn tẻ như vậy, vì vậy y mới phái người thu thập toàn bộ sách vở về xem. Thiên văn, địa lý, vu y, bách công, lúc nhàn rỗi thì lấy vài quyển ra đọc, mới tạo nên Trầm Dung Dương uyên bác thông tuệ như ngày hôm nay.


*Vu y: y thuật, pháp thuật.
*Bách công: Sách nói về một trăm nghề nghiệp.
Nhưng dù có uyên bác đến mấy, cũng không có khả năng biết hết mọi chuyện trên đời, chẳng hạn như hiện tại.


Vọng đế… cứ cho là cùng Vọng đế của nước Thục cổ – Đỗ Vũ có liên hệ đi, nhưng còn trấn ma là chỉ cái gì?
Vật phía sau cửa, ngay cả Lục Đình Tiêu cũng không thể đoán được.
Trầm Dung Dương nhìn về phía Lục Đình Tiêu.


Phá xích như thế nào để vào có lẽ vẫn nên bàn bạc kỹ hơn?
Võ công cao cường chưa hẳn đã là vô địch, nhưng năng lực phán đoán, năng lực quan sát cùng tâm tính lãnh đạm, thiếu một thứ cũng không được.


“Trầm lâu chủ tự định đoạt là được rồi.” Lục Đình Tiêu thản nhiên nói, hoàn toàn tự phớt lờ chính mình.
“Vậy cứ đi về phía trước.” Trầm Dung Dương gật đầu, tay nhẹ nhàng xé lá bùa xuống, lá bùa trong phút chốc liền hóa thành bột phấn.


Đây dường như là dấu hiệu cho thấy bọn họ đã không còn đường lui.
Trầm Dung Dương chung quy vẫn nghĩ vật phong bế lối vào chính là lá bùa mỏng manh kia, chứ không phải ba sợi xích sắt.


Xích sắt tuy rằng đã mục, nhưng còn chưa tới mức đập một cái cũng có thể rớt xuống, bất quá đối với người học võ thì hoàn toàn không là vấn đề, huống chi ở đây có hai cao thủ kiệt xuất trong thiên hạ.


Nội lực chấn động, xích liền bị chém thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất, cửa sắt hơi nặng, Lục Đình Tiêu phải dùng khá nhiều sức lực, mới có thể khiến nó chậm rãi mở ra.


Mùi ẩm mốc ngay lập tức phả vào mặt, con đường phía sau cửa cũng giống như trước, sâu thẳm và tối đen, ngay cả thị lực tốt như bọn họ cũng phải chào thua.
Phía sau màn hắc ám kia, rốt cuộc là ẩn giấu cái gì?






Truyện liên quan