Quyển 7 - Chương 68
Trầm Dung Dương đạm nhạt như gió mát, sắc mặt Sở Tắc lại đại biến.
Hắn chạy lên phía trước, nghĩ muốn kéo áo chất vấn người nọ, nhưng một phiến lá cây đột ngột phá không mà tới, xẹt qua đầu mũi của hắn, quay đầu, chỉ thấy Lục Đình Tiêu đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ đang cảnh cáo.
Trong lòng căm giận nhưng cũng không dám làm càn, chỉ có thể trừng mắt nhìn thẳng vào Trầm Dung Dương: “Cha ta ở đâu?!”
“Hiện tại ngươi qua đó thì vẫn còn kịp để gặp mặt lệnh tôn lần cuối.” Trầm Dung Dương nói, sắc mặt bình tĩnh, không cao hứng cũng không có ý giễu cợt.
Sở Tắc cả kinh, thân thể cứng đờ nhìn y, hồi lâu sau mới lấy lại phản ứng, liều mạng chạy về phía trước, cũng quên mất phải dùng khinh công.
Trầm Dung Dương thở dài, không hề quay đầu lại.
“Sở Diệp Thiên ch.ết rồi sao?” Lục Đình Tiêu đi tới, cao thấp nhìn y một lượt, thấy y không có thương thế gì, con ngươi mới chuyển thành lãnh đạm, bình tĩnh hỏi. Đối với Lục Đình Tiêu, chuyện của Sở gia như thế nào hắn thực sự không có hứng thú hỏi đến, nhưng Trầm Dung Dương lại bị liên lụy trong đó, càng khiến hắn không có bất kỳ hảo cảm nào với bọn họ, mà nếu tr.a cứu sâu hơn, nguyên nhân của hết thẩy những chuyện này đều là từ người của Sở gia mà ra.
“Hắn vốn là vì muốn ch.ết nên mới tới, sao có thể không ch.ết.” Trầm Dung Dương hơi cười khổ, giống như than thở. Lúc ấy y không định tổn thương tính mạng của Sở Diệp Thiên, chỉ muốn phế võ công của hắn, để nửa đời sau hắn không thể tiếp tục luyện võ nữa, cũng đặt dấu chấm hết cho ân oán giữa mình và Sở gia. Chẳng qua, người tính không bằng trời tính, Sở Diệp Thiên mặc dù không có tâm báo thù, lại một lòng muốn sử dụng cái ch.ết của mình để kết thúc tất cả, để không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Sở gia, không ảnh hưởng thanh danh ngày sau của gia tộc, dụng tâm lương khổ như thế thật khiến người khác cảm động.
Lục Đình Tiêu nhìn ra tâm tư của y, thản nhiên nói: “Nếu hắn đã quyết định như vậy, thì phải tự mình gánh vác hậu quả, ngươi không cần để tâm quá nhiều.” Bàn tay vươn tới xoa nhẹ lên tóc mai của đối phương, thuận tiện vén những sợi tóc bị gió thổi loạn ra sau tai.
“Sau khi chuyện ở nơi này kết thúc, chúng ta liền tới Liêu quốc một chuyến.”
Trầm Dung Dương gật đầu, lại nhớ tới Thập Tam nương đã sớm mất, trong lòng cảm thấy có chút rối loạn khó hiểu, không khỏi giương mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy đồng cỏ bao la, gió thổi hoa lay động, mây trắng mờ ảo, chưa từng bởi vì việc đời mà thay đổi. Cho dù có là cuồng phong bão táp, mây đen che lấp mặt trời, cũng không thể vĩnh viễn vùi lấp mỹ cảnh nơi đây, có lẽ thứ mà thế nhân còn thiếu bất quá chỉ là tĩnh tâm lại để thưởng thức tâm tình của thiên nhiên mà thôi.
“Đang suy nghĩ cái gì?”
“Ta đang suy nghĩ, chờ sau khi từ Liêu quốc trở về, có lẽ đã là tháng bảy trời rộng mây thấp, không bằng tìm một thảo nguyên nào đó, chúng ta cùng nhau chăn ngựa chăn dê đi.” Khóe miệng ẩn chứa ý cười, nửa thật nửa giả mà trêu chọc.
Chẳng ngờ người nọ im lặng một lát rồi nói: “Ta không thích dê.”
“Tại sao?” Y vô cùng tò mò, trên đời này cư nhiên còn có chuyện khiến Bắc Minh giáo giáo chủ kiêng kị sao.
“Lúc trước trong nhà có nuôi một đám dê, có một hôm ta đi đùa chúng nó, kết quả bị một con trong đó đá rớt xuống sườn núi…”
Thử tưởng tượng khuôn mặt lạnh như băng của Lục Đình Tiêu bị thu nhỏ lại, chạy đi đùa dê rồi giống như bóng cao su lăn xuống sườn núi, tình cảnh này cho dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Trầm Dung Dương muốn bật cười, nhưng sợ đả kích đến hắn, khóe miệng co rút, nhẫn cười đến thật đau khổ.
“Vậy chỉ cần chăn ngựa là được…”
*****
“Cha…” Sở Tắc run rẩy bước tới gần, “phịch” một tiếng ngồi xổm xuống trước mặt Sở Diệp Thiên, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Đỡ ta ngồi dậy…” Trên ngực cắm một thanh kiếm, chính là Thu Thủy kiếm của hắn, bụng cũng bị hở một lỗ, máu tươi vẫn còn đang ồ ạt chảy ra ngoài, nhuộm dần lên y phục.
Sở Tắc vội vàng điểm huyệt đạo cầm máu, sau đó thật cẩn thận đỡ lấy cánh tay của Sở Diệp Thiên, để hắn nửa nằm dựa trên người mình, những hành động này hết thẩy chỉ là dựa vào bản năng, còn về phần mình có thể làm cái gì, muốn làm cái gì, Sở Tắc đã sớm lúng túng chẳng hề nghĩ ra được.
Sở Diệp Thiên nhìn vẻ mặt ngấn lệ của nhi tử, không khỏi thở dài, lúc trước hắn vốn nghĩ sẽ không tới lượt bản thân mình thừa kế Sở gia, cho nên cũng không quản giáo nhi tử quá nghiêm khắc, đến lúc bản thân trở thành Sở gia gia chủ, lại bởi vì lúc nào cũng mãi lo lắng chấn hưng gia tộc nên không gần gũi với hắn. Tuy tâm tính Sở Tắc không xấu, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là nhân tài đủ khả năng phục hưng Sở gia, hắn chỉ mong quãng đời còn lại sau này, Sở Tắc có thể sống bình an, cưới vợ sinh con là tốt rồi.
“Cha, cha, có phải là Trầm Dung Dương… giết ngươi… ta nhất định phải…”
“Câm mồm! …” Sở Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, lại tác động đến miệng vết thương, không khỏi ho vài tiếng, máu chảy ra từ khóe miệng, một đường uốn lượn rơi xuống y phục của Sở Tắc.
“Ngươi nghe đây… Ta tự biết không phải là đối thủ của Trầm lâu chủ, nhưng vẫn cố ý hạ chiến thư, sự thật là… sự thật là bởi vì trong lòng ta đã có ý muốn ch.ết, mượn tay Trầm lâu chủ… mượn tay y, để kết thúc chính mình, có như vậy, ta mới không phụ Sở gia, cũng không thẹn với tiểu… tiểu thúc của ngươi…” Hắn há miệng thở dốc từng ngụm, tay siết chặt ống tay áo của Sở Tắc, giống như muốn dùng cạn một tia sức lực cuối cùng của mình.
Cho dù có oán hận nhiều hơn nữa, nhưng trên đường đi tới đây hắn cũng đã sớm suy nghĩ rõ ràng, ân oán của Sở gia và Trầm Dung Dương, hết thẩy cứ để chúng kết thúc ở trong tay của hắn, tuyệt đối không thể để thế hệ sau của Sở gia tiếp tục bị liên lụy vào, bị thù hận cắn nuốt, đời đời kiếp kiếp cũng không thể xoay người.
“Cha…” Trong lòng Sở Tắc bi thống dị thường, không thể tin phụ thân bởi vì một lòng muốn ch.ết nên mới đến nơi này. Cho dù hắn hiểu chuyện như thế nào thì bản thân bất quá cũng chỉ là một thiếu niên chưa tới đôi mươi, cho tới nay, mặc dù phụ thân đối với hắn có chút nghiêm khắc, nhưng đó cũng là do hắn ngày thường hay bướng bỉnh gây sự, hiện giờ người chống đỡ Sở gia đã sắp ngã xuống, sau này ai sẽ đốc thúc hắn đọc sách tập võ, giáo huấn hắn không được tùy hứng làm bậy nữa đây?
“Sau khi ta ch.ết… ngươi không được tìm Trầm lâu chủ… báo thù… nhớ lấy, cha chỉ hy vọng ngươi… ngươi có thể phụng dưỡng tốt mẫu thân, cưới vợ sinh con, đem Sở gia… Sở gia…” Sở Diệp Thiên ho kịch liệt hồi lâu, ngực không ngừng phập phồng, hận không thể biến mỗi một câu nói thành cái đinh đóng chặt vào lòng nhi tử. “Tiếp tục kéo dài hương khói của Sở gia…”
“Cha, ngươi sẽ không ch.ết, ta không…” Sở Tắc khóc không thành tiếng, không dám ôm phụ thân quá chặt, sợ chạm đến miệng vết thương của hắn, đành phải liên tục lắc đầu, tựa hồ làm như vậy là có thể đuổi được cái bóng ma sắp cướp đi sinh mệnh của phụ thân.
Sở Diệp Thiên thở dài, nhi tử vẫn còn chưa hiểu chuyện, bảo hắn làm sao có thể an tâm? Tay chậm rãi nâng lên, tựa hồ muốn vuốt ve khuôn mặt của nhi tử, nhưng lại phát hiện ngay cả một ngón tay cũng đều không cử động được. “Ngươi thề đi.”
Cái gì? Sở Tắc hai mắt đẫm lệ, mờ mịt mà nhìn phụ thân của mình.
“Ngươi thề… không được báo thù…” Sở Diệp Thiên cảm thấy trước mắt từ từ biến thành màu đen, tất cả đau đớn cũng dần dần trôi xa, trong óc dường như vang lên vài tiếng “ong ong”, rồi lại dường như yên tĩnh và trống rỗng.
“Ta…” Hắn nhìn phụ thân đang nằm trong ngực, khẽ cắn môi: “Ta thề, tuyệt đối sẽ không báo thù, ta sẽ phụng dưỡng mẫu thân thật tốt…” Còn về phần cưới vợ sinh con lại bị nghẹn ở cổ họng, hắn đột nhiên nhớ tới khuôn mặt tươi cười xinh đẹp như hoa của Phùng Tinh Nhi, trong lòng chợt đau xót.
Sở Diệp Thiên cũng không rảnh truy cứu việc này, thanh âm của nhi tử vang lên bên tai, hắn chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, lí nhí như tiếng muỗi kêu, không khỏi há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sở Tắc trơ mắt nhìn phụ thân đoạn khí ở trong ngực mình, hắn nhắm mắt lại, nức nở vài tiếng, cả người trở nên mềm nhũn. Dõi mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trời đất vô cùng lớn, bản thân mình đã trở thành một hài tử mất đi phụ thân, rốt cuộc không còn ai che chở hắn nữa, trong lòng ngực bật ra vài thanh âm bi thống, cơ thể mất đi sức lực ngã sấp lên thi thể của phụ thân mà khóc lớn.
Tiếng khóc vang vọng giữa rừng núi, đáp lại hắn chỉ có tiếng cỏ cây lay động cùng tiếng gió lướt nhẹ bên tai.
*****
“Tại sao ngươi lại cảm thấy hứng thú đối với Như Ý lâu lâu chủ?” Bên trong phủ đệ lộng lẫy hoa lệ, Lý Minh Chân trừng mắt nhìn Hà Khổ, cho dù trước mắt là mỹ nhân xinh đẹp đang khiêu vũ, hắn cũng vô tâm thưởng thức.
Từ ngày Hà Khổ nói câu kia, hắn vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, xưa nay chưa từng nghe ai nói Hà Khổ thích nam phong, nếu bàn về dung mạo, Trầm Dung Dương cũng không tính là xuất chúng, vì cớ gì Hà Khổ lại đột nhiên chú ý đến y, chẳng lẽ hắn thấy mình đánh chủ ý nên cũng muốn đến giành một phần?
Bản thân mình thích đoạn tụ liền nghĩ người khác cũng như vậy, Hà Khổ lười chẳng muốn đi sửa hắn, trái lại cười nói: “Ta thật muốn hỏi ngươi, dung mạo của Bắc Minh giáo giáo chủ hơn Trầm Dung Dương đâu phải chỉ là một trăm lần, tại sao ngươi lại chọn mắt cá mà buông tha châu ngọc?”
Lý Minh Chân liếc hắn một cái: “Chuyện này ngươi không hiểu đâu, Lục Đình Tiêu tuy rằng không tồi, nhưng người lại lạnh như băng, không hề thú vị. Một kẻ như hắn cho dù có bị người chuốc xuân dược quẳng lên trên giường của ta, ta cũng không có hứng thú, huống chi nếu cùng hắn hoan hảo, không làm tốt thì ngay cả tính mạng cũng mất. Trên thế gian này, người xinh đẹp lạnh lùng hơn hắn ta cũng đã từng thử qua, sao còn có thể không tinh mắt như vậy chứ.”
Hà Khổ nghe hắn nói tới đoạn Lục Đình Tiêu bị người chuốc xuân dược, trong lòng không khỏi đập bàn cười ha ha, nhưng trên mặt vẫn không có gì thay đổi: “Một khi đã như vậy, Trầm Dung Dương lại có chỗ nào tốt?”
“Trầm Dung Dương có rất nhiều chỗ tốt.” Khi đề cập đến chuyện này, Lý Minh Chân cao hứng tựa như đang cắt cổ gà, bộ dáng này của Lý Minh Chân chẳng khác nào Hà Khổ lúc gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức hay khi Lục Đình Tiêu nhìn thấy một bộ kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân.
“Y thoạt nhìn ôn hòa vô hại, kỳ thực ý chí kiên định, người như y luôn có một lớp phòng bị không thể dễ dàng phá vỡ, nhưng một khi đã phá vỡ rồi, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn phục tùng, không hề từ chối bất cứ điều gì. Tuy dung mạo không quá xuất chúng, nhưng khí chất đó lại hơn người khác ngàn vạn lần, người như thế mà nằm ở trên giường, tư thái tự nhiên là…” Hắn nhớ tới sự tiếp xúc gần trong gang tấc ngày hôm đó, da thịt người nọ trắng nõn trơn nhẵn, suýt chút nữa là có thể âu yếm trong tay, nghĩ thế trong lòng liền rung động, lại liếc mắt nhìn Hà Khổ một cái, không nói thêm gì nữa, sợ Hà Khổ biết được càng nhiều điểm tốt của đối phương sẽ càng thêm hứng thú.
“Nói như ngươi, vậy trực tiếp hạ xuân dược chẳng phải là được rồi hay sao?” Hà Khổ dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhưng hiện tại cũng lười so đo với hắn.
“Ngươi cũng biết ta đánh không lại y, nếu không ta cũng chẳng cần tới tìm ngươi.” Lý Minh Chân chán nản, lười biếng dựa vào trên ghế, không hề chú ý hình tượng, nhưng bộ dáng của hắn vốn đã phong lưu tuấn mỹ, một thân áo trắng càng thêm nhẹ nhàng thanh thoát, cho nên cử chỉ này không hề thô tục chút nào mà còn khiến tỳ nữ bên cạnh đỏ mặt, nhìn hắn chăm chú.