Chương 5
Giống như văn danh của Tư Đồ Duyên Khanh, võ dũng của Sở Việt cũng khá nổi danh ở kinh thành.
Hắn từng luận võ thắng nhiều vị đại nội cung phụng, hơn nữa một thân tiễn thuật như thần ( tài bắn cung như thần), khiến hắn chiếm được danh hiệu << Đệ nhất võ dũng trẻ tuổi>>… Chuyện này đúng là sự thật, nhưng sự thật cũng thường khiến cho những người không biết hiểu nhầm, khiến cho nhiều người đem bọn Hổ tử tướng môn hắn trở thành những kẻ vũ phu không biết động não.
Nhưng nếu Sở Việt thật sự là kẻ vũ phu không biết động não, thì làm sao tuổi còn trẻ mà có thể thoải mái tiêu diệt đạo phỉ, thậm chí có thể một mình dẫn quân đội dũng mãnh đi về phía Tây đánh lui Đông Hồ? Trên thực tế, cũng là hắn có thể động não, nên Tư Đồ Duyên Khanh mới nguyện ý tìm ra rất nhiều văn thư để nhất nhất giải thích nghi vấn của hắn.
[ Chiếu theo tình trạng tầng tầng hà khấu của bộ binh lần này, Hộ Bộ chính là phát bốn mươi vạn quần áo mùa đông cho Bạch Ngân quân, nhưng đến tay lính cũng sẽ chỉ là loại vải sợi bông kém phẩm thô sơ giản lược.]
Đem tư liệu Hộ Bộ đến, thời giá vật phẩm cùng với thành phẩm cuối cùng khi đến tay quân sĩ nhất nhất chỉ ra, Tư Đồ Duyên Khanh đánh dấu kí hiệu vào rồi đem đến trước mắt đối phương, sau đó thu lại, rồi cúi đầu, đưa tay nâng trán.
[ Sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?]
Sở Việt vừa nhận được tư liệu, liền nhìn thấy động tác không quá lớn của y, có chút thân thiết mở miệng nói, [ Không thoải mái thì đi nghỉ ngơi một lát đi? Dù sao cũng không thể nhất thời nói rõ được.]
Sự tình bắt đầu là do thắc mắc không lâu trước của hắn, trước mắt cũng chỉ là muốn hiểu biết thêm một bước thôi, cố có lời ấy.
Nhưng Tư Đồ Duyên Khanh lại chỉ buông tay xuống, lắc lắc đầu nói: [ Thân mình không hiểu sao lại nóng lên, không có gì đáng ngại đâu.]
[ Nóng lên? Chẳng lẽ là công hiệu của dược thiện trong bát canh gà của vị biểu muội kia?]
[ Khả năng là vậy…..Tuy không biết nàng bỏ thêm dược liệu gì, nhưng chắc không có việc gì đâu.]
[ Vậy là tốt rồi.]
Gian tình gian hảo giữa hai người hôm nay mới bắt đầu tiến triển, khoảng cánh giữa hai người vẫn còn rất lớn, điều này khiến cho Sở Việt cảm thấy có chút ẩn ẩn không đúng, nhưng cũng chỉ biết như vậy từ bỏ, tiếp tục nghiên cứu mấy khoản tiền được ghi chép lại kia.
Nếu là bình thường, hắn chỉ sợ đối với mấy loại khoản tiền lương vụn vặt này thập phần đau đầu tránh còn không kịp. Nhưng có lẽ là do Tư Đồ Duyên Khanh giảng giải đơn giản mà sáng tỏ, hắn không chỉ chưa bị những con số này khiến cho đầu choáng não trướng, mà ngược lại còn nhanh chóng hiểu được ra vấn đề…..Có chút cảm thấy khâm phục, hắn ngẩng đầu muốn nói lời cảm ơn với đối phương, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Chỉ thấy Tư Đồ Duyên Khanh vẫn một tay chống đỡ trán, hai hàng lông mày tú dật nhíu lại, thâm mâu hơi hơi phiến hơi nước, da thịt trắng nõn thường ngày trở nên có chút đỏ ứng, phá lệ kiều diễm ướt át — từ ngữ hiện lên trong óc khiến cho bản thân Sở Việt hoảng sợ, vội vàng lắc đầu xua đuổi chúng đi.
Nếu là bình thường, thấy hành động của đối phương như thế, hắn tất nhiên sẽ không thể không trêu chọc y vài ba câu. Nhưng giờ phút này, hắn nhìn những động tác chưa từng thấy qua của đối phương, chỉ có thể mạnh mẽ chống tinh thần tiếp tục xem văn thư. Bất quá, tình trạng thân mình y tựa hồ ngày càng chuyển biến sang trạng thái xấu, không chỉ hơi thở ngày càng trở nên ồ ồ, trang phục cũng bắt đầu có chút loạn….Hắn tuy vẫn cố nén, nhưng bộ dạng y nhìn qua vô cùng khó chịu khiến Sở Việt rốt cuộc cũng nhịn không được, nâng tay đè xuống bàn tay đồng dạng đang nhiễm vài tia đỏ ửng.
Hành động như thế khiến Tư Đồ Duyên Khanh khẽ run lên, dung nhan thanh mĩ khẽ nâng lên, đôi mắt ướt át mang theo vài phần khó hiểu nhìn Sở Việt: [ Sao vậy…?]
[Sao vậy cái gì? Thân mình không thích hợp cũng đừng tái cậy mạnh, nếu vì điểm nhỏ này hại ngươi bị bệnh, Sở mỗ biết giải quyết như thế nào đây?]
Nói xong, cảm thấy được từ lòng bàn tay truyền đến, nhiệt độ cơ thể của đối phương có chút khác thường, Sở Việt càng nhướng mày, bất chấp khoảng cách cái gì gì đó lôi kéo Tư Đồ Duyên Khanh đi vào nội thất.
Khí lực của Sở Việt thật lớn, thủ đoạn lại xảo diệu, Tư Đồ Duyên Khanh thậm chí ngay cả phản kháng cũng không kịp, nhanh chóng bị kéo theo, chỉ biết theo ý tứ của đối phương vào nội thất nghỉ tạm.
Y cũng không hiểu bản thân rốt cục là bị làm sao, thân mình không hiểu sao lại nóng lên, thần trí lại càng mạc danh kì diệu một trận mờ mịt…Y không phải là chưa ăn qua thuốc bổ, thuốc bổ kia dù là cái loại thượng hỏa như thế nào, phun máu mũi linh tinh, từ trước đến nay chưa từng xảy ra tình huống bực mình này. Nếu không phải y ý chí hơn người, vừa rồi chắc chắn không thể chống đỡ được thời gian dài như thế.
Nhưng người trước mắt hiển nhiên không tha cho y nếu y tiếp tục cậy mạnh….Sở Việt có chút cường thế buộc y phải nằm xuống tháp, thay y chăn đắp, chỉnh gối đầu thật tốt, rõ ràng là hành động có chút vi phạm, lại khiến cho y thấy lòng mình có chút âm áp, thần trí mơ hồ nay càng trở nên mê ly….
Bất giác, lại nổi lên trong óc, là tâm tư nghi vấn bản thân y nghiền ngẫm mấy ngày gần đây.
— Một người y tối hiểu, thường thường là địch nhân của y
Như vậy….Sở Việt cũng là như thế sao?
Hắn…..Ngoài tỉ phu và tỉ tỉ…..Là người chân chính hiểu y….
[ Ngươi không sao chứ? Có cần ta tìm đại phu đến không? Đáng ch.ết! Tay nghề của vị biểu muội kia không thể tin được mà! Nào có người nào ăn thuốc bổ xong bệnh thành như vậy …..Tư Đồ Duyên Khanh?!]
Sở Việt một bên bận rộn nhất thời không chú ý tới y thất thường, có chút hổn hển nói. Mà khi hắn ngược lại nhìn Tư Đồ Duyên Khanh, bộ dạng hoảng thần của đối phương khiến hắn kinh hãi nhảy dựng, có chút bối rối gọi một tiếng — hắn là lần đầu thấy cái loại vẻ mặt này trên người một Tư Đồ Duyên Khanh luôn trầm ổn bình tĩnh. Tình huống quá mức dị thường khiến hắn có chút bất an gọi:[ Tư Đồ Duyên Khanh? Ngươi còn tỉnh chứ? Tư—]
Đang kêu, thanh niên phía trước đột nhiên mở rộng song chưởng ôm lấy thân hắn khiến cho động tác của hắn lập tức dừng lại. Biến hóa thình lình khiến suy nghĩ của Sở Việt nháy mắt đình trệ, chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm khiến lòng người sảng khoái phiêu diêu quanh mình, ngay sau đó, ôn nhuyễn nào đó nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hắn.
Sở Việt không phải là trẻ con, tự nhiên rất rõ ràng hành động này đại biểu cho cái gì. Nhưng tình huống hiện nay khiến cho thần trí của hắn bay đi đâu mất. Chỉ cảm thấy đôi môi cánh hoa kia ôn nhu cũng không trực tiếp xâm nhập mà chỉ đơn giản ɭϊếʍƈ xuống, môi rồi cổ, xuống đến xương quai xanh, bất giác, quân phục ban đầu phẳng phiu dĩ nhiên trở nên lộn xộn, bàn tay quá mức nóng cháy linh hoạt di chuyển qua sau lưng, nhẹ nhàng phủ xuống, lại sấn ra trước ngực, dùng kỹ sảo trêu chọc hắn…..Sở Việt chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, từng trận tê dại từ bên hông dâng lên, thân mình ban đầu còn đứng bên giường nay đã đổ xuống tháp, mà cái người gọi là << bệnh nhân>> kia lại trèo lên trên hắn, song chưởng vươn ra cởi bỏ qυầи ɭót của hắn, sau đó men theo bắt đùi của hắn, len vào nơi ẩn mật nào đó—
Đáng ch.ết! Thứ cô << Biểu muội >> kia cho vào canh căn bản chẳng phải thuốc bổ gì cả!! Là Xuân dược!!!
Đương lúc Sở Việt rốt cục cũng tìm ra sự thật, Tư Đồ Duyên Khang đã nâng hai chân hắn lên không trung, mà đối phương lúc này đang chuẩn bị cởi bỏ xiêm y << Xách thương ra trận>>. Mắt thấy hậu đình của mình sắp không giữ được, sắc mặt Sở Việt nhất thời trắng bệnh, lập tức vươn tay, đem Tư Đồ Duyên Khanh một phen áp đảo xuống dưới thân.
[Ô……]
Tựa hồ bị hành động của hắn làm đau, Tư Đồ Duyên Khanh cúi đầu rên rỉ một tiếng, âm thanh mang theo sắc diễm khiến thân mình Sở Việt nghe xong run lên. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thanh niên kia thần trí rõ ràng đã bay đi đâu mất, y dùng đôi mắt ướt át ȶìиɦ ɖu͙ƈ nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt thanh mĩ khát cầu càng trở nên diễm lệ, đôi môi không lâu trước lưu luyến trên người hắn nay càng hồng diễm động nhân…..Qúa mức dụ hoặc khiến cho đầu Sở Việt vừa nhìn thấy đã nóng lên, dục vọng vốn đã bị trêu chọc nháy mắt đại trướng, cơ hồ giống như là xúc động khi nhìn người kia yếu thế nằm duới thân mình. Cũng may hương thơm trên người đối phương đã kéo lại một tia lý trí cuối cùng cho hắn, cắn răng vươn tay, đánh vô cổ người dưới tháp khiến y ngất đi.( O.O)
Hắn vừa ra tay, Tư Đồ Duyên Khang dưới thân nhất thời trở nên yếu đuối, nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, cầm vạt áo cẩn thận trói hai tay thanh niên lại, cho đến khi xác định đối phương không có chút uy hϊế͙p͙ nào nữa mới thôi, hắn rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, nỗi khiếp sợ trong lòng vẫn còn bèn tránh sang một góc giường của y nghỉ tạm.
Khó trách biểu muội kia mới vừa rồi vẫn nhăn nhăn nhó nhó đòi lưu lại. Nàng rõ ràng có chủ ý muốn ‘gạo nấu thành cơm‘ mà! Nhưng kế hoạch này lại có phát triển ngoài dự kiến là do mình tự nhiên lại tới chơi. Tư Đồ Duyên Khanh quả thật uống xong xuân dược, vốn nên cùng với nhân vật chính là cô biểu muội bị mình đánh bất tỉnh ném sang phòng cách vách đi…Mà kết quả, đó là kẻ bị dược hiệu phát tác khiến cho thần trí mơ hồ Tư Đồ Duyên Khanh trong lúc hỗn loạn lại đem chính mình trở thành đối tượng phát tiết áp đảo, hoa hậu đình của hắn suýt nữa là bảo vệ không nổi rồi…..
[ Thật là…Ta đường đường là Sở đại tướng quân nhất thế anh hùng, nào có lý nào lại là người bị người ta đặt dưới thân chứ? Nếu thật muốn cũng nên là ta thượng y chứ…..Di?]
Oán giận tự nói, nhưng lại bị hàm ý trong câu nói của chính mình khiến cho phải dừng lại—hắn suy nghĩ cái gì vậy?Tư Đồ Duyên Khanh cùng hắn đều là nam nhân, ai thượng ai cái gì gì đó vốn không nên tồn tại, nào có cái ai nên — ai không nên nào đó? Kia đúng là nam nhân nha! Bất luận dung mạo thế nào, tài sắc ra sao, hắn cũng không, không thể đem Tư Đồ Duyên Khanh trở thành nữ nhân! Nhưng —
Nhưng vì cái gì…… Mới vừa rồi khi Tư Đồ Duyên Khanh hôn hắn, đụng chạm hắn, trong lòng hắn lại không có lấy nửa điểm ghê tởm, ngược lại còn có chút say mê không tự chủ chìm vào trong đó.
Đáy lòng hắn ……Rõ ràng so với bất luận kẻ nào cũng là tài hoa dào dạt, năng lực vô cùng, là công tử phiên phiên a!!
Hắn…… Rốt cuộc……
[ Ô……]
Gián đoạn suy nghĩ, đã là lần thứ hai lọt vào tai, âm sắc mê người mang theo vài phần khó chịu.
Cho nên mới nhớ tới cái gì, Sở Việt nâng mâu nhìn Tư Đồ Duyên Khanh đang mê man trên tháp. Hắn mới vừa rồi ra tay cực kì chuẩn, vậy mà người này đã bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh. Chỉ là khi người mê man, thứ dược trong cơ thể y vẫn chẳng hề biến mất. Dung nhan kiều diễm trước mắt dĩ nhiên sinh ra một tầng mô hôi mỏng, hơi thở dồn dập. Tiếng rên rỉ nhỏ vụn đứt quãng vang lên, kẻ nào đó dục vọng khó nhịn không tự giác cọ xát thân mình xuống sàng tháp, bộ dạng khó chịu kia khiến Sở Việt ngồi một bên nhìn cũng căng thẳng theo, có ẩn ẩn chút đau lòng, và một cỗ tên là hỏa dục niệm, cũng nhanh chóng lủi thẳng xuống hạ phúc.