Chương 62: Không dám lên đài?


Võ hoàng!
Trên đại lục Thiên Lam thì võ vương thất tầng và võ hoàng dù chỉ kém một cấp nhưng địa vị, thực lực thì khác biệt khó tả. Một khi đột phá võ hoàng, như vậy có thể phá tan trói buộc xác phàm, khiến sức sống bản thể không ngừng tăng lên, tuổi thọ đột phá đến một trăm.


Một cường giả võ tông chủ trì so đấu kích động, hưng phấn nói:
- Chúng ta mau chóng bẩm báo cho chưởng giáo và thái thượng trưởng lão biết đi, Cổ Phạn đúng là kỳ tài vạn năm, trên so tài đệ tử tinh anh xuất hiện hoàng cấp cường giả, đây là việc lớn ghê gớm!


Cường giả võ tông khác kích động hùa theo:
- Đúng đúng, khi đó hai chúng ta sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Nguyên quảng trường xôn xao.
Trên lôi đài, đệ nhất Thiên Địa bảng Hoằng Hòa cùng vẻ mặt hoảng sợ và kinh khủng nhìn Cổ Phạn.


Cổ Phạn lắc người, chớp mắt đến trước mặt Hoằng Hòa, đánh ra một cú đấm, kim sắc quyền ấn như thực chất đánh vào ngực đối phương. Hoằng Hòa bay ngược ra, té xuống lôi đài.
Băng tuyết trên lôi đài quái dị biến mất.


- Cổ Phạn sư huynh đánh bại đệ nhất Thiên Địa bảng Hoằng Hòa sư huynh!
- Mạnh quá, khí thế thật mạnh.
- Hoàng cấp cường giả, Cổ Phạn sư huynh tuyệt đối là đệ nhất so tài đệ tử tinh anh lần này rồi!


Trên lôi đài, vạt áo Cổ Phạn bay phất phới, ngoài thân ánh sáng vàng chảy xuôi, trông như viễn cổ chiến thần.
Mấy vạn đệ tử trên quảng trường, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào người đàn ông trông như viễn cổ chiến thần này.
Đệ tử xung quanh kính sợ, sùng bái, kích động, chấn kinh.


available on google playdownload on app store


Bỗng nhiên, một đệ tử hệ Cổ gia cao giọng kêu lên:
- Cổ Phạn sư huynh mạnh nhất!
Dẫn đến đệ tử cũng gào rống:
- Cổ Phạn sư huynh mạnh nhất!
- Cổ Phạn sư huynh mạnh nhất!
Quảng trường ngập trong tiếng kêu la, một tiếng lớn hơn một tiếng.
Các đệ tử chìm trong điên cuồng kích động, kêu gào.


So tài đệ tử tinh anh chưa từng xuất hiện sóng trào như vậy.
Hai cường giả võ tông chủ trì so đấu liếc nhau nhưng không ra tiếng ngăn cản các đệ tử cuồng nhiệt.
- Nghe nói Cổ Phạn mới hai mươi mốt tuổi, không ngờ đã là hoàng cấp cường giả, Cổ Phạn có tiềm lực vô hạn.


- Theo quy tắc của Võ Thần Điện chúng ta thì chỉ cần đột phá hoàng cấp là có thể trở thành đệ tử chân truyền. Nhưng giống như Cổ Phạn từ đệ tử nội điện trực tiếp vượt qua đệ tử tinh anh trở thành đệ tử chân truyền rất hiếm gặp.
Hai cường giả võ tông bàn tán.


Ở Võ Thần Điện, trên đệ tử tinh anh chính là đệ tử chân truyền.
Điều kiện duy nhất để trở thành đệ tử chân truyền là phải trở thành hoàng cấp cường giả!


Chỉ cần trở thành hoàng cấp cường giả thì có thể tự động tấn chức, trở thành đệ tử chân truyền, không cần so đấu và khảo hạch.
- Ta thấy Cổ Phạn rất có thể là Lôi Hạo Hiên thứ hai của Võ Thần Điện chúng ta.


- Lôi Hạo Hiên thứ hai? Không thể nào. Dù tiềm lực của Cổ Phạn không tệ nhưng so với Lôi Hạo Hiên được tiếng là thiên tài mạnh nhất từ xưa đến giờ của Võ Thần Điện chúng ta thì kém rất xa. Text được lấy tại Truyện FULL


Nói đến Lôi Hạo Hiên thì hai cường giả võ tông trên mặt không thể che giấu trong lòng kính sợ, thậm chí sùng bái và cuồng nhiệt. Loại sùng bái và cuồng nhiệt này còn nhiệt liệt hơn cả đệ tử xung quanh nhìn Cổ Phạn.


Long Kình Thiên đứng trong đám người cuồng nhiệt kêu gào, biểu tình bình tĩnh. Long Kình Thiên phát hiện thanh niên áo đen Phạm Tiêu nhìn Cổ Phạnđứng trên đài, khóe môi cong lên khinh thường.


Dường như cảm nhận được ánh mắt của Long Kình Thiên, thanh niên áo đen Phạm Tiêu ngoái đầu lại, ánh mắt giao nhau với hắn.
Thanh niên áo đen Phạm Tiêu vốn mặt lạnh lùng lại nở nụ cười với Long Kình Thiên.


Trên lôi đài, Cổ Phạn hưởng thụ vạn chúng cuồng kêu, ánh mắt sùng bái, gã bỗng giơ hai tay đè hướng đệ tử ý bảo các đệ tử yên lặng.
Đệ tử trong quảng trường thấy vậy thì im lặng.
Mấy vạn đôi mắt nhìn Cổ Phạn.


Cổ Phạn ngoái đầu, bỗng nhìn hướng Long Kình Thiên đứng dấy đài.
Cổ Phạn chỉ vào Long Kình Thiên, trên cao nhìn xuống quát:


- Long Kình Thiên, lần trước ở khảo hạch đệ tử nội điện ta sơ sẩy một phút thua ngươi, bây giờ ngươi lăn lên đây cho ta. Ta phải ở trước mặt mấy vạn đệ tửđánh bại ngươi!
Hoàn toàn yên tĩnh.
Phút chốc mấy vạn đệ tử nhìn chằm chằm vào Long Kình Thiên.


Sơ sẩy một phút thua ngươi? Long Kình Thiên cười cười.
Cổ Phạn cười lạnh nói:
- Sao? Không dám? Nếu ngươi không dám thì biến đi, đừng tham gia so tài đệ tử tinh anh này, mất mặt.
Giọng của Cổ Phạn vang vọng trên không trung quảng trường.
Các đệ tử xôn xao.


- Thì ra lần trước ở khảo hạch đệ tử nội điện là Cổ Phạn sư huynh sơ sẩy một phút thua thua Long Kình Thiên. Ta đã nói lấy thực lực của Cổ Phạn sư huynh thì không thể thua Long Kình Thiên được.
- Bây giờ Long Kình Thiên không dám lên đài là bằng chứng tốt nhất.


- Lên đài? Biết rõ thua mà còn lên đài thì chẳng phải là càng thảm, càng mất mặt? Bây giờ Cổ Phạn sư huynh là hoàng cấp cường giả, ngay cả Hoằng Hòa sư huynh còn bị đánh bại dễ dàng huống chi Long Kình Thiên?
Đệ tử xung quanh trào phúng không dứt.


Đương nhiên đám người này đa số là hệ Cổ gia, có một ít thuộc Thiết gia, Phong Long.
Trong tiếng bàn tán, trào phúng của các đệ tử, Long Kình Thiên biểu tình bình tĩnh, lắc người đứng trên lôi đài.
Các đệ tử thấy vậy thì ngây ra.


- Không ngờ Long Kình Thiên biết rõ sẽ thua mà còn dám lên đài!


- Không lên đài chứ làm sao giờ? Nếu hắn không dám lên đài thì sau này không thể ngẩng đầu trước mặt các đệ tử. Nghe nói Mộ Dung Thiến có ý với hắn, nếu nghe thấy Long Kình Thiên không dám ứng chiến thì các ngươi nói xem, khi đó Mộ Dung Thiến sẽ nghĩ sao?


- Ta thật không hiểu Mộ Dung Thiến nghĩ gì, Long Kình Thiên có gì tốt? Ta thấy Cổ Phạn sư huynh tốt hơn Long Kình Thiên không biết bao nhiêu lần.
- Đúng vậy, nếu ta là Mộ Dung Thiến thì chọn Cổ Phạn sư huynh.
Cổ Phạn đứng trên lôi đài, nghe các đệ tử bàn tán, lạnh lùng nhìn Long Kình Thiên.
Cổ Phạn nói:


- Long Kình Thiên, ngươi không ngờ lần này ta sẽ đột phá hoàng cấp chứ gì? Ta đã nói rồi, so tài đệ tử tinh anh lần này ta phải đánh bại ngươi, khiến ngươi quỳ trước mặt ta.
Long Kình Thiên biểu tình bình tĩnh, lạnh nhạt nói:
- Chỉ bằng vào ngươi?


Cổ Phạn ngây ra, mắt lóe tia sáng tàn nhẫn, cười lạnh nói:
- Chỉ bằng vào ta!
Nói xong Cổ Phạn tỏa ra từng đợt ánh sáng vàng phóng lên cao.
Trên không trung lôi đài, từng luồng sáng vàng ngưng tụ hình thành ảo ảnh chiến thần.


Chiến thần mặc chiến giáp vàng, tay cầm chiến kích, khí thế đến từ viễn cổ đề ép bốn phương.
Các đệ tử, bao gồm cường giả võ tông chủ trì so đấu nhìn thấy ảo ảnh chiến thần thì lộ vẻ giật mình.
- Chiến thần đồ đằng!
- Không ngờ là chiến thần đồ đằng!


- Truyền thuyết, chỉ có một ít người thiên phú kỳ dị mới triệu ra được chiến thần đồ đằng!
- Loại người này thành tựu sau này đều là yêu nghiệt có một không hai chấn động đại lục Thiên Lam!
Quảng trường chấn động xôn xao.


Dưới đài, thanh niên áo đen Phạm Tiêu nhìn chiến thần đồ đằng, lộ vẻ ngoài ý muốn.
Cổ Phạn đứng trên bầu trời nhìn xuống Long Kình Thiên, nói:
- Long Kình Thiên, thật ra ta phải đa tạ ngươi, nếu không thì ta không thể triệu ra chiến thần đồ đằng.






Truyện liên quan