Chương 55: Uy hiếp

Thân hào nông thôn cùng các nhân vật tai to mặt lớn sau khi trở về lập tức bố trí phân chia. Một đám bách tính nghe nói chỉ cần giao chút ít tiền thì có thể miễn lao dịch, làm gì có chuyện không quan tâm. Phải nói thân hào nông thôn cũng đủ tốt tính, gặp phải nhà nào thật sự không có tiền, thì cũng tự mình cho vay chút tiền. Thương hộ thị trấn lại giúp nhau gom góp một số của cải.


Sau khi bọn họ góp tiền xong, Âu Dương cùng hai gã nha dịch thân tín biến mất, để lại một lời là lên kinh khơi thông, toàn bộ tiền tài giao cho Cam Tín cùng Âu Bình quản lý.


Ðông Đức cung ngoài kinh hương khói nghi ngút, nơi này không phải là nơi tầm thường, chính là đạo quan của Vương Văn Khanh —— ngự tứ Trùng Hư Diệu Đạo tiên sinh. Vương Văn Khanh này thật không đơn giản, nói hắn là đạo cũng là đạo, nói hắn là quan, chức quan cũng không nhỏ. Thần Tiêu phái hắn sáng lập, đến Minh Thanh, đạo mạch trường tồn, sau khi ch.ết đến đời Nguyên vẫn được sắc phong thành Trùng Hư Thông Diệu Linh Huệ Chân.


Âu Dương ở phủ công chúa nghe nói người này mặc dù được Huy Tông tin tưởng, nhưng không giao kết quyền quý, không can dự triều chính, mà có thể thấu rõ thời sự, biết tiến biết lùi. Trên thực tế người này phẩm đức quả thật không tệ, nhiều lần khuyên bảo Tống Huy Tông cần chính luyện binh, nhưng cũng không được tiếp thu.


Âu Dương biết nói lý lẽ với hoàng đế không phải là chuyện có thể, một đám đại thần làm sao để ý ch.ết sống của dân chúng. Muốn thoát lao dịch, chỉ có thể dựa vào người này mà thôi.


Chỉ tiếc Âu Dương đánh giá quá cao năng lực của một tên quam thất phẩm tép riu như mình rồi, mặc dù vào bên trong, nhưng đưa thiếp vào được nửa canh giờ rồi, một chút động tĩnh cũng không có. Đợi thêm nửa canh giờ nữa, rốt cuộc một đạo nhân tên là Chu Trí Khanh ra ngoài:


available on google playdownload on app store


" Gia sư thân thể không khỏe, cư sĩ mời trở về đi."
"Hả... Phiền ngươi bẩm báo lại tiếng nữa."
Chu Trí Khanh lắc đầu:
" Gần đây gần đây không lui tới quan trường."
"Phiền ngươi lại vào bẩm báo lần nữa, nói mẹ của lệnh sư bị bắt cóc rồi."
" Bắt cóc?"
Chu Trí Khanh kinh hãi.


" Đừng nhìn ta như vậy đạo trưởng, không phải là ta làm đâu."
Âu Dương rất vô tội nói:
" Bổn huyện chỉ là trên đường nghỉ trọ, nghe nói hai hai tên cướp bắt trói mẹ của tiên trưởng, lúc này mới tốt bụng đến đây bẩm báo."
"Được."
sắc mặt Chu Trí Khanh sau ba lần biến đổi nói:


" Bần đạo đi bẩm báo."
Phải nói là hiệu suất không thể chê được, chỉ mười phút, Chu Trí Khanh vội vã đi ra ngoài:
" Đại nhân, gia sư cho mời."
" Cám ơn!"
...


Âu Dương vào đại điện, tức thì hộc một ngụm máu tươi, con mẹ nó cũng làm quá rồi. Trên đại điện cung phụng hai bức tượng thần, bên phải Âu Dương không biết, bên trái chỉ không muốn nhận ra, đó không phải là Tống Huy Tông sao?


Đạo nhân ngồi xếp bằng đưa lưng về phía Âu Dương, thân thể cũng không xoay lại:
" Cư sĩ ở xa tới vất vả, mời ngồi, pha trà."
" Đa tạ tiên trưởng."


Sau khi nói hai câu, hai người bắt đầu trầm mặc. Vương Văn Khanh nhắm mắt ngồi thiền, Âu Dương nhắm mắt dưỡng thần. Từ giữa trưa mãi cho đến mặt trời lặn, hai người cũng không có mở miệng nói chuyện. Mãi đến khi lúc lên đèn, Vương Văn Khanh mới chậm rãi nói:


" Tu vi dưỡng khí của cư sĩ, dường như không tương xứng với tuổi tác."
" Lúc cầu người, nên cung kính."
" Bần đạo chỉ là người bên ngoài, tuy vào triều đình, nhưng không có lòng hỏi chuyện thế tục."
"Vậy đạo trưởng cũng biết lương thực ngũ cốc ngươi ăn từ đâu mà có chứ?"


Âu Dương lại nói:
" Vải vóc ngươi che thân từ đâu mà có chứ? Ngươi không sản xuất, nhưng áo cơm không lo, cũng biết từ đâu mà có chứ?"
Lại một hồi trầm mặc, Vương Văn Khanh nói:
" Cư sĩ có chuyện gì, mời nói."
" Chuyện là như vậy."
Âu Dương đem chuyện hoa thạch cương nói một lần.


Vương Văn Khanh nghe xong khẽ lắc đầu:
"Việc làm của hoàng thượng, không phải là bần đạo có thể can thiệp."
" Chỉ cần tiên trưởng nghe ta an bài, thì có thể cứu được tánh mạng trăm họ."
" Phàm trần lận đận..."
" Mẹ của ngươi bị bắt cóc..."


Móa nó, dầu muối không chịu, không phải ép mình dùng chiêu này sao.
" Nhìn cư sĩ tất nhiên không phải là người ra tay với kẻ vô tội, nếu không tất nhiên sẽ không vì bách tính mà ch.ết sống chạy nhanh đến kinh thành, còn đắc tội bần đạo. Mẹ của bần đạo chắc hẳn đang cực kỳ an toàn."


" Bổn huyện đương nhiên sẽ không, nhưng không phải là bổn huyện làm."


Vương Văn Khanh nghe ra sát ý của Âu Dương sau đó xoay người, nhìn chằm vào ánh mắt của Âu Dương. Ánh mắt của Vương Văn Khanh trong suốt, ở trong đó đọc không ra hỉ hay nộ, ánh mắt Âu Dương nhìn thấu suốt giống như diều hâu. Vương Văn Khanh thở dài nói:


" Bần đạo thật không nghĩ tới, trạng nguyên lang oanh động Đông Kinh có ánh mắt sắc bén như thế."
" Cho nên người ta cũng gọi ta là Sắc bén ca."
Âu Dương cười khẽ nói:


" Bổn huyện cũng không ngờ, tiên trưởng quả thật khí độ không ăn khói lửa nhân gian. Bổn huyện vẫn cho là phàm là giáo, tất nhiên sáu lừa gạt bốn dối trá, không nghĩ còn có chân nhân."
" Ngư long hỗn tạp, cũng không phải là không có long."
Vương Văn Khanh hỏi:


" Cư sĩ sẽ không sợ bần đạo sau khi giúp ngươi xong sẽ tính sổ chứ?"
" Vì bách tính ch.ết cũng không sao."


Đây đương nhiên là bậy bạ, thật ra thì là lựa chọn thứ hai, sau ôm tiền bỏ chạy, sau khi ôm tiền tiếp tục làm tri huyện. Bất kể như thế nào tiền phải ôm về. Có điều Âu Dương rất bội phục Vương Văn Khanh, thông qua cái mũi ngửi ngửi liền biết mình là cưỡi ngựa chạy nhanh đến. Cái gì? Tính ra, đánh ch.ết Âu Dương cũng không tin, nếu không sao tính không được mẹ của mình đã bị bắt cóc?


" Nếu cư sĩ có tấm lòng, bần đạo có thể nào không giúp đỡ. Nếu không ngàn năm sau nợ nần vụ thu phí này tất nhiên tính ở trên người bần đạo rồi."
Vương Văn Khanh nói:
" Bần đạo chỉ có thể cố gắng hết sức để giải thích cho hoàng thượng. Về phần hậu quả như thế nào?"


" Đừng! Đừng tìm Hoàng thượng mà giải thích."
Âu Dương kề sát vào Vương Văn Khanh:
" Bổn huyện có một kế, chúng ta như vậy... Như vậy... Hoa thạch cương này dĩ nhiên là sẽ bỏ qua, chính là phải ủy khuất đạo trưởng rồi, đây là băn khoăn trong lòng bổn huyện."


"Cứ làm theo như cư sĩ nói đi. Ngày mai canh năm."
" Quyết định như vậy."
Âu Dương đứng lên:
" Làm phiền tiên trưởng, bổn huyện cũng nên đi cứu tiên mẫu thôi."
...


Lại qua vài ngày, một công văn được Ứng Phụng Cục đưa đến trên bàn Tống Huy Tông. Tống Huy Tông rất kỳ quái, loại công văn này không nên đưa cho mình phê duyệt. Là Ứng Phụng Cục không biết làm việc hay là nội các hồ đồ, lại muốn Hoàng đế phê duyệt công văn. Mở ra xem xét, Tống Huy Tông liền chấn động. Công văn này là từ Tô Châu cục phát tới, nội dung rất đơn giản, hỏi Hoàng đế còn muốn cây cổ tùng kia hay không.


Tô Châu cục tại sao phải hỏi như vậy? Bởi vì bọn họ phái tới lúc thăm dò không ngờ lại phát hiện bên cổ tùng xuất hiện một gian nhà tranh, mà còn chủ nhân nhà tranh thế nhưng lại là đệ tử cao nhất của Vương Văn Khanh - một quan viên bên trong triều đình - Chu Trí Khanh đạo trưởng. Cái này Tô Châu cục không dám động vào, vội vàng phái người đến kinh hỏi thăm.


Tống Huy Tông trước tiên triệu kiến Vương Văn Khanh hỏi xem, Vương Văn Khanh liền trả lời:


" Có một ngày kia nhìn những vì sao, phát hiện dị thường. Lập tức phái ra đệ tử đi thẩm tra, phát hiện cây tùng kia của Dương Bình hấp thu linh khí của trời đất mấy trăm năm, đã thu lấy các loại trọc khí loạn thất bát tao của nhân gian suốt bao đời, cũng sắp hóa thành hình người, vật này hóa thân thành vương, tất nhiên sẽ là họa lớn cho thiên hạ Đại Tống, cho nên phái Chu Trí Khanh đích thân đi trấn giữ, đợi thời cơ chín muồi gọi Thiên Lôi đến diệt. Vương Văn Khanh còn nói, hắn cũng là lúc này mới biết được đây là hoa thạch Hoàng đế ngự định, kính xin Hoàng đế định đoạt.


" Diệt, tiêu diệt hết."


Tống Huy Tông căn bản là không cần suy nghĩ đã đưa ra quyết định. Khắp nơi đều là hoa thạch cương, Vương Văn Khanh chỉ diệt nơi đây, đây là điều thứ nhất có thể tin tưởng. Vương Văn Khanh cho tới bây giờ không có đi qua Dương Bình, cũng không có bất kỳ thân nhân nào ở Dương Bình, đây là điều thứ hai có thể tin tưởng. Vương Văn Khanh cũng nói, Hoàng đế nếu muốn hắn liền mặc kệ, đây là điều thứ ba có thể tin tưởng. Còn có cây kia là hóa thành chữ Vương, chứ không phải là Long, hoặc là chữ Hoàng, đây là điều thứ tư có thể tin tưởng. Vương Văn Khanh cũng không kết giao quyền quý, sẽ không vô duyên vì ai đó mà lên tiếng, đây là điều thứ năm có thể tin tưởng. Cây diệt hay không diệt Vương Văn Khanh căn bản không hề có lợi ích gì, đây là điều thứ sáu có thể tin tưởng.


Có sáu điều có thể tin tưởng này, Âu Dương ở trong đêm sấm sét phái người xử lý cây tùng này, thuận tiện đón Chu Trí Khanh xuống núi.






Truyện liên quan