Chương 93: Triều nghị
" Ồ?"
Triệu Ngọc cực kỳ kinh ngạc:
" Ngươi không ngờ lại đã lập cơ sở ở Liêu quốc, còn đi Kim quốc nữa sao?"
Nàng thật không nhìn ra, thư sinh văn nhược như Âu Dương này lại gan dạ sáng suốt phi phàm đến vậy, ở địch quốc mở sòng bạc coi như xong, lại còn bắt cóc con tin ở Kim quốc rồi quay về.
" Vi thần tự ý tạm rời cương vị công tác..."
" Ngươi là sợ vạn nhất trẫm thất bại bị liên lụy phải không?"
Triệu Ngọc nói:
" Trẫm cũng không trách ngươi, hiếm thấy ngươi có được phần này quyết đoán... Nói một chút với trẫm xem ngươi nghĩ nhìn thấy cái gì?"
"Theo ta thấy, Liêu quốc hủ bại không chịu nổi. Mà quân kỷ tan rã, nội bộ quyền lợi tranh đấu nghiêm trọng. Vương gia lớn nhỏ hơn trăm người đều tự có đất phong của mình chưa nói, còn đều có binh mã. Có câu nói, thành lũy kiên cố nhất cũng có thể công phá từ bên trong, theo vi thần xem xét, Liêu quốc không đủ gây sợ. Ngược lại là Kim quốc, trên dưới một lòng, tuy rằng trước mắt binh ít lương thiếu, nhưng lại như ác lang vậy. Hai bên đánh nhau, Giáp bên này nhiều người, Ất bên kia tuy rằng chỉ có một người nhưng hắn không sợ ch.ết, hắn ch.ết cũng phải kéo Giáp bên này làm đệm lưng. Mà còn Giáp bên này mọi người tiếc mệnh cho nên ai thắng ai bại thật không biết được."
"Ừm..."
Thái thượng hoàng đương quyền cùng với các đại thần thương nghị, muốn cùng liên minh với Kim cùng nhau xuất binh. Chuyện này tạm thời liền gác đó, trẫm vốn định mấy ngày nữa sẽ bàn bạc lại, Yến Vân mười sáu châu nếu có thể nắm được thì chính là minh quân thiên cổ. Hơn nữa, Trương Huyền Minh cũng đã khuyên trẫm nên dời đi lực chú ý của mọi người. Nhưng nghe ngươi vừa nói như thế dường như chúng ta là đang đuổi hổ nuốt lang."
Âu Dương trả lời:
" Bệ hạ thánh minh. Người Kim so với người Liêu thiếu đi hai chữ đáng tin. Ta thấy Đại Tống cùng với Thiền Uyên nước Liêu liên minh, tuy rằng biên cảnh có nhiều vấn đề, nhưng quả thật sẽ không có chiến sự nổ ra. Nhưng nếu là Kim quốc, theo vi thần gặp gỡ biết được, chỉ có một chữ lợi vượt xa chữ tín kia. Đại Tống ta liên minh với người Kim không khác gì bảo hổ lột da."
"Ừm... Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
" Hai quân đối chọi, nghĩa trang phát tài. Nếu như Kim đánh Liêu, chúng ta liền giúp đỡ Liêu. Nếu như là Liêu đánh Kim, chúng ta liền giàu rồi. Hai bên đánh nhau chúng ta hưởng lợi, chẳng hạn như tăng giá tiền của sắt lên mười lần thậm chí gấp trăm lần, hai nhà buôn bán chèn ép giá cả ngựa chiến."
" Thân phận Trạng nguyên, đầu óc thương nhân."
Triệu Ngọc cười gật đầu:
" Trẫm thấy có thể được. Thương nhân trục lợi, chúng ta cũng trục lợi về quân nhu. Có điều nếu chỉ buôn bán đồ sắt dường như..."
" Hồi bẩm bệ hạ, ta có ý định xây công binh xưởng, tập hợp nhân tài Đại Tống nghiên cứu vũ khí, chúng ta có thể đem vũ khí mua cho Liêu, cũng làm vũ khí bán cho Kim."
Triệu Ngọc hứng thú hỏi:
"Vũ khí gì?"
"Trước mắt mới chỉ là suy nghĩ bắt đầu từ hỏa dược, về phần có thể lăn qua lăn lại ra cái gì mới lạ không thì phải xem bản lãnh của các thầy chế tạo."
Âu Dương bổ sung nói:
"Lại nghĩ xem có biện pháp nào khắc chế kỵ binh. Chỉ có điều lúc này tư tạo vũ khí..."
"Trẫm cho phép, có điều nếu tạo ra xong phải cho trẫm xem trước, đừng để đến cuối cùng Kim, Liêu đều có vũ khí tốt, Đại Tống ta lại không có gì."
Triệu Ngọc hỏi:
"Âu Dương, ngươi nói xem Kim diệt Liêu rồi liệu có thể đánh chúng ta không?"
"Bệ hạ câu hỏi này của ngài... Nói như vậy nè, hoàng cung của A Cốt Đả chính là mô phỏng theo hoàng cung của chúng ta. Phủ Hội Ninh của hắn đang được thiết kế cải tạo, chính là bố cục Đông Kinh của chúng ta. Dân tộc du mục nào mà không hâm mộ sự phồn hoa của trung nguyên chúng ta?"
Âu Dương nói:
" Từ thời Tần, chúng ta đã ăn không ít thiệt thòi từ các dân tộc du mục, bọn họ đều muốn chúng ta trở thành một cái kho hàng mà bọn họ có thể tùy tiện lấy ra. Năm kia bọn họ mùa màng không tốt liền phái binh xuôi nam cướp sạch cấp dưỡng bổ sung cho bọn họ. Sau khi Tần, Hán còn có Ngũ Hồ loạn hoa, Đường Thái Tông là quân chủ giỏi giang như vậy mà cũng bị tổn thất nặng nè, nước Tống ta từ khi thành lập đến này lại càng chịu thiệt không ít."
Triệu Ngọc gật đầu:
" An phận, các triều đại đổi thay cũng đều là an phận."
"Dạ, Bệ hạ người xem, ngài là vị vua đầy hứa hẹn, nhưng ngài có thể bảo đảm sau này ngài sẽ không giống như Tống Huy Tông sao? Để trừ bỏ hậu hoạn chỉ có một biện pháp."
" Biện pháp gì?"
" Thống nhất, đại dân tộc dung hợp, dùng trồng trọt thay thế du mục, dùng Hán ngữ tiêu diệt ngôn ngữ của bọn họ, dùng Hán phục xóa đi Hồ phục, dùng phong tục người Hán thay thế tập tục của bọn họ."
" Nói thật hay!"
Triệu Ngọc vỗ tay nói:
" Đây cũng là suy nghĩ của trẫm, trẫm lần này ân chuẩn mở thi võ, đã nghĩ trước tiên tìm một Đại tướng để trị quân."
" Bệ hạ, chưa hẳn nhất định phải cần vũ lực."
Triệu Ngọc hỏi:
" Ngươi có ý kiến gì không?"
" Cái này... Tạm thời còn chưa có."
" Ngươi trước hết cứ suy nghĩ đi, trẫm đi làm kế sách của trẫm. Chỉ hy vọng những lão côn trùng kia đừng không có chuyện gì lại đến cản trở."
Âu Dương cười ha hả nói:
" Bệ hạ không phải là đã khai ân mở khoa thi rồi sao?"
Triệu Ngọc mỉm cười gật đầu:
" Hi vọng có người hữu dụng."
...
Ngày hôm sau lâm triều, Âu Dương ở ngoài điện hứng gió, bên trong đang thảo luận hiến pháp theo lời Triệu Ngọc. Ước chừng nửa canh giờ, Triệu Ngọc tuyên Âu Dương vào điện.
Một quan văn đứng đầu nói:
" Bệ hạ, thần cho rằng dùng nhân nghĩa trị thiên hạ, mới là lẽ chính đáng. Thời Đường Thái Tông Lý Thế Dân, nới hình trọng nhân, thái bình, vạn nước triều bái. Phiên quốc tất cả đều thần phục. Có câu là, nửa cuốn Luận Ngữ trị thiên hạ, không thể đánh mất tổ chế từ Hán đến nay."
" Đúng vậy! Nhân đã là tục ngàn năm qua, vì sao còn muốn lấy hiến pháp gì đó, đúng là làm điều thừa."
Âu Dương nói:
" Vi thần chính là huyện lệnh huyện Dương Bình, gần đây cũng rất mê mang. Có một vụ án kính xin các vị đại nhân lý giải hộ. Nói có một hiếu tử mẹ bệnh nặng, cần thịt heo làm thuốc dẫn. Hiếu tử không có tiền róc thịt đùi mình bỏ vào thuốc không có hiệu quả, vạn bất đắc dĩ đành phải đi đến quầy thịt heo trộm một miếng thịt. Chủ quầy bắt lại tại chỗ đưa đến nha môn, xin hỏi các vị đại nhân, ta nên xử trí như thế nào?"
Thái Kinh dáng vẻ dửng dưng, không nói câu nào. Một đại thần tứ phẩm thì bước ra nói:
"Chuyện này có thể tha thứ, không chỉ không nên trách phạt, còn phải dâng tấu vào triều đình, đề cử làm Hiếu Liêm."
" Xử trí như vậy đúng là nhân rồi. Nhưng mà đại nhân, chủ quầy thịt heo chẳng phải là tổn thất tiền một miếng thịt heo đó sao? Cho dù xem như hắn không may? Việc này xảy ra, hiếu tử kia thiên hạ có phải là đều dùng danh nghĩa này trộm cắp, thậm chí cướp bóc?"
" Cái này..."
Đại thần kia cứng họng hỏi:
" Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
" Hạ quan dựa theo luật pháp, phán hắn tội trộm cắp."
Đại thần phản bác:
" Chẳng lẽ ngươi để cho mẹ hắn bệnh ch.ết?"
" Mẹ hắn có hương thân giúp đỡ trái lại vẫn còn sống."
Âu Dương nói:
" Hạ quan chỉ là muốn nói, trái pháp luật cần phải nghiên cứu, đây là người người bình đẳng trước pháp luật trong hiến pháp này. Cho dù là hiếu tử hay là gì đi chăng nữa, đều phải tuân thủ. Không có quy củ sao thành được vuông tròn, viện cớ tuy nhiều, nhưng luật pháp vô tình, không tình thân, không nhân tình, như vậy mới thành khuôn khổ được."
Triệu Ngọc hỏi:
" Chúng khanh gia thấy thế nào? Thái tướng?"
Thái Kinh bị gọi đích danh đành đứng ra nói:
"Bẩm bệ hạ, Âu đại nhân nói cũng hợp pháp, mà Tôn đại nhân nói cũng hợp lý hợp tình, mong bệ hạ phán xét.
Thiếu tể Trương Bang Xương thì lại đứng ra nói:
" Bệ hạ, vi thần cho rằng Âu đại nhân đề cao pháp gia, kẻ đọc sách thánh hiền, phải tự biết suy xét..."
" Bổn triều không dùng lời định tội, hơn nữa Đại Tống cũng là có luật pháp, làm sao có thể nói, kim khoa trạng nguyên thành người của pháp gia!"
Triệu Ngọc không đếm xỉa Trương Bang Xương nói:
" Thái tướng đối với những điều trước có ý kiến gì không?"
" Có thể thực hiện. Về phần nói là bình đẳng pháp luật, chỉ sợ còn cần phải suy nghĩ lại. Thần không phải nói điều này không tốt, nhưng là cần cân nhắc cẩn thận. Việc này nên để Đại Lý Tự phụ trách."
Thái Kinh lại nói:
" Về phần tài sản riêng, thần cho rằng trong thiên hạ đất nào không phải đất vua, ngũ hồ tứ hải đều là của bệ hạ, làm sao có thể có từ tư hữu? Dân gian tiềm tàng có luật Tống bảo vệ, nhưng nhận định là tư hữu không thể xâm phạm còn phải bảo vệ, thần cảm thấy không được."
Triệu Ngọc gật đầu:
" Ý của Thái tướng là, điều này có thể thực hiện, nhưng không thể là hiến pháp?"
" Bệ hạ nếu muốn dùng hiến pháp làm căn nguyên quốc gia, điều này tất nhiên không thể rồi."
Thái Kinh ý tứ rất rõ ràng, hiến pháp hay không không quan trọng, nhưng ảnh hưởng ích lợi chúng ta thì đừng hòng. Bản thân bọn họ có bao nhiêu ruộng đất, những ruộng đất này làm sao có được, trong lòng bọn họ đều biết.
" Vậy chuyện hiến pháp, giao cho Đại Lý Tự bàn bạc lại."
Triệu Ngọc nói:
" Chuyện Âu tri huyện muốn làm báo chí, mọi người thấy thế nào? Âu tri huyện, ngươi nói cụ thể cho mọi người nghe đi."
" Nội dung báo chí, thứ nhất,, ghi lại pháp lệnh triều đình, thông báo dân chúng. Thứ hai, ghi lại tin tức các nơi. Thứ ba, khuyên răn bách tính. Thứ tư, quản lý thói xấu. Thứ năm, tuyên truyền đạo đức..."
Với báo chí, mọi người rất mới lạ, nhưng là không quá để ý. Bọn họ đại khái hiểu rằng, thứ này cũng không khác gì thư tịch, nhưng ghi lại ở trên một trang giấy, không phải là thành sách. Thái Kinh biết Âu Dương là thân tín của Triệu Ngọc. Nghe nói Âu Dương không vào triều đình, chuẩn bị vừa làm tri huyện vừa phát hành báo chí, đều cảm thấy như vậy rất tốt. Về phần phóng viên Âu Dương đề nghị, tất cả mọi người không có ý kiến gì.
Cuối cùng Triệu Ngọc hạ thánh chỉ: Cho phép Âu Dương làm báo chí, hơn nữa lấy tên báo là: Báo hoàng gia. Đại khái ý là, làm báo chí là hoàng gia đặc biệt cho phép làm, mà phóng viên thì xem như khâm sai, lấy tên: Phóng viên hoàng gia. Tất cả chi tiêu có thể tìm đại nội chi trả. Bản thân Âu Dương được phong quan làm chính thất phẩm bảo an đại phu.