Chương 102-1: Công phòng (1)
"Xin hỏi đại nhân, chúng thần cần phải phòng thủ kẻ địch tấn công chúng thần trong bao lâu?"
Phòng thủ bao nhiêu ngày thì khó mà nói được, về phần kẻ địch thì... Âu Dương liền phất tay, cấm quân tiếp tục đánh trộng, những cấm quân ở trong hiện trường không có được chọn rời khỏi võ đài theo cửa phía Đông. Sau đó thì ở bên ngoài cửa Tây có chấn động, một đội kỵ mã phi như bay vào trong võ đài. Âu Dương chỉ tay và nói:
"Những người còn lại, mỗi người dẫn theo ba trăm kỵ mã, một ngày sau xuất quân. Nhưng mà mọi người yên tâm, cứ hai ngày sẽ cấp phát một lần, như vậy thì mọi người có thể duy trì tiền bạc đến ngày sau. Bây giờ còn có một phúc lợi, mọi người có thể dùng tiền để mua binh sĩ, kỵ binh cả người lẫn ngựa mười quan tiền, bộ binh năm quan tiền. Muốn mua binh có thể đăng ký với quan quân nhu.
Ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện đến Dương Bình mới mua binh, một hương binh ở đó cần phải bỏ ra ba mươi quan tiền. Hơn nữa bản huyện cũng xin nhắc nhở mọi người một câu, giá cả ở huyện Cốc và Dương Bình rất đắt đỏ, tốt nhất là hãy mua sắm đầy đủ mọi thứ ở kinh thành rồi hẵng đi.
Thực ra thì mọi người cũng không cần phải lo lắng, mọi người đều là thủ thành một phương, ít nhiều kỵ binh còn có thể đi lấy cây, công cụ để leo trèo. Hơn nữa mọi người cũng chỉ cần chịu trách nhiệm phòng ngự ở một cửa là đủ. Còn có một điểm này nữa, vũ khí miễn phí, ở Dương Bình đã có chuẩn bị hết cả rồi. Mũi tên mỗi ngày đều có một định mức nhất định, gậy trúc, đao cũng khá đầy đủ."
Hàn Thế Trung nói:
"Đại nhân, đến Dương Bình cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi sẽ mất một ngày đi ngựa, bộ binh thì ít nhất cũng phải ngày sau mới có thể tới được."
"Bây giờ mọi người là đại soái, chứ không phải ta. Ta đã nói với bọn họ rồi, giết ch.ết quân địch trong cuộc tỷ thí giống như công trạng giết ch.ết quân địch ở trên chiến trường, hơn nữa còn được thưởng nữa. Người nào trái lệnh bất tuân, cứ hành xử theo quân pháp. Hậu cần ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, nếu như mọi người không có vấn đề gì nữa thì chúng ta cứ y vậy mà tiến hành.
Lưu Hạo hỏi:
"Có thể khuyến khích bách tính Dương Bình tham gia đóng giữ không?"
"Cái này thì phải xem vào tài ăn nói của các ngươi, dù sao cũng chỉ là một câu nói. Chỉ cần không dùng mánh khóe để ép buộc người ta giúp đỡ ngươi, lừa gạt mọi người thì đều có thể sử dụng được cả. Các ngươi không phải còn có năm trăm quan tiền đó sao? Nếu ta đoán không nhầm thì có thể mua được mấy nghìn binh lính."
Âu Dương nói:
"Về phần của những người còn lại, có thất bại cũng chẳng sao. Biểu hiện tốt xấu của các ngươi tự khắc sẽ có người đánh giá. Trên thực tế, bản quan cũng đã mời hơn mười vị tướng lĩnh và binh sĩ có kinh nghiệm trên sa trường làm trọng tài đánh giá các ngươi, lúc này đang ở Dương Bình đợi các ngươi đó. Mỗi người các ngươi sẽ có một con ngựa. Còn vấn đề gì nữa không?"
"Không có!"
Hai vị tướng quân xoay người hạ lệnh:
"Xuất quân."
Hai vị tướng dẫn người và ngựa rời đi, Âu Dương hỏi:
"Bây giờ các ngươi đều đã nhìn rõ kẻ địch của mình rồi, các ngươi chọn tấn công cửa Đông thì bắt buộc phải giương cờ và viết chữ " Tấn công cửa Đông." Ai sẽ đánh trận đầu tiên?"
"Mạt tướng nguyện đi chiếm cửa Đông."
Một người thanh niên hơn hai mươi tuổi bước tới.
Xung Sư ở bên cạnh Âu Dương và nói:
"Phụ thân Lưu Diên Khánh của Lưu Quang Thế với mạt tướng có chút giao tình, Nhiễm phụ thân là tín quân tiết độ sứ, thị vệ mã quân phó đô chỉ huy sứ."
"Quan đi cửa sau sao?"
Âu Dương gật đầu:
"Nếu ngươi có chí khí thì sẽ không chịu núp dưới sự che chở của phụ thân ngươi, hãy cho ta thấy chút bản lĩnh thật sự của mình."
"Mạt tướng tuân lệnh."
Âu Dương lại hỏi:
"Trận đầu tiên ai sẽ tấn công cửa Tây?"
"Mạt tướng Trương Tuấn nguyện ý tiên phong!"
Trương Tuấn? Cái tên này có chút quen thuộc à nha. Âu Dương vò đầu một lúc mới hiểu ra, lúc đến miếu Nhạc Vương ở Hàng Châu du ngoạn, có một đám người cùng với Tần Thuyên quỳ gối trước miếu Nhạc Phi, trong đó có một người tên là Trương Tuấn, không phải là tên tiểu tử đó chứ?
"Âu hiền đệ?"
Trương Huyền Minh ở bên cạnh nhắc nhở.
"Hả?!"
Đúng lúc Âu Dương định thần trở lại, nói:
"Mỗi người chọn ra ba trăm kỵ binh, giờ này ngày mai xuất quân, quân phí năm trăm quan tiền, có thể đi theo cửa Nam tiến vào Dương Bình mua các loại thực phẩm và vật dụng thường dùng. Nhưng không được cùng với bọn họ nảy sinh xích mích, bao gồm cả trong lời nói. Quy tắc các ngươi cũng đã được nghe cả rồi, vũ khí cũng đã chuẩn bị đầy đủ ở ngoài cổng thành."
"Vâng!"
Trò hay chỉ mới bắt đầu thôi, thân là ký giả quan trọng nhất của Hoàng Gia báo, cũng là đồng môn của Lý Dật Phong - người phụ trách tòa soạn đóng ở Đông Kinh, Âu Dương lập tức cử khoái mã tiến đến Dương Bình.
Phỏng chừng hai ngày sau, báo chí liền có thể xuất bản rồi. Hắn còn cử các kí giả thực tập đi theo Trương Tuấn và Lý Quang Thế để ghi chép lại biểu hiện của họ ở hiện trường.
Phía Lưu Huệ Lan cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, nhóm kí giả thực tập cũng đã được sắp xếp đâu vào đó. Mấy ngày này, Hoàng Gia báo loại bỏ những tin tức bản địa và quốc tế, chỉ tập trung viết tin tức quốc nội và võ cử.
Người dân của Dương Bình sớm đã biết tin tức này, họ đều vểnh cổ chờ đợi ngày trò hay kia khai mạc, dân chúng sôi nổi thảo luận khắp đầu đường cuối ngõ, ở huyện lị còn tụ họp náo nhiệt hơn nhiều so với nông thôn.
Không chỉ bọn họ mà vô số các tướng lĩnh nhà binh, Xu Mật Viện, Bộ Lễ, còn có quan khâm sai của Triệu Ngọc v..v.. đều bắt đầu đi về phía Dương Bình. Đương nhiên là các khách điếm lớn nhỏ ở đây đều đã có sự chuẩn bị, họ giơ cao dao mổ, sẵn sàng giết mổ một cách quyết liệt. Dưới sự chỉ thị của Âu Dương, toàn bộ giá phòng cũng tăng lên tới mức chóng mặt.
Tuy võ cử chẳng phải là thứ mới mẻ gì, nhưng sao sánh được với kho thủ đoạn bịp bợm của Âu Dương. Được ở một khoảng cách gần như vậy, lại còn có thể an tâm mà thưởng thức cuộc chiến tấn công thành đầy náo nhiệt này, ai mà chẳng nguyện ý góp vui.
Điều duy nhất khiến Âu Dương hối hận chính là: lẽ ra phải biến ngày này trở thành ngày hội vui chơi của mọi người. Ao sâu mà chẳng có thêm con cá nào thì chẳng còn gì để nói nữa cả.
Nói tóm lại, sắp xếp của Âu Dương khiến mọi người ai cũng có lợi, triều đình có thể biết được đặc điểm của từng vị tướng lĩnh, lượng tiêu thụ của Hoàng Gia báo cũng tăng mạnh, sản nghiệp của địa phương phát triển tới quy mô lớn, thương hiệu của Dương Bình cứ thế mà vang xa.
Chỉ có một tổn hại duy nhất chính là lợi ích của khoa thi tiến sĩ, các sĩ tử trước kia vốn nhận được sự chú ý sâu sắc của mọi người, thì năm nay mức độ quan tâm của họ với khoa thi tiến sĩ đã đạt tới mức thấp nhất trong lịch sử, đến cả tiểu nhị của các khách điếm cũng không còn nói khoác là đã giúp vị tiến sĩ nọ, tiến sĩ kia bưng trà rót nước nữa, mà chuyển sang nói khoác rằng bản thân đã từng giúp Mặc tướng quân dắt ngựa.