Chương 17: Thị huyết băng liên
Ba người Diệp Thiên Tung, Bạch Ngân, Phi Dạ vừa mới trốn đi đã nhìn thấy một bóng dáng tinh tế xinh đẹp bay tới. Người tới chính là Nguyệt thị Thánh môn Nguyệt Lâm.
Từ xa, Nguyệt Lâm đã ngửi thấy mùi huyết tinh gay mũi, chân chính đến gần mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt như địa ngục trần gian. Bà không thể phân biệt rõ nơi này rốt cuộc là có bao nhiêu người ch.ết, duy nhất rõ ràng chính là tay chân gãy lìa đầy đất. Vốn Nguyệt Lâm ở trong Thánh môn cũng được coi là nhân vật nổi tiếng số một, mọi người kinh sợ không phải là tu vi của bà mà là kiếm khí vô cùng tàn nhẫn của bà - dao đoạt mệnh xoắn ốc. Nhưng đến hôm nay, khi nhìn thấy cảnh tượng này, bà mới biết sự tàn nhẫn của mình so với người đã giết bọn người Tần Lệ thật là thua xa vạn phần (Tử Hoa: ở đây ghi là ‘thật sự là gặp sư phụ’ nhưng mình thấy để thế này hợp với văn cảnh hơn, mong mọi người bỏ qua cho).
Nguyệt Lâm trong lòng sửng sốt liên tục, rốt cuộc là ai to gan như vậy, không ngờ dám động đến người của Tần gia? Đang nghi ngờ, bà nhìn đến rương sắt màu đen cách đó không xa, vội vàng chạy qua. Nhưng băng tuyết chi lệ đã sớm biến mất không thấy tăm hơi. Nguyệt Lâm không nhịn được tức giận mắng to: “Không ngờ đã tới chậm một bước! Đáng ch.ết! Xem ra băng tuyết chi lệ đã rơi vào tay người khác, phải nhanh báo cáo cho tông chủ mới được.” Nói xong, thân hình Nguyệt Lâm chợt lóe, nhanh chóng bay đi.
Sau khi Nguyệt Lâm biến mất, ba người Thiên Tung mới đi ra ngoài. Giờ phút này, tình trạng của Thiên Tung thật không tốt, vừa rồi năng lượng màu băng lam trong cơ thể nàng cũng không được hấp thu hoàn toàn, trên thực tế, phần lớn năng lượng băng tuyết chi lệ vẫn như cũ chiếm cứ trong đan điền, không có thêm bất cứ chuyển hóa gì. Hàn khí nhè nhẹ xuyên thấu qua da nàng thấm ra ngoài, trực tiếp khiến Phi Dạ bên cạnh nàng run rẩy từng cơn.
“Tiểu Diệp, thân thể của muội thật không sao chứ? Lạnh quá đi!” Phi Dạ lo lắng hỏi.
“Đúng đó, Tiểu Thiên, từ trước đến nay, băng tuyết chi lệ đều được coi là vật mang bên mình, huynh chưa từng thấy qua có người ăn nó. Thân thể của muội chịu đựng được sao?” Bạch Ngân cũng mất đi vẻ thong dong thường ngày.
Diệp Thiên Tung cũng biết tình trạng của mình không mấy lạc quan, nhưng vẫn trấn an hai người: “Không sao, giờ muội cần một nơi thật tốt để tập trung hấp thu phần năng lượng băng tuyết chi lệ còn lại.”
“Lúc tới đây huynh thấy rừng rậm phía trước có một sơn động, bây giờ muội đến đó tu luyện đi, muội an tâm, huynh và Phi Dạ sẽ bảo vệ muội.”
Rất nhanh, ba người đã đến sơn động. Có Bạch Ngân và Phi Dạ ở bên người, Thiên Tung cực kỳ yên tâm, rất nhanh đã tiến vào trạng thái tu luyện. Chư Thần quyết ở trong người nhanh chóng dịch chuyển, nàng cảm thấy nơi năng lượng băng tuyết chi lệ chiếm cứ ở đan điền giống như tìm được một cái cửa ra, nhanh chóng tiến hành chuyển hóa, từ từ dung nạp hoàn toàn vào luồng khí xoáy màu băng lam, tập trung vào tinh thể màu băng lam bên trong, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ lớn lên của nó. Không riêng gì luồng khí xoáy màu xanh, hai luồng khí xoáy đen trắng hai bên cũng tựa như không cam lòng yếu thế nhanh chóng xoay tròn. Xung quanh nàng, nguyên tố thủy, nguyên tố ánh sáng, cùng với nguyên tố bóng tối được Chư Thần quyết dùng tốc độ hấp thu gấp mười lần so với bình thường hút vào trong cơ thể Thiên Tung. Nàng giờ phút này như đang tiến vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu. Bởi vì trong đại lục, nguyên tố năng lượng tổng cộng có bảy loại: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ánh sáng, bóng tối. Mà bản thân nàng đã chứa đựng ba loại nguyên tố năng lượng, loại trạng thái này khiến nàng có cảm giác như hòa vào một thể với tự nhiên, thậm chí có cảm giác có thể thao túng tự nhiên.
Đồng thời, khi băng tuyết chi lệ lần thứ hai thấm vào thân thể nàng, tiến hành cải tạo, dường như đang thanh tẩy huyết sắc. Bất quá lần này tương đối thoải mái. Mỗi đường kinh mạch dường như đều được luồng khí màu băng lam mát mẻ vây quanh, từng lỗ chân lông cũng được băng tuyết tinh khiết nhất trong thiên hạ gột rửa. Nếu Diệp Thiên Tung có thể thấy bộ dáng của nàng bây giờ nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì giờ phút này cả người nàng dường như băng tuyết, óng ánh trong suốt, nở rộ như hào quang ảo mộng lóa mắt. Mà nguyên tố thủy xung quanh bị nàng hấp thu, cũng ngưng kết thành tinh thể băng trong suốt thấm vào trong cơ thể nàng.
“Năng lượng khỏa lạp?” Vẫn chú ý đến Thiên Tung, Bạch Ngân không nhịn được nói. “Băng tuyết chi lệ sao còn có thể có sức mạnh thần kỳ nhường này?”
“Thế nào? Tiểu Diệp có vấn đề gì không?” Phi Dạ không nhịn được hỏi.
“Tiểu Thiên bây giờ là tam nguyên đồng thể, hơn nữa thân thể của muội ấy chứa ba loại năng lượng, cũng không phải là năng lượng nguyên tố thủy đơn thuần nữa, mà là năng lượng băng tuyết tinh khiết nhất. Thế nhưng, người bình thường tuyệt đối không cách nào chịu đựng được loại năng lượng này, đây chính là điều làm ta lo lắng.”
“Cắt, nghe ngươi nói như vậy, hẳn là chuyện tốt rồi! Có gì phải lo. Ta bây giờ, đối với chuyện Tiểu Diệp ngưng tụ ba nguyên tố thành kiếm khí tương đối cảm thấy hứng thú. Ngươi nói xem, hai kiếm khí của Tiểu Diệp Diệp trước kia đều biến thái như vậy, cái thứ ba có thể phách lối hơn hay không?”
Nhìn Phi Dạ hứng trí bừng bừng, Bạch Ngân im lặng không nói gì. Hai người đều gắt gao chú ý đến tình trạng của Thiên Tung lúc này. Theo lý thuyết, với trình độ tu luyện của nàng, đã sớm có thể ngưng khí thành binh rồi. Nhưng cảnh tượng ngưng khí thành binh lại chậm chạp không thấy.
Đang ở thời điểm hai người nghi ngờ không hiểu thì biến đổi kỳ lạ lại xảy ra. . .
Ám Ma Huyễn trên tay Diệp Thiên Tung không ngờ bạo phát ra một luồng ánh sáng xanh chói mắt, ánh sáng màu màu băng lam đột nhiên vọt ra, treo ở trước người nàng. Mà năng lượng nguyên tố băng tuyết tinh khiết trong cơ thể nàng tựa như bị dẫn dắt hút vào bên trong ánh sáng màu băng lam kia.
Lúc này, hai người Bạch Ngân rốt cục cũng thấy rõ ánh sáng màu băng lam kia chính là hắc thiết trùy mà Thiên Tung mua ở cửa hàng binh khí. Bất quá giờ phút này, hắc thiết trùy giống như thay hình đổi xác, rỉ sắt phía trên đã sớm không cánh mà bay. Toàn thân lóng lánh ánh lam chói mắt. Hơn nữa, theo năng lượng hấp thu, phần đuôi của hắc thiết trùy dần dần bành trướng. Cả thiết trùy thế nhưng từ từ biến thành một đóa hoa.
Bạch Ngân và Phi Dạ trợn mắt há mồm. Phi Dạ chỉ vào đóa hoa màu băng lam, nói lắp bắp: “Đây. . . . . . Đây không phải là. . . . . . Là linh hồn của kiếm khí chứ.”
Linh hồn kiếm khí, tên như ý nghĩa, chính là lúc một số cường giả cao nhất đại lục sắp ch.ết, vì muốn đem sức mạnh của mình để lại cho đời sau, mà đem linh hồn và sức mạnh của mình thu vào bên trong kiếm khí, lại đem kiếm khí chuyển hóa thành binh khí thực thể. Binh khí kia được gọi là linh hồn kiếm khí. Linh hồn kiếm khí chỉ có sức mạnh linh hồn không có tư tưởng, khi gặp được người thích hợp, nó sẽ lần nữa mở ra, trở thành kiếm khí, để chủ nhân sử dụng.
Bạch Ngân lúc này rốt cục phục hồi lại tinh thần, khóe miệng có chút run rẩy nói: “Tiểu Thiên, vận may của muội cũng quá tốt đi, đây chẳng những là linh hồn kiếm khí, mà còn là một linh hồn kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ. Bây giờ, linh hồn kiếm khí này hẳn đã bị năng lượng của Tiểu Thiên cải tạo rồi. Thật không ngờ, món kiếm khí thứ ba của Tiểu Thiên lại là linh hồn kiếm khí!”
“Ha ha, thật không hổ là Tiểu Diệp, quả nhiên đủ biến thái!” Phi Dạ ngược lại bật cười, Tiểu Diệp lấy được sức mạnh hẳn là chuyện nên cao hứng chứ.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đóa hoa thiết trùy màu xanh kia lại xảy ra biến hóa kinh động trời đất. Thiết trùy hóa thành từng cánh hoa màu băng lam, nở rộ ra. Ngay sau đó, cánh hoa lấy tốc độ cực nhanh mà xoay tròn, dường như ngay cả không khí cũng bị xé rách. Rõ ràng là một kiếm khí hình dạng như hoa sen màu băng lam cực kỳ xinh đẹp cao quý, lại chứa đựng một luồng huyết tinh khiến linh hồn người khác có chút run rẩy. Có thể tưởng tượng, nếu bị đóa hoa sen xinh đẹp này không cẩn thận chạm phải, vậy tuyệt đối sẽ bị xoắn thành một đống huyết vụ.
“Gần thành công rồi!” Bạch Ngân mắt không chớp nhìn chằm chằm Thiên Tung, kích động nói.
Chỉ thấy ánh sáng xung quanh Thiên Tung từ từ tản đi, bóng dáng nàng dần dần hiển lộ ra.
“Thật là quá đẹp!” Phi Dạ si mê thở dài nói.
Không thể không nói Thiên Tung trải qua lần thanh tẩy này đã giống như một đóa tuyết liên trời đất ngưng tụ, như ảo như mộng, linh khí bốn phía. Ngay sau đó, Diệp Thiên Tung mở mắt ra, ánh mắt của nàng mặc dù trải qua sự cải tạo của thuốc dịch dung biến thành thành màu đen, nhưng vẫn có thể thấy một vài tia băng lam nhanh chóng biến mất. Rất khó tưởng tượng thời điểm nàng chân chính lộ ra hình dáng là phong tình diễm lệ đến nhường nào.
Diệp Thiên Tung khoát tay, kiếm khí băng liên kia lập tức bay đến trên tay nàng, hình dạng khổng lồ cũng thay đổi theo độ lớn nhỏ của lòng bàn tay, thu nhỏ lại như một đóa hoa sen thực sự.
Diệp Thiên Tung vừa rồi cũng nghe được đoạn đối thoại của bọn Bạch Ngân, trong lòng lại càng thêm kích động không thôi. Linh hồn kiếm khí, không ngờ lại là linh hồn kiếm khí?! Xem ra mình cách ngày báo thù dường như càng gần hơn.
“Tiểu Thiên, chúc mừng!”
“Tiểu Diệp Diệp, kiếm khí của muội càng ngày càng không có nhân tính rồi!”
“Không có nhân tính?! Phi Dạ, huynh có muốn thử một chút kiếm khí không có nhân tính này không?” Diệp Thiên Tung cười cười đến tà ác.
“Thôi, thôi, muội còn không mau cất nó vào trong Ám Ma Huyễn đi, linh hồn kiếm khí không có biện pháp thu vào trong cơ thể đâu.” Phi Dạ sợ sệt nói.
“Không muốn, tại sao phải thu, muội lại muốn Quang Minh Chính Đại đeo nó trên người!” Diệp Thiên Tung nói xong thì đem băng liên cắm ở trên đầu. Băng lam mỹ lệ hòa lẫn với vẻ lạnh lùng mà sáng ngời của nàng, hơi lộ vẻ siêu phàm thoát tục.
Bạch Ngân tán dương cười một tiếng, “Tiểu Thiên làm không sai, sẽ không ai chú ý đến một món đồ trang sức, ngược lại nếu đặt ở trong Ám Ma Huyễn, lúc lấy ra sẽ càng khiến người ta đề phòng! Bất quá như vậy hình như có chút âm hiểm!” Bạch Ngân giống như cảm thán.
“Âm hiểm là phong cách của muội mà!” Thiên Tung ngược lại rất tự hào thừa nhận.
“Tiểu Thiên, bây giờ bọn người Tần Lệ đã ch.ết rồi, chúng ta không phải cũng nên rời đi ư?”
“Chúng ta nên rời đi, bất quá..... ” Diệp Thiên Tung mìm cười thị huyết, “Trước khi đi, muội còn muốn tặng cho Thánh môn một đại lễ!”