Chương 19: Người cha tính tình nóng nảy

Rốt cục cũng đến nơi ở của Tề gia, Diệp Thiên Tung không khỏi trợn mắt há mồm.Thật sự là quá dọa người! Nàng biết Tề gia là một trong tứ đại gia tộc của Thánh Thiên, nhưng nàng vạn vạn không nghĩ tới thực lực Tề gia không ngờ lại kinh khủng đến thế! Dinh thự Tề gia trước mắt rõ ràng chính là một tòa thành trì mô hình nhỏ! Nhưng theo lời Tề Thiên Ngạo, nơi này chẳng qua chỉ để mọi người trong gia tộc tập trung lại thôi! Đứng trước cửa lớn Tề gia như pháo đài cổ kính màu đen, Diệp Thiên Tung mới ý thức được lực lượng của mình nhỏ bé không đáng kể cỡ nào. Tứ đại gia tộc Thánh Thiên đã kinh khủng như thế, vậy nếu muốn áp đảo Thánh môn cùng với Thánh Thiên vương triều, thì sức mạnh phải khổng lồ cỡ nào đây!


Lúc này, cửa lớn màu đen từ từ mở ra, một lão giả mặc cẩm bào màu đen đi ra, lão giả kia mặc dù râu tóc bạc trắng, nhưng sinh lực lại cực kỳ khỏe mạnh, bước đi như bay. Khiến cho nàng kinh ngạc chính là, nàng hoàn toàn không cảm giác được kiếm khí dao động trên người lão giả, lão giả này hẳn là một tuyệt đỉnh cao thủ! Thiên Tung lập tức đưa ra phán đoán.


“Nhị thiếu gia, người đã trở lại!” Lão giả kia trong nháy mắt đã đến bên cạnh hai người, vẻ mặt kích động nhìn Tề Thiên Ngạo.
“Dương thúc, ta đã trở về, cha ta có ở nhà không?” Lúc Tề Thiên Ngạo nói những lời này rõ ràng trong lời nói mang theo một chút thận trọng.


“Có, nhị thiếu gia, người nên cẩn thận, lần này người ở Ngọc Ma Lâm tự tiện rời khỏi đội ngũ, cần phải báo cáo với gia chủ một phen.” Dương thúc vừa dặn dò thiếu gia, vừa nhìn về phía Diệp Thiên Tung ở bên cạnh. Trong nháy mắt tiếp xúc với Thiên Tung, con ngươi cau lại, đáy mắt thoáng qua một tia khó có thể tin. Dương thúc không xác định hỏi: “Nhị thiếu gia, vị này là?”


Diệp Thiên Tung không bỏ qua chút biến hóa nào trong mắt Dương lão giả, nàng biết có lẽ đối phương đã nhìn ra lai lịch của nàng rồi. Nhưng vẫn như cũ mặt không biến sắc. Chỉ nghe Tề Thiên Ngạo nói: “Nàng ấy là ai, sau này Dương thúc tự nhiên sẽ biết, bây giờ, ta muốn đưa Thiên Tung đi gặp cha trước!”


Dương thúc không nói gì nữa, tuyệt đối làm một tên gia nô trung thành, ông tuyệt sẽ không làm trái với lời của thiếu gia.


available on google playdownload on app store


Dưới sự hướng dẫn của Dương thúc, hai người đi qua sân viện xinh đẹp tinh xảo, lại vòng qua vô số hành lang. Cuối cùng tới một khu Thạch Lâm, khu Thạch Lâm rậm rạp này là do đá hoa cực kỳ cứng rắn tạo thành, hơn nữa mỗi khối nham thạch có tạo hình kỳ lạ, cũng không phải là vật thưởng thức bình thường. Quả nhiên, Dương thúc sau một cái lắc mình đã tiến vào Thạch Lâm, Tề Thiên Ngạo và Thiên Tung theo sát phía sau. Sau khi tiến vào, nàng mới giật mình phát hiện Thạch Lâm này không ngờ lại là một mê cung khổng lồ. Bên trong đều là cơ quan ngầm. Nàng trong lòng thầm thở dài: không trách được dinh thự Tề gia tựa như một tòa thành, thì ra bên trong còn có khoảng không riêng!


Sau khi ra khỏi Thạch Lâm, mọi người mới xem như đi tới trung tâm Tề gia. Diệp Thiên Tung vốn cho rằng phong cảnh phía ngoài đã đẹp không sao tả xiết, nhưng bây giờ mới phát hiện, bên trong mới thật sự là tiên cảnh nhân gian, biệt viện lầu các, kỳ hoa dị thảo, cái gì cần có đều có. Hơn nữa nàng rõ ràng cảm thấy trong không gian nơi này có chứa đựng nhiều nguyên tố linh khí so với bên ngoài còn dày đặc hơn gấp mấy lần. Thật sự là một nơi tu luyện tốt!


Ba người lại xuyên qua vài tòa biệt viện, cuối cùng đi tới trước một thư phòng. Dương thúc đột nhiên nhanh chóng hướng Tề Thiên Ngạo khẽ khom người, vội vã lui xuống. Mới đầu, nàng còn tưởng rằng ông ta không có tư cách tiến vào cùng với Tề Thiên Ngạo, nên mới đi nhanh chóng như vậy.


Nhưng biểu hiện kế tiếp của Tề Thiên Ngạo khiến cho nàng bỏ đi loại suy nghĩ này. Chỉ thấy Tề Thiên Ngạo ở trước cửa đi qua đi lại, vẻ mặt rõ ràng sợ sệt, chẳng lẽ cha hắn sẽ ăn thịt người, không ngờ khiến cho kẻ luôn luôn cao ngạo như Tề Thiên Ngạo bị dọa thành ra bộ dáng này?


Trong lúc nàng đang nghi ngờ không hiểu thì một bình hoa từ trong nhà bay ra, mang theo khuynh hướng phá không, tốc độ nhanh dọa người, Tề Thiên Ngạo căn bản không né tránh kịp, đã bị bình hoa đập cho một cái. Tốc độ của bình hoa kia thật sự rất nhanh, mặc dù nó đập Tề Thiên Ngạo ngã trên đất, nhưng cũng không hề chảy máu, bất quá trên gương mặt tuấn tú của Tề Thiên Ngạo xuất hiện thêm một vết bầm. Thủ pháp khống chế lực độ nhường này thực khiến nàng kinh hãi không thôi.


Lúc này, một giọng nói chấn động lòng người truyền ra.“Tiểu tử ngươi, rốt cục cũng chịu trở lại rồi hả, còn không mau cút vào cho ta. Lại còn dám mang người ngoài tới chỗ này nữa! Hừ, người phía ngoài đã tới nơi này cũng vào luôn đi!”


Tề Thiên Ngạo cố sức từ dưới đất bò dậy, lẩm bẩm nói: “Lão đầu tử này, cũng không biết chừa cho mình chút mặt mũi!” Dường như cảm thấy có chút mất thể diện trước mặt Diệp Thiên Tung, trên mặt Tề Thiên Ngạo nổi lên vẻ ngượng ngùng, nhưng hắn vẫn sống ch.ết nắm tay Thiên Tung, đi vào.


Bắt đầu từ lúc bình hoa đột nhiên tập kích, Diệp Thiên Tung cảm thấy cha Tề Thiên ngạo nhất định là một người đàn ông có tuổi tính khí nóng nảy. Nhưng đến khi nhìn thấy Tề Thiên Minh thì nàng mới chính thức rung động!


Tề Thiên Minh, nhìn qua bất quá mới ba mươi tuổi, thân hình to lớn cao ngất, tựa như một tòa núi cao nguy nga. Trên khuôn mặt kiên nghị kia có một vết sẹo kéo dài, không chút nào ảnh hưởng đến sự anh tuấn, ngược lại còn tăng thêm vẻ kiên nghị, thành thục đặc trưng của nam tử. Trên người là áo choàng màu đỏ cực kỳ chói mắt, phô trương rõ khí phách. Từ hình tượng của ông cho thấy, có thể biết, vị gia chủ Tề gia này quả thực là vô cùng nóng nảy!


“Cha, con. . . . . .” Tề Thiên Ngạo vốn muốn đánh phủ đầu đem chân tướng giải thích một phen, miễn đi một bữa quần ẩu. Nhưng hắn lại phát hiện cha hắn căn bản không hề để ý đến hắn chút nào. Kể từ lúc hai người vừa bước vào, tầm mắt Tề Thiên Minh lập tức chăm chú nhìn Diệp Thiên Tung, vẻ mặt kia cứ như chó đói gặp được thịt xương, con ngươi kích động thiếu chút nữa muốn rớt ra ngoài.


“Cháu còn nhỏ tuổi như vậy lại có thiên phú tu luyện cao như thế, nhất định là người của Ám Ma Tộc rồi! Cháu là ai? Tên gọi là gì?” Tề Thiên Minh nhịp tim bất ổn hỏi.


“Cháu là Diệp Thiên Tung.” Diệp Thiên Tung thấy Tề Thiên Minh và Diệp Thanh Vân giống nhau như đúc, vẻ mặt cũng giống nhau đến bảy tám phần. Nàng không khỏi thầm cảm thán trong lòng: lão nương nhà mình sức quyến rũ đúng là lớn!


“Họ Diệp? Cháu là con gái của Mục Tiêm Tuyết và Diệp Phong đúng không?” Giọng nói của Tề Thiên Minh rõ ràng run rẩy.


Diệp Thiên Tung âm thầm kinh hãi, nghe nàng họ Diệp là phỏng đoán ngay ra thân thế của nàng, xem ra ông ta và mẫu thân quan hệ tuyệt không bình thường. Nhưng, nếu đã tới Tề gia, nàng cũng không muốn giấu giếm thân phận của nàng, nàng cực kỳ dứt khoát trả lời: “Đúng vậy.”


“Khí chất của cháu quả nhiên giống mẹ cháu như đúc, lạnh lùng mà sáng ngời xuất trần. cháu bây giờ nhất định là dùng thuốc dịch dung hả?” Tề Thiên Minh tuy là hỏi, nhưng cũng cực kỳ khẳng định.
“Làm sao ngài biết?” Lần này Diệp Thiên Tung thật sự kinh ngạc.


“Ta và mẫu thân cháu, có thể nói là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã kết bái huynh muội, độc môn bí truyền thuốc dịch dung của muội ấy ta làm sao không biết. Vả lại mẹ cháu tuyệt mỹ khuynh thành, phụ thân cháu kinh tài tuyệt thế, thân là người của Ám Ma Tộc, cháu thế nào lại lớn lên bình thường được! Chẳng qua là. . . . . . Ta không có bản lĩnh, không bảo vệ được muội ấy. . . . . .” Tề Thiên Minh nói đến đây đã có chút nghẹn ngào, có thể thấy được trang nam tử cứng cỏi như sắt thép này đối với chuyện của Mục Tiêm Tuyết để ý thật sâu đậm.


“Tề thúc thúc. . . . . .” Nhìn nam tử độ tuổi trung niên tinh thần chán nản, Diệp Thiên Tung cũng rất cảm động.


“Đừng gọi ta Tề thúc thúc, ta là đại ca của mẹ con, từ lúc con còn chưa ra đời ta đã dự định vị trí cha nuôi rồi, con phải gọi ta là cha nuôi mới được!” Nói xong, vẻ mặt Tề Thiên Minh kích động nhìn Diệp Thiên Tung, vẻ mặt tràn đầy mong đợi khiến nàng cảm thấy như mình thật tàn nhẫn.


Diệp Thiên Tung lúng túng nói: “Cái đó, cháu đã có cha nuôi rồi, ông ấy là thành chủ Thanh Vân Thành Diệp Thanh Vân.”


“Cái gì?” Nghe thế, Tề Thiên Minh lập tức tức sùi bọt mép, cả người bốc lửa, tâm tình chuyển biến thật nhanh. “Lại là Diệp lão nhị tên khốn kia, mấy năm không thấy, không ngờ vừa xuất hiện đã tranh giành con gái với ta! Tiểu tử thúi, ngươi lăn lại đây cho ta, nói một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dám thiếu một chữ, có tin không ta cạo sạch lớp da của ngươi!”


Tề Thiên Ngạo bị coi thường đã lâu chỉ đành phải đem nguyên nhân hậu quả nói hết một lượt.


Nghe xong, Tề Thiên Minh ngược lại an tĩnh hơn, cười rất gian trá, nói: “Hừ, Diệp lão nhị cái lão thất phu kia muốn độc chiếm Tiểu Thiên Tung, Lão Tử sẽ không để cho ông ta được như ý đâu!” Nói xong, Tề Thiên Minh triển khai một nụ cười mà ông tự cho là rất ôn nhu nói với Thiên Tung: “Tiểu Thiên Tung, con gái của Tiểu Tuyết cũng như là con gái của ta thôi! Bắt đầu từ hôm nay, con chính là con gái của Tề Thiên Minh ta, Tứ tiểu thư của Tề gia! Con yên tâm, thù, ta sẽ giúp con báo, chúng ta là người một nhà sớm muộn gì cũng phải dọn dẹp hang ổ bọn Thánh môn kia! Giờ con có thể gọi ta là phụ thân chứ?”


Nghe lời này, Diệp Thiên Tung giờ phút này trong lòng cũng thật sự có chút cảm tình đối với người cha tính tình nóng nảy này. Dù sao có nhiều cha đối với mình chỉ có nhiều chỗ tốt, không cố kỵ nữa, chân thành kêu lên: “Phụ thân!”


Một tiếng ‘phụ thân’ này thế nhưng lại đưa Tề Thiên Minh lên tận chín tầng mây, chỉ kém nhảy lên hoa tay múa chân. Nhưng người cha tính tình nóng nảy chính là tính tình nóng nảy, đổi mặt một cái, khuôn mặt Tề Thiên Minh lập tức trầm xuống: “Cũng tại ngươi tên tiểu tử ngu ngốc này, nếu sớm một chút mang Tiểu Thiên Tung tới đây thì đã không tiện nghi cho tên Diệp lão nhị kia rồi.”


Diệp Thiên Tung nhìn Tề Thiên Minh lại muốn ném đồ, vội vàng nói: “Phụ thân, sau này không cho người dùng loại thái độ này nói chuyện với Thiên Ngạo ca ca nữa!“


“Á. . . . . . Được! Được!” Tề Thiên Minh liên tiếp tán thưởng, trong lòng lại ủy khuất không thôi, hình như mỗi lần mình tức giận đều mắng một trận cho khoái trá miệng lưỡi, nhưng nhiều nhất là ném bình hoa thôi, nào có đánh thật? Không ngờ lại bị nói, thật sự là hình tượng bị sứt mẻ mà!


Bên này Tề Thiên Minh buồn bực không dứt, bên kia Tề Thiên Ngạo có thể nói là thần thanh khí sảng, vẻ mặt sung sướng hát mừng.
Lúc này, một giọng nói cực kỳ thanh khiết vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của ba người. “Phụ thân! Nhị ca!”






Truyện liên quan