Chương 21: Tề gia có con gái sắp trưởng thành
Diệp Thiên Tung chỉ cảm thấy cơ thể đã đau đến mức không thể thở được, cả người co rút do Huyết Chú hành hạ. Ý thức của nàng dần dần rơi vào hôn mê, cảm giác duy nhất chính là đau, thấu tận xương tủy!
Nhưng dần dần nàng cảm thấy một luồng khí tức bá đạo ấm áp như ánh mặt trời bao quanh người thể nàng. Giúp thân thể đang tràn ngập thống khổ cảm nhận được một luồng linh khí xoa dịu. Lần đầu tiên trong năm năm, thời điểm Huyết Chú phát tác nàng không đau đến mức ngất đi mà lại có thể bình yên ngủ. Loại cảm giác này, thật là ấm áp. . . . . .
Sáng sớm, khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu đến trên người Thiên Tung, theo bản năng giật giật thân thể mềm mại, lại phát hiện không thể nhúc nhích, nàng bị bao thật chặt giống như có một lò lửa ấm áp bọc lại. Nàng cảnh giác lập tức mở to hai mắt, ngoài ý muốn phát hiện một gương mặt cực kì tuấn tú đang mỉm cười trước mặt nàng, hơi thở nam tính mạnh mẽ mà bá đạo khiến nàng có một chút khó chịu.
“Bé cưng xinh đẹp, tỉnh rồi à, thì ra thật sự có thể ngủ!” Nam tử kia khí phách cuồng dã rất cưng chiều nói, vừa nói đầu của hắn vừa nghiêng tới trước chút.
Diệp Thiên Tung thoáng lui đầu ra sau tạo khoảng cách, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”
Tề Thiên Sách cười ngạo nghễ, bá đạo nói: “Tề Thiên Sách! Nhớ lấy, bởi vì nó sẽ trở thành tên người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng!”
Giờ phút này trong lòng Diệp Thiên Tung không giải thích được, tại sao khi mình nghe khẩu khí cực kỳ bá đạo của hắn lại không có nửa phần tức giận, ngược lại đối với tính tình bá đạo cuồng dã của hắn lại có mấy phần thích thú?!
“Vậy ngươi cũng nghe cho rõ, tên của ngươi có quan trọng hay không ta không xen vào, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, sau này đừng xen vào việc của người khác!”
“Xen vào việc của người khác sao? Nhưng ta lại muốn biết bé cưng đáng yêu làm sao mà chọc phải Huyết Chú tà ác như vậy?” Gương mặt tuấn tú của Tề Thiên Sách ngưng tụ, chăm chú hỏi.
“Chọc phải? Ngươi nên biết Huyết Chú là do bản thân tự nguyền rủa, nếu ta không muốn, ai có thể khiến ta làm vậy?” Diệp Thiên Tung hỏi ngược lại.
“Thật là một bé cưng bướng bỉnh, ta phát hiện càng ngày ta càng không thể buông nàng ra rồi!” Tề Thiên Sách tà mị cười, lại hắng giọng hỏi: “Nàng làm sao xuất hiện ở Dạ các? Nàng rốt cuộc là ai?”
Diệp Thiên Tung còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy một giọng nói tuyên truyền giác ngộ vang lên trên đỉnh đầu hai người, “A! Đại ca, tứ muội! Các người không ngờ lại ngủ cùng nhau nha! Đại ca, huynh quá gian xảo rồi, không ngờ chiếm đoạt tứ muội!”
“Tứ muội?!” Tề Thiên Sách nghe xong ngây ngốc một trận, ngược lại Thiên Tung vẻ mặt hiểu rõ.
Sau đó, Tề Thiên Duyệt lập tức nói cho Tề Thiên Sách biết chuyện đã xảy ra. Hơn nữa khi biết Diệp Thiên Tung là con gái của Mục Tiêm Tuyết, càng khiến Tề Thiên Sách giật mình không thôi.
Nhìn hai nam tử tuấn mỹ trước mắt, Diệp Thiên Tung cũng là hoảng hốt một phen. Không nghĩ tới mới một ngày trước, mình còn là người cô đơn, thế lực đơn bạc. Nhưng hôm nay, nàng lại có một người cha nóng nảy, ba vị ca ca phong thái khác nhau, kinh tài tuyệt thế, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi. Nàng không biết bánh xe vận mệnh từ thời điểm này đã bắt đầu chuyển động, Tứ tiểu thư của Tề gia Tề Thiên Tung cái tên này định trước sẽ tạo nên một cuộc tinh đẫm trong mưa máu, mang đến kinh ngạc lẫn khâm phục thế gian. . . . . .
Thời gian luôn là trong lúc lơ đãng lặng lẽ xuất hiện rồi biến mất. Cỏ dài chim bay, thời gian qua nhanh. Nháy mắt, ba năm đã qua.
Bên trong Thánh Thiên thành, vài nam tử mặc bố y ngồi trước một căn nhà đơn sơ. Hành động của bọn họ thô bỉ, cầm trong tay vũ khí, vừa nhìn đã biết là mấy võ giả vừa vào thành.
“Lão Lý, huynh cũng tới Thánh Thiên thành ba năm rồi, bộ dạng làm sao trở thành như vậy, thật khiến đệ không nhận ra huynh!” Người đàn ông cường tráng chừng ba mươi tuổi giọng thô lỗ cười nói.
“Cắt, các đệ cho là cuộc sống ở thủ đô của Thánh thiên vương triều tốt lắm sao? Nhất là ba năm nay, nghe nói gian tế của Đại lục Thương Loan đã xâm nhập vào đô thành, giờ cuộc sống của võ giả chúng ta càng ngày càng khó khăn!” Lão Lý than thở nói.
“Ai, Lý ca, huynh mau nói bọn đệ nghe chút, ba năm nay Thánh Thiên thành xảy ra chuyện lớn gì?” Một nam tử trẻ tuổi hơi nghi ngờ hỏi.
“Nhắc mới nói, mấy năm nay Thánh Thiên thành thật đúng là có xảy ra vài chuyện lớn. Chuyện thứ nhất, chính là Tề gia trong tứ đại gia tộc Thánh Thiên xuất hiện một vị tứ tiểu thư. Nghe nói, là dưỡng nữ, nhưng gia chủ Tề gia có thể nói đối với nàng ấy sủng ái vạn phần, nói gì nghe nấy. Năm trước, gia chủ Tề gia ở cửa hàng tạp hóa Thánh Hoa Ca không tiếc trở mặt với người Tần gia của Thánh môn, tranh giành chiến giáp tơ vàng, chỉ vì muốn tặng cho nàng ấy làm quà sinh nhật! Còn có ba vị công tử Tề gia, ai mà không nổi tiếng, nhưng theo chân danh tiếng mọi người đều biết bọn họ yêu muội muội đến si dại, ai chọc phải Tứ tiểu thư của Tề gia, ba anh em này sẽ liều mạng cùng kẻ đó cũng không chừng!” Lão Lý nhìn mọi người bị ông làm cho sửng sốt, lại nói tiếp, “Chuyện thứ hai, chính là Tề gia hình như xuất hiện một mưu sĩ rất lợi hại, vì việc buôn bán của Tề gia mà bày mưu tính kế, bắt đầu từ năm trước, Tề gia gần như đã chiếm đoạn hết tất cả sản nghiệp bên trong Thánh Thiên thành, nghiễm nhiên trở thành gia tộc đứng đầu tứ đại gia tộc Thánh Thiên!”
“Chuyện thứ ba, có liên quan với Tứ tiểu thư của Tề gia, trên đại lục Thánh Thiên, xuất hiện một tổ chức cực kỳ thần bí, gọi là Diệp sát môn. Diệp sát môn này không từ bất cứ việc xấu nào, chỉ cần đệ trả ra bất cứ vật có giá trị nào, muốn người ch.ết được người ch.ết, muốn vật gì có vật nấy. Nhưng không ai biết lai lịch của tổ chức này, ngay cả Thánh môn cùng với Thánh Thiên Đế quốc cũng thúc thủ vô sách!”
“Ai? Lý ca, chuyện này có quan hệ gì với Tứ tiểu thư của Tề gia kia?”
“À, nghe nói, Tứ tiểu thư của Tề gia chính là bạn tốt của môn chủ Diệp sát môn, là người duy nhất biết mặt môn chủ Diệp sát môn!” Lão Lý càng nói càng đắc ý, cứ như không có chuyện gì không biết.
“Lý ca, dung mạo của Tứ tiểu thư của Tề gia kia rốt cuộc như thế nào, nàng ấy nổi danh như vậy, huynh nhất định sẽ biết chứ!”
“Cái này. . . . . .” Lão Lý đột nhiên lộ vẻ khó xử nói: “Cái này ta cũng không rõ ràng, có người nói nàng ấy cực kì đẹp, có người nói nàng ấy vô cùng xấu xí. Nhưng, đến cuối cùng mọi người lại không biết nàng ấy thực sự tướng mạo ra sao. . . . . .”
Nội viện Tề gia, bên trong Diệp các.
Diệp các được tỉ mỉ chăm sóc càng ngày càng lộng lẫy, như trong tiên cảnh. Nhất là tiền viện, trong ba năm, vô số kỳ hoa dị thảo được đưa tới. Nếu một người hiểu sơ kiếm tu đi tới sẽ phát hiện linh khí ở tiền viện đã dư thừa đến mức làm người ta cứng lưỡi, nhất là nguyên tố bóng tối, nguyên tố ánh sáng và nguyên tố thủy, độ dày kia dường như là gấp mười lần so với bên ngoài!
Trong đám kỳ hoa dị thảo, giữa một vùng cỏ Lam U, một tiểu cô nương đang lẳng lặng tu luyện. Bên người nàng, nguyên tố năng lượng đang lấy tốc độ điên cuồng tràn vào thân thể, quanh người thể nàng tạo thành một tầng khí lãng. Người này dĩ nhiên là Tề Thiên Tung.
Ba năm trước, tiểu cô nương xinh đẹp làm trời đất cũng phải ảm đạm lu mờ, hôm nay lại càng trổ mã đẹp tuyệt cõi trần. Khuôn mặt kiều diễm ướt át như ngọc hôm nay đã lui đi vẻ mỹ lệ non nớt, chỉ còn lại xinh đẹp mị hoặc lòng người, cho dù là nhắm mắt lại, cũng có thể khiến người ta trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra được. Mái tóc dài màu bạc trước kia rủ xuống bên hông, nay đã dài đến chân, tán ra bên người Tề Thiên Tung như một dải ngân hà tuyệt đẹp. Thân thể non nớt chớp mắt lột xác trở thành tiểu cô nương linh lung hấp dẫn, bàn tay thon thả nhỏ bé, không khỏi khiến người mất hồn.
Tề Thiên Minh ở phía xa lẳng lặng nhìn Tề Thiên Tung đang tu luyện, không nhịn được vì nàng xinh đẹp mị hoặc lòng người mà lần nữa sợ hãi than! Ông ngẩng đầu nhìn lên trời cao, trong lòng không khỏi thở dài nói: Tiêm Tuyết, nàng thấy không? Con gái của nàng đã xuất sắc như vậy, nó so với nàng năm đó còn xinh đẹp xuất chúng hơn, so với Diệp huynh còn thiên phú hơn. Ta tin tưởng nó, nó nhất định có thể báo thù cho các người. Mà ta sẽ tận hết khả năng của mình, trợ giúp nó bảo vệ nó! Tiêm Tuyết,.....