Chương 30: Quyết chiến Ám ma xích vĩ hổ
Tề Thiên Tung dùng tốc độ cực nhanh, trước khi hai anh em Bạch Tử Nhan phản ứng kịp, Tề Thiên Tung đã chạy ào tới trước mặt Ám ma xích vĩ hổ rồi. Ám ma xích vĩ hổ tất nhiên đối với nhân loại nhỏ bé này hoàn toàn không thèm nhìn đến. Nó dường như nhìn cũng chưa từng nhìn Tề Thiên Tung lấy một cái, vẫn nghiêm túc đối phó với cửu vĩ tuyết hồ đã bị vây khốn kia.
"Đoạn Hồn, hiện!"
Theo Thiên Tung triệu hồi, Đoạn Hồn tiên khiến người vừa nhìn qua đã kinh sợ xuất hiện. Dường như cảm ứng được Thiên Tung cho gọi, nó rất hưng phấn quấn quanh người Thiên Tung một vòng.
"Đoạn Hồn, đi!"
Đoạn Hồn tiên nhận được lệnh của Thiên Tung nhanh như chớp hướng về phía đầu của Ám ma xích vĩ hổ mạnh mẽ đánh xuống. Ám Ma xích vĩ hổ lập tức kinh hãi. Vội vàng đem lực chú ý quay lại, vung móng vuốt hổ to lớn của mình lên dự định quất bay Đoạn Hồn tiên, mà đầu của nó cũng theo đó dịch chuyển sang bên cạnh. Ai ngờ, lúc này Tề Thiên Tung từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi tung người bay lên từ mặt đất, rút ra Tỏa Hồn đao bên người đâm vào mắt Ám ma xích vĩ hổ.
Chỉ nghe "Phập" một tiếng, con mắt đen bóng như dạ minh châu của Ám ma xích vĩ hổ lập tức bị Tỏa Hồn đao sắc bén trực tiếp đâm thủng. Một dòng máu tanh nóng như lửa phun trào, khiến quần áo trắng như tuyết của Tề Thiên Tung nhuộm đỏ một mảng lớn.
Ám ma xích vĩ hổ không ngờ lại bị một con người nho nhỏ tập kích bất ngờ, hơn nữa còn là một con người nhìn qua không có chút năng lượng nào đâm mù mắt! Nó nhất thời giận dữ, cũng không để ý tới cửu vĩ tuyết hồ nữa, hai móng vuốt toàn bộ vung lên hướng về Thiên Tung, hai luồng năng lượng bóng tối cực kỳ điên cuồng phun trào ra bắn về phía Thiên Tung!
Mọi chuyện dường như xảy ra trong nháy mắt, cho dù Tề Thiên Tungphản ứng mau hơn nữa, cũng không kịp chống cự. Lúc này, Thiên Tungđột nhiên cảm giác cái ch.ết lại đến gần mình như thế.
Đang lúc Thiên Tung cho rằng hai luồng năng lượng khổng lồ kia sẽ đánh lên trên người mình thì có hai bóng người trắng như tuyết mang theo hai luồng ánh sáng một đỏ một xanh với một loại tư thái cực kỳ quyết đoán không hề do dự ngăn trước mặt mình.
Chỉ thấy Bạch Tử Nhan cầm Xích Tiêu kiếm như một con rắn đỏ trong tay chém về phía Ám ma xích vĩ hổ, mặt khác Bạch Tử Du cũng dùng Trạm Lô đao chặn lại tấn công của Ám ma xích vĩ hổ. Khoảng cách tiếp xúc gần như thế khiến Tề Thiên Tung càng thêm cảm nhận sâu sắc và rõ ràng năng lượng bóng tối trên kiếm khí của Hai anh em Bạch gia, không ngờ lại ngang vai ngang vế với Ám ma xích vĩ hổ. Thế nhưng chỉ cần tỉ mỉ một chút sẽ phát hiện, khóe miệng Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du đã mơ hồ rỉ ra máu tươi, va chạm lần này tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài nhìn thấy.
Ám ma xích vĩ hổ phát hiện tấn công của mình bất ngờ bị cản xuống, ngửa đầu lên trời gào to một tiếng, mở miệng to như chậu máu, mạnh mẽ phun ra một luồng năng lượng bóng tối tinh khiết hơn. Không hề khách sáo mà nói rằng, với thực lực Kiếm Thánh cấp trung của hai anh em Bạch gia, muốn nhận chiêu này, dường như đón nhận cái ch.ết là không thể nghi ngờ! Thế nhưng bọn họ vẫn không có chút dao động nào, bóng dáng cương quyết cao ngất một mực ngăn phía trước người Tề Thiên Tung, như hai ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Tề Thiên Tung dù có là người lạnh nhạt thờ ơ đến đâu đi nữa, nhưng khi đối mặt với người không chút do dự cam tâm vì mình hy sinh tính mạng như thế, trong lòng thầm cảm động không dứt. Ban đầu đối với thân phận và mục đích của bọn họ còn có chút băn khoăn lo lắng, nhưng lúc này, nàng đã không còn chút hoài nghi nào hết. Thử nghĩ xem, một người chịu toàn tâm toàn ý vì mình mà hy sinh tính mạng, sao có thể lại là kẻ địch của mình đây?
Lúc này, Tề Thiên Tung cũng không che giấu nữa, trực tiếp bóc trần bí mật lớn nhất của mình trước mặt Hai anh em Bạch gia.
"Chư Thần, hiện!"
Tề Thiên Tung khẽ kêu một tiếng, cả người bay lên trời, một đôi cánh màu đen dài chừng bảy thước mở rộng sau lưng Tề Thiên Tung. Đoạn Hồn Tiên vừa bị Ám ma xích vĩ hổ đánh qua một bên cũng bay trở về trong tay Thiên Tung.
Lúc này, Tề Thiên Tung không khác gì vua của cả thiên hạ, lẳng lặng lơ lửng trong không trung, trên người là bộ áo bị phủ kín từng đóa mai đỏ, theo gió bay múa, vẽ nên một độ cong khiến người ta sợ hãi. Mà phía sau nàng là đôi cánh màu đen tuyền kia, trên mỗi chiếc lông hình kiếm cũng tỏa ra năng lượng bóng tối khiến lòng người phải hoảng sợ, Đoạn Hồn tiên câu hồn đoạt phách khiến cho cả người nàng càng thêm hiện rõ vẻ lạnh lùng. Áp lực mạnh mẽ trực tiếp khiến mọi người có cảm giác không thể hô hấp.
"Là . . . . . kiếm khí của bóng tối!"
"Không sai, là song nguyên thể! Năng lực tu luyện xuất chúng như thế, nhất định là. . . . . ."
Bạch Tử Nhan và Bạch Tử Du hai người nhìn cảnh tượng trước mắt dường như mừng rỡ như điên, biểu tình như đã sáng tỏ được chuyện gì, vui mừng và tôn sùng trong mắt dường như càng sâu đậm hơn. Tuy nhiên, ngược lại với họ thì Ám ma xích vĩ hổ dường như cảm nhận được ngày tận thế của nó đã đến. Trong miệng gầm thét không ngừng. Nó tập hợp một luồng lại một luồng lực lượng bóng tối mạnh mẽ, lào về phía Tề Thiên Tung.
"Được lắm! Xem chiêu!" Toàn thân Thiên Tung run lên, bốn cánh chim phía sau lưng, hai mảnh phía dưới lập tức thoát khỏi thân thể, hóa thành trăm ngàn lưỡi kiếm sắc bén lao về phía Ám ma xích vĩ hổ. Tề Thiên Tung dường như không thèm nhìn đến kết cục của Ám ma xích vĩ hổ, xoay người dùng kiếm khí nhu hòa trong cơ thể đón lấy hai người Bạch Tử Nhan đã cạn kiệt sức lực đang từ giữa không trung rơi xuống.
Trong lúc ba người Thiên Tung chậm rãi đáp xuống đất, sau lưng đột nhiên truyền đến hàng loạt thanh âm trầm đục kêu gào. Không cần quay đầu lại cũng biết, Ám ma xích vĩ hổ đã thành một tổ ong lớn rồi!
Kiếm khí nguyên tố bóng tối của Thiên Tung tu luyện đã đạt tới đỉnh cao của Kiếm Tôn cấp tám. Một người có thực lực chỉ cần đạt ở mức Kiếm Thánh trở lên dường như đã có thể đứng ngang hàng với ma thú rồi. Mà một khi đạt thành cấp bậc Kiếm Tông thậm chí Kiếm Tôn thì gần như có thể coi rẻ tất cả ma thú cấp chín trở xuống. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi Thiên Tung dùng Chư Thần thì có thể dễ dàng chỉ trong nháy mắt giết ch.ết Ám ma xích vĩ hổ.
"Thiên Tung tiểu thư, người không sao chứ?" Bạch Tử Nhan mới vừa khôi phục một chút sức lực, vội vàng đứng dậy hỏi. Bạch Tử Du cũng lo lắng nhìn Thiên Tung từ trên xuống dưới, vẻ mặt ân cần không cần bàn cãi.
Không biết vì sao, lúc này, nhìn này hai gương mặt tuấn tú khuynh thành kia, Tề Thiên Tung trong lòng thấy thân thiết gấp bội. "Ta không sao," Thiên Tung ấm áp cười, nhu hòa nói: "Gọi ta Thiên Tung đi!"
Thấy Tề Thiên Tung cười, hai anh em Bạch Tử Nhan trực tiếp xuất hiện trạng thái ‘hóa đá’. Đó là một nụ cươi tươi xinh đẹp không thể tả! Sáng như ánh mặt trời, ấm áp như gió mùa xuân, đẹp như trăng rằm, chói lọi như hoa mùa hạ, khiến người ta quên hết ưu lo, tâm thần đều say!
Không thể không nói, Tề Thiên Tung cực kỳ keo kiệt, trừ phi nàng công nhận là người một nhà, nếu không, đừng nói là cấp cho khuôn mặt tươi cười, ngay cả tặng cho dao găm cũng còn có thể! Hai anh em Bạch Tử Nhan đối với tính tình của nàng ít nhất cũng có mấy phần hiểu rõ, cho nên, khi nghe nàng nói thế đã biết đây tuyệt đối là biểu hiện nàng đã tín nhiệm bọn họ. Lập tức hai dung mạo khuynh thành kia nhất thời hóa thành hai vẻ mặt cười ngây ngô ngu ngốc.
Đang lúc Thiên Tung vô cùng lơ là, nàng đột nhiên vung lên Đoạn Hồn tiên còn chưa thu vào trong cơ thể! Chỉ thấy một luồng ánh sáng thoáng lướt qua trước Đoạn Hồn tiên. Thì ra là cửu vĩ tuyết hồ.
Cửu vĩ tuyết hồ lập tức dừng lại ở vị trí cách Thiên Tung chừng tám thước. Một đôi mắt cực to đáng yêu nhìn Thiên Tung như muốn lấy lòng. Hai cẳng chân thô ngắn, thử dò xét tiến lên phía trước từng bước. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất có biểu cảm thể hiện một chút vẻ ủy khuất nhìn Đoạn Hồn tiên trên tay Thiên Tung, giương ra một vẻ mặt khẩu cẩn.
Thiên Tung thấy vậy, cũng hiểu cửu vĩ tuyết hồ rất có linh tính này tám phần là cảm kích ơn cứu mạng của nàng, nên đem Đoạn Hồn tiên thu về. Ai ngờ, Thiên Tung vừa thu Đoạn Hồn tiên lại, cửu vĩ tuyết hồ kia đã hưng phấn bừng bừng, nhanh như sấm sét lao vào trong ngực Thiên Tung, điệu bộ thân thiết kia tuyệt đối so với nhìn thấy mẹ ruột còn thân hơn!
Thiên Tung chỉ cảm thấy môi mình ướt ướt, không khỏi ngẩn ra. Có vẻ như nàng bị một con hồ ly lợi dụng ăn đậu hũ. Hơn nữa hiện giờ con hồ ly này lại còn trắng trợn chiếm cứ chỗ bộ ngực mềm mại nhất của nàng. Rõ là. . . . . . Một con hồ ly háo sắc!!
Hai anh em Bạch gia nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt cũng đen xuống.
"Hừ, nó tuyệt đối là một con hồ ly đực!" Bạch Tử Nhan hung tợn nói, "Hồ ly thối đáng ch.ết!"
"Ca, đệ có chút ghen tỵ với con hồ ly này. . . . . ." Bạch Tử Du nhỏ giọng rù rì nói.