Chương 37: Năm anh tài của Thánh môn

Thiên Tung buồn bực, vô cùng buồn bực. Bất kể là ai nếu bên cạnh luôn có một ánh mắt ai oán nhìn mình chằm chằm, đoán chừng cũng sẽ vô cùng buồn bực thôi! Sự tình thật ra là như vầy. Hôm đó, Mục Nham trưởng lão mặc một cái quần hoa, trong tay còn cầm một cây quạt lông chim, nghênh ngang tiêu sái đi lại đây. Tạo hình kia có thể nói là kinh điển, thật sự là muốn có bao nhiêu bảnh bao thì có bấy nhiêu! Hậu quả trực tiếp chính là khiến lục phủ ngũ tạng của ThiênTung quay cuồng, chạy hết ra ngoài. Mọi người theo sát phía sau như chim thú tản đi khắp nơi, trong giây lát đã không còn chút tung tích.


Nhưng, hiện giờ từ trong ánh mắt u oán của Mục Nham trưởng lão, Thiên Tung rõ ràng đọc được ý nghĩ: nếu ngày đó ngươi không đi, đám xú tiểu tử kia có thể bỏ đi được sao! Ngươi quá không cho trưởng lão ta chút mặt mũi rồi!


"Mục trưởng lão, hôm nay là đại hội Thánh môn, không nên đến muộn chứ!" Mục Nhạc Ca rất là săn sóc còn hướng về Thiên Tung nháy nháy mắt. Đương nhiên là do Tề Thiên Sách cầm đầu cả đám đùn đẩy!


"Được rồi!" Mục trưởng lão rốt cục bỏ qua việc cùng Thiên Tung giằng co ánh mắt, "Chúng ta đi thôi!"


Dưới sự dẫn dắt của Mục Nham trưởng lão, Tề Thiên Sách, Tề ThiênNgạo, Tề Thiên Duyệt, Hai anh em Bạch gia, Mục Nhạc Ca, và ThiênTung, Tề Phong, Tề Vũ cùng với vài đệ tử trong nội viện của Mục viện chậm rãi hướng về phía Thánh môn mà đi.


Lúc này, trước tháp Thánh môn đã dựng lên mười sân thi đấu cao. Mặc dù trận đấu còn chưa bắt đầu, không khí trên trận đã sôi trào khiến người ta không thở nổi.
"Trời ạ! Mau nhìn kìa, là công tử của Nguyệt gia Nguyệt Tiêu Nhiên, thật sự là quá đẹp trai!"


available on google playdownload on app store


"Ngươi nói bậy, Lục gia Lục Thăng công tử mới đẹp trai, Lục công tử mới gọi là có khí khái nam tử!"
"Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, theo ta, Tiêu gia Tiêu Ngọc Thương công tử mới gọi là đủ khí chất của trai đẹp, không hổ là thần tượng của ta!"
"Nữ tử kia là ai? Thật xinh đẹp!"


"Ngươi thế mà cũng không biết, đó là tiểu thư của Âu Dương thế gia, một trong bốn đại thế gia của Thánh Thiên Đế quốc -- Âu Dương Tuyết!"
"Nàng ấy so với Thánh nữ của Tần gia - Tần Mộng Yên, ai xinh đẹp hơn?"


"Các ngươi đúng là không có kiến thức, bây giờ ai mà không biết vị trí đệ nhất mỹ nữ của Thánh môn đã sớm không còn là Tần Mộng Yên nữa rồi! Nghe nói tiểu muội của Tề Thiên Sách công tử mới thực sự là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành đó!"


"Ngươi đừng nói nữa, mau nhìn xem! Tần Mộng Yên đến đấy. Lại còn có biểu ca của nàng ấy Tần Mộ Ngôn công tử nữa chứ! Ta kích động quá! Tần công tử là thần tượng của ta đó!"


Trong khoảnh khắc, đám người ồn ào trở nên yên tĩnh. Mọi người chủ động nhường ra một con đường. Một nam tử mặc áo đen ngạo nghễ xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hắn tuấn mỹ đến mức có thể làm người ta hít thở không thông, đôi con ngươi đen không có chút tình cảm nào, giống như tuyết ở sông băng, khiến người ta sợ hãi. Sống mũi thẳng tắp, khóe môi cương nghị làm hắn cao ngạo đến hoàn mỹ. Ngay tại thời điểm hắn xuất hiện, không khí dường như trong nháy mắt ngừng chuyển động. Khiến người ta thấy run rẩy cùng lạnh như băng. Hắn tựa như một con sói hung ác trên thảo nguyên, vẻ đẹp hung tàn mạnh mẽ, cao ngạo vô tình!


Trong lúc, mọi người dường như không ai chú ý tới bên cạnh Tần Mộ Ngôn còn có Tần Mộng Yên, có khi nam sắc so với nữ sắc càng mê hoặc người hơn, lời này quả nhiên không sai!
"Mau nhìn xem, người của Mục thị Thánh môn đến! Là Mục Nhạc Ca công tử!"
"Còn có cả Tề Thiên Sách!"


"Tiểu mỹ nhân lạnh lùng tỏa sáng đi bên cạnh chính là muội muội của Tề Thiên Sách đó! Quả nhiên tuyệt sắc!"
"Ta vẫn nghĩ Tần sư tỷ đã là đẹp lắm rồi, không nghĩ tới tiểu muội của Tề gia này so với Thánh nữ Tần thị chúng ta còn hơn một chút!"


Mọi người còn chưa khôi phục lại từ trong chấn động do Tần Mộ Ngôn gây ra lại tiếp tục lâm vào đờ đẫn. Không thể phủ nhận, chỗ của đám người Thiên Tung bên này thật có thể nói là phong cảnh tuyệt đẹp! Tề gia ba anh em thì không nói làm gì, ngay cả Mục Nhạc Ca với nụ cười huênh hoang khoác lác cũng đủ khiến cho đám ‘Truy tìm tinh hoa của gia tộc’ kia thiếu chút nữa ngất xỉu rồi. Hơn nữa còn có hai người Bạch Tử Nhan xinh đẹp tuấn mỹ, Tề Phong, Tề Vũ ngọt ngào tinh xảo. Ngay cả ông già Hồ Ly ngàn năm Mục Nham kia cũng đều là một phong cảnh độc đáo!


Không hề khoa trương khi nói, dường như tất cả ánh mắt của nữ tử trong khoảnh khắc đều đã bị bọn họ hấp dẫn. Mà ánh mắt nam tử dường như cũng nhất trí với nhau đều quăng đến trên người ThiênTung.


"Năm anh tài của Thánh môn rốt cục cũng đến rồi! Xem ra trận đấu năm nay sẽ rất thú vị!" Mục Nham phe phẩy quạt lông chim, đối với cảnh tượng trước mắt rõ ràng là rất đắc chí vừa lòng.
"Năm anh tài của Thánh môn? Có ý gì?" Thiên Tung nghi ngờ hỏi.


"Năm anh tài của Thánh môn là chỉ năm nhân tài xuất sắc nhất Thánh môn hiện nay. Theo thứ tự là Nguyệt gia Nguyệt Tiêu Nhiên, Tần gia Tần Mộ Ngôn, Lục gia Lục Thăng, Tiêu gia Tiêu Ngọc Thương và Mục gia Mục Nhạc Ca nhà chúng ta."


"Ngay cả Mục Nhạc Ca cũng có?" Thiên Tung rất là nghiêm túc nhìn Mục Nhạc Ca một cái. Mục Nhạc Ca đã sớm bày ra một dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, ánh mắt rõ ràng đang nói: khen ta đi! Khen ta đi! Ta đây vô cùng tài giỏi nhé!


Nhưng sự thật là, Thiên Tung nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra thằng nhãi Mục Nhạc Ca này ‘giỏi’ ở chỗ nào, chỉ đành buông tha, nhìn mấy người khác trong sân.


"Tiêu Nhiên ngươi đã biết rồi, nhìn bên kia đi, hai người đó chính là Lục Thăng và Tiêu Ngọc Thương." Mục trưởng lão tức thời mở miệng nói.


Thiên Tung hướng về phía Mục trưởng lão chỉ nhìn theo. Đó là hai nam tử diện mạo cực kỳ xuất chúng. Đứng bên trái là Lục Thăng vóc người cao ráo, thoạt nhìn đoán cũng phải hơn hai thước. Thân thể hắn cường tráng dũng mãnh, mỗi một cơ bắp như có sức mạnh muốn bùng nổ. Hơn nữa gương mặt cực kỳ cương nghị, dùng cách nói ở hiện đại, tuyệt đối là đàn ông đích thực! Mà Tiêu Ngọc Thương so với hắn lại hoàn toàn không giống. Tiêu Ngọc Thương người cũng như tên, trên người mang theo một loại nhàn nhạt đau thương. Nhất là đôi mắt như nước kia có thể so với nữ tử, ưu thương tràn lan như thủy triều. Không thể không nói, Tiêu Ngọc Thương này thật đúng là có khí chất mỹ nam. Nếu ở hiện đại, đây tuyệt đối là vai nam chính đóng kịch bi tình tốt nhất!


Cảm nhận được tu vi hai người họ, Thiên Tung hơi kinh ngạc, Năm anh tài của Thánh môn quả nhiên không giống bình thường. Bất kể là Nguyệt Tiêu Nhiên, Mục Nhạc Ca hay là Lục Thăng và Tiêu Ngọc Thương đều hơn hai mươi tuổi cũng đã bước vào cảnh giới Kiếm Tông. Xem ra, lấy thực lực Kiếm Tông cấp một của mình mà muốn thắng thật đúng là có chút khó khăn.


Lúc này, ánh mắt Thiên Tung không tự giác bị một nam tử lạnh lùng hấp dẫn. Ngay tại thời điểm ánh mắt nàng và nam tử lạnh lùng kia gặp nhau, hai người đều chấn động. Không phải khiếp sợ bởi dung mạo của nhau mà là ánh mắt. Giống nhau ở sự cao ngạo, tương tự vẻ lạnh lùng, cùng mang vẻ. . . . . . cừu hận?! Hắn oán hận cái gì? Thiên Tungnhịn không được thầm nghĩ. Lúc nhìn thấy nam tử như con sói hung ác kia, nàng biết đây chính là người cuối cùng trong Năm anh tài của Thánh môn Tần Mộ Ngôn. Thế nhưng thân là nhân vật xuất sắc nhất của Tần gia, hắn hận cái gì?


Thiên Tung không phải người thích đào bới vấn đề, nhưng nàng đối với nam tử lạnh như băng này có một loại cảm tình tốt không hiểu được. Nàng hướng về Tần Mộ Ngôn mỉm cười một cái rồi dời tầm mắt đi chỗ khác. Nàng không biết là, chính một thoáng mềm mại này đã gieo xuống một mồi lửa trong lòng kẻ lạnh như băng kia.


"Tiểu tử kia" Tề Thiên Sách đột nhiên vô cùng thân thiết điểm nhẹ lên mũi Thiên Tung một cái, "Lát nữa huynh sẽ đến tháp Thánh môn làm giám khảo, muội ở phía dưới cẩn thận một chút. Còn nữa, đại ca chưa từng hoài nghi thực lực của muội, nhưng mà, nếu muội đụng phải tiểu tử Tần Mộ Ngôn đó nhất định phải cẩn thận một chút!" Vẻ mặt Tề Thiên Sách vô cùng nghiêm túc.


"Muội hiểu rồi, đại ca! Yên tâm đi!" Thiên Tung cực kỳ nhu thuận cười.
"Ôi! Thiên Sách nha, ngươi phải tin tưởng thực lực Mục Nham ta chứ, ta nhất định sẽ giúp ngươi bảo hộ Tiểu Thiên Tung mà!" Mục Nham trưởng lão phe phẩy cây quạt lông chim phong tình vạn chủng nói.


"Vậy giao cho Mục trưởng lão!" Thiên Sách vọt lên không trung, bay đến đài cao bên tháp Thánh môn.


Rất nhanh, trước Thánh môn người tụ tập càng lúc càng nhiều. Trên đài cao Thánh môn cũng đứng đầy mấy trưởng lão tông môn. Nhưng rất rõ ràng, những trưởng lão này so với bọn Nguyệt Lâm hoặc Mục Nham đều cao hơn một bậc. Lấy thực lực tu luyện nguyên tố bóng tối đạt tới cấp Kiếm Tôn cao nhất của Thiên Tung cũng không bằng được mấy người kia, rõ ràng, mấy người kia nhất định là tuyệt thế cường giả cấp Kiếm Đế hoặc thậm chí là cấp bậc Kiếm Tiên. Nhưng có một người, cho dù hóa thành tro Thiên Tung cũng nhận ra, người này chính là đại trưởng lão Tần gia Tần Duyệt, cũng là hung thủ trực tiếp giết ch.ết cha mẹ mình!


Chỉ thấy Tần Duyệt kia đứng trước tháp Thánh môn nhìn lên trên đài, vận khởi kiếm khí, cao giọng nói: "Các vị, đại hội Thánh môn bây giờ xin được bắt đầu! Đại hội lần này so với năm vừa rồi giống nhau, mỗi tông môn phái ra hai mươi người tham gia, tổng cộng một trăm người. Từ một trăm người rút thăm hai người một tổ, tiến hành đấu loại. Sẽ có năm mươi người dự thi tiến vào vòng bán kết. Sau đó lại rút thăm ra hai mươi lăm người quyết định tham gia trận chung kết. Đây là quy định thi đấu hôm nay! Hiện giờ mời người dự thi của các tông môn chuẩn bị sẵn sàng, Thánh môn đại hội chính thức bắt đầu!"






Truyện liên quan