Chương 45: Điều kiện?!
Một màn bất ngờ ngoài ý muốn trong đại hội Thánh môn lần này rốt cuộc kết thúc theo ánh nắng chiều rơi xuống. Tất cả mọi người chưa từng nghĩ qua, Thánh môn đại hội lần này lại có thể kết thúc dở khóc dở cười như thế. Thế nhưng bất luận như thế nào, cái tên Tề Thiên Tung cũng đã khắc thật sâu trong lòng vô số nam thanh nữ tú ở Thánh môn. Cho dù nhiều năm sau, khi mọi người nhớ lại cuộc đời truyền kỳ của Thiên Tung thì đầu tiên nghĩ đến cũng chính là một bóng dáng dọa người trong đại hội Thánh môn, bởi vì, đó dường như là bước chân đầu tiên nàng bước về phía cấp bậc cao nhất của cường giả!
Bóng đêm, lại một lần nữa vô thanh vô tức phủ xuống.
Thiên Tung khoác một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, lẳng lặng đứng bên cạnh rừng đào. Cánh hoa vì nàng vung lên quần áo mấy đóa hồng đào, gió đêm thổi lất phất mái tóc như nước của nàng, hơi có vẻ tán loạn, lại rất có mỹ cảm. Dáng người lung linh hấp dẫn trong đêm tối càng phát ra tinh tế mê người.
Tần Mộ Ngôn xa xa nhìn thấy bức tranh tuyệt mỹ này. Không tự chủ thả chậm cước bộ, vẻ mặt lạnh như băng thường ngày cũng càng trở nên nhu hòa.
"Tới rồi?" Thiên Tung cũng không quay đầu lại nói. Tuy là câu hỏi, nhưng trong lời này cũng là chắc chắn khẳng định.
Tần Mộ Ngôn nghe xong dưới chân dừng lại, "Nàng ở đây chờ ta? Nàng biết ta muốn tới?"
Thiên Tung xoay người lại, một bộ áo trắng trong trời đêm thoáng hiện một chút đường cong khêu gợi, "Huynh không phải từng nói: huynh cần hạt sen Liệt Hỏa Hồng Liên sao? Nghe giọng nói của huynh, chắc là nhất định phải có được. Mà bây giờ hạt sen Liệt Hỏa Hồng Liên đang ở trên tay ta, huynh dĩ nhiên sẽ tìm đến ta!" Thiên Tung lộ ra một chút tự tin mỉm cười.
"Ta quả thực nhất định phải có được, nàng bằng lòng đem nó cho ta ư?" Giọng nói của Tần Mộ Ngôn có chút phức tạp. Giống như là mong đợi, giống như là phòng bị, giống như là tín nhiệm, nhưng cũng chứa đựng tình cảm ngay cả chính hắn cũng không rõ.
"Vậy huynh cho rằng ta chờ ở chỗ này là vì cái gì đây?" Thiên Tung hỏi ngược lại, nói xong đem thần thức thăm dò vào nhẫn Ám Ma Huyễn, lấy ra một chiếc hộp màu đỏ khảm giấy mạ vàng.
Chiếc hộp kia toàn bộ đều trong suốt, thậm chí giống như chất lỏng màu đỏ lưu động. Hẳn là loại hồng ngọc thượng hạng! Hồng Ngọc này dường như cùng một loại với nguyên tố hỏa làm nên ma tinh thạch thuần nhất, chứa đựng năng lượng thần kỳ. Nó thậm chí không cần trận pháp tác động, cũng có thể không ngừng hấp thu nguyên tố hỏa chung quanh, từ đó không ngừng ân cần săn sóc hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên đặt ở bên trong.
Bất kể là Hồng Ngọc hay hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên trong đó đều là bảo vật kỳ bí hiếm thấy trên đời. Nếu người khác có được, sợ rằng ngủ cũng phải ôm theo! Nhưng Thiên Tung dường như đối với hai thứ đồ này có vẻ không thèm để ý chút nào, thuận tay ném luôn cho Tần Mộ Ngôn.
"Tiếp!"
Tần Mộ Ngôn không ngờ tới Thiên Tung nói ném là ném, vội vàng đưa tay nhận lấy hộp Hồng Ngọc. "Nàng thật muốn đem hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên cho ta? Nàng có điều kiện gì?"
"Điều kiện? Ta thật sự có một điều kiện" Thiên Tung biết dựa vào tính tình của Tần Mộ Ngôn, nếu không lấy được chút gì từ hắn, hắn có lẽ sẽ không trăm phần trăm tín nhiệm mình.
"Ta muốn biết một chuyện, " Thiên Tung nhìn vào mắt Tần Mộ Ngôn nói, "Từ ánh mắt huynh ta vẫn luôn cảm thấy một vẻ cừu hận, ta chỉ muốn biết huynh đang hận cái gì, hoặc là hận ai?"
"Nàng. . . . . ." Trong mắt Tần Mộ Ngôn tràn ngập khiếp sợ. Hắn không nghĩ tới Thiên Tung dùng hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên trân quý này chỉ muốn đổi lại một câu hỏi. Nếu cho đến bây giờ mà còn không nhìn ra Thiên Tung căn bản là muốn đem hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên cho hắn, vậy thì chỉ số thông minh của Tần Mộ Ngôn phải cần nghiên cứu thêm rồi. Đến lúc này, trong lòng Tần Mộ Ngôn có vô số tình cảm mạnh mẽ mênh mông cuối cùng hóa thành tín nhiệm không chút nào cất giữ.
"Không thể nói cho ta biết sao? Vậy coi như quên đi!" Thiên Tung không thèm để ý chút nào khoát tay áo một cái, dựa vào một cây hoa đào ngồi xuống, ban đêm gió mát giống như sự ôn nhu của người mẹ hôn lên đầu ngón tay khiến cho Thiên Tung thoải mái nhắm mắt lại.
"Ta cũng đâu có nói sẽ không nói cho nàng biết!" Tần Mộ Ngôn không biết vì sao thấy vẻ mặt thoải mái đáng yêu kia của Thiên Tung, trong lòng không nén được một tiếng nổ lớn, Tần Mộ Ngôn cũng dựa vào cây hoa đòa ngồi xuống, nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh Thiên Tung, ngửi mùi hương thơm ngát mê người trên người nàng, hồi phục một chút tâm tình, nói: "Ta kỳ thực cũng không phải là con cháu trực hệ của Tần gia. Từ nhỏ đã không được gia tộc coi trọng. Cho đến năm đó, ta được mười tuổi, dần dần bắt đầu bộc lộ thiên phú tu luyện của ta. Ta vốn cho rằng, như vậy có thể khiến cha mẹ ta có được địa vị và cuộc sống tốt hơn. Thế nhưng cơn ác mộng cũng bắt đầu từ nơi này . . ." Tần Mộ Ngôn dừng một chút, dường như đang nhớ lại đoạn ký ức đau lòng kia, "Thiên phú của ta dần dần bị con cháu trực hệ trong gia tộc đả kích, cha mẹ của ta còn vì vậy mà bị người hãm hại, ta trơ mắt nhìn cha mẹ mình chịu cực hình, trở thành phế nhân! Mà ta bởi vì có thiên phú nên được giữ lại. Sau đó, ta nỗ lực tu luyện, quả nhiên lấy được thành tích dọa người. Thế nhưng cha mẹ của ta lại bị những người là con cháu trực hệ kia hành hạ đến ch.ết rồi!" trong mắt Tần Mộ Ngôn đã tràn đầy tơ máu.
"Bọn họ không thể đụng đến ta, nên thừa dịp ta không có ở đây khi dễ cha mẹ ta, nhưng, ta lại không thể báo thù! Từ lúc đó, ta hiểu rõ, ta cần sức mạnh! Chỉ cần ta có đủ sức mạnh mạnh mẽ là có thể đem những kẻ đã từng khi dễ cha mẹ ta giẫm dưới chân! Cho nên, ta rất cần hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên, bởi vì nó ít nhất có thể giúp ta nâng cao thực lực năm cấp."
Tần Mộ Ngôn nói xong tất cả, chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như những lời này đã tiêu hao hết sức lực toàn thân của hắn.
Thiên Tung biết. Tần Mộ Ngôn chỉ nói qua loa, nhưng khúc chiết gian khổ trong đó tuyệt đối người bình thường khó có thể chịu được. "Có lẽ, ta có thể giúp huynh!"
"Nàng giúp ta?" Tần Mộ Ngôn giống như bị điện giật mở mắt. "Kẻ thù của ta dường như là cả Tần thị Thánh môn, nàng sao lại muốn giúp ta? Vậy sẽ liên lụy nàng, ta tuyệt đối không thể để cho nàng gặp nguy hiểm!" Tần Mộ Ngôn cực kỳ kiên định mà nghiêm túc nói.
"Sao huynh biết Tần thị Thánh môn không phải kẻ thù của ta chứ? Có lẽ, kẻ thù của ta là cả Thánh môn, thậm chí là cả đế quốc này cũng nên! Đến lúc đó, huynh đừng chê ta liên lụy huynh là được!" Thiên Tung cười nhạt, đối với bí mật lớn nhất chính miệng mình nói ra không thèm để ý chút nào.
"Liên lụy sao? Ta không thèm sợ! Nếu quả như thật sự gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ che chắn ở trước mặt nàng! Chẳng qua là…" ánh mắt Tần Mộ Ngôn sáng như bầu trời đầy sao, chuyên chú nhìn chằm chằm Thiên Tung nói, "Nàng sao lại đồng ý nói cho ta biết bí mật của mình?"
"Bởi vì, ta tin tưởng huynh! Mới vừa rồi huynh không phải cũng nói cho ta biết bí mật của huynh sao?" Thiên Tung dí dỏm cười một tiếng với Tần Mộ Ngôn. Sau đó nhắm ngay hai mắt lại, cho nên nàng không nhìn thấy trong mắt Tần Mộ Ngôn lộ ra một loại thâm tình như nước.
Trăng sáng treo cao, Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn hai người lẳng lặng tựa vào tàng cây đào, hưởng thụ yên tĩnh khó có được này.
"Này, ta nghe tên Mục Nhạc Ca kia gọi nàng là Tiểu Thiên, rất lọt tai." Tần Mộ Ngôn đột nhiên tung ra một câu, "Ta cũng gọi nàng Tiểu Thiên nhé! Sau này gọi ta đừng mang theo họ của ta, ta ghét họ Tần!"
Thiên Tung nghe xong trong lòng âm thầm phỉ báng: Thôi đi, không phải là muốn ta gọi ngươi Mộ Ngôn sao! Người này từ lúc nào thì trở nên tính toán rồi hả?! Thiên Tung âm thầm quan sát Tần Mộ Ngôn một phen, thấy Tần Mộ Ngôn càng lúc càng không được tự nhiên. Trên mặt không ngờ tỏa ra hai đốm hồng.
"Nàng nhìn cái gì?" Tần Mộ Ngôn ra vẻ lạnh như băng nói.
"Không có gì, chỉ là muốn nhìn một chút núi băng biến thành núi lửa là có dạng gì thôi! Đúng rồi, muộn rồi, ta về đây!" Thiên Tung nói xong nhanh như chớp bỏ chạy xa, nàng cũng không muốn một lát nữa thấy núi lửa bùng nổ!
Tần Mộ Ngôn nhìn bóng dáng Thiên Tung chuồn còn nhanh hơn thỏ, hoàn toàn không để ý đến núi băng biến thành núi lửa là có ý gì, chẳng qua là lộ ra một nụ cười ngây ngốc, lẳng lặng tựa vào chỗ Thiên Tung vừa dựa, cho đến đêm khuya.
(Một chương này là tình cảm thuần khiết, chương sau bắt đầu cao trào, kính xin chờ đợi! Hoan Hoan lần nữa cám ơn các vị ủng hộ! Cúi người chào!)