Chương 103: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau

Sau tiếng quát to của thái tử, trong ngoài cung điện lập tức nhốn nháo bóng người. Chỉ chốc lát sau, một chiến đoàn mấy ngàn người đã bao vây toàn bộ yến hội.


"Đây . . . đây là chiến đoàn bảo vệ hoàng cung! Tô Ngọc Thành! Ngươi muốn làm gì?" Thánh Thiên đế vương Tô Vọng Nam rõ ràng cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm cho kinh ngạc nhảy dựng lên. Nhưng câu hỏi này chỉ có hỏi mà không có đáp, nhìn tư thế này, thái tử có thể nói là lòng dạ Tư Mã Chiêu mọi người đều biết!


"Làm gì? Phụ vương người còn chưa rõ sao? Nếu người muốn đem đế vị truyền cho đệ đệ của ta, người bất nghĩa trước, vậy cũng chớ trách ta đại nghịch bất dạo, vô tình sau!" Trên mặt thái tử xông lên một chút tàn nhẫn.


Lúc này, Tề Thiên Minh mới chú ý tới đám người Bắc Thần Thương và Âu Dương Minh cũng mặt không đổi sắc đứng sau lưng thái tử.


"Bắc Thần Thương, Âu Dương Minh, các ngươi dù sao cũng là tứ đại gia tộc Thánh Thiên, làm sao có thể nhập bọn cùng loại tiểu nhân bất nhân bất nghĩa này?" Tề Thiên Minh lập tức tức sùi bọt mép, giận dữ hỏi.


"Tiểu nhân?! Thái tử điện hạ anh minh quả quyết, Thánh Thiên do ngài xưng đế, có gì không tốt?" Bắc Thần Thương khinh thường nói.


available on google playdownload on app store


"Tề đại ca, đạo lý chim khôn chọn cây mà đậu huynh không phải không hiểu, lão phu chẳng qua là không muốn gia tộc của mình hủy ở trên tay mình mà thôi." Trong mắt Âu Dương Minh toát lên chút không cam lòng.


Ngay khi còn đang nói chuyện, đám người Tề Thiên Minh, Diệp Thanh Vân và Triển Nhan đã lui đến phòng thủ bên người Tô Vọng Nam. "Tô Ngọc Thành, nếu huynh dựa vào những người này, không khỏi coi thường chúng ta rồi!" Tô Ngọc Cẩn bảo hộ ở bên người Tô Vọng Nam đột nhiên nói.


"Coi thường? Ta làm sao dám coi thường đệ đệ đáng yêu của ta đây?" Tô Ngọc Thành giống như biểu diễn nói. "Ta dựa vào dĩ nhiên không phải chỉ có những thứ này!" Vừa nói Tô Ngọc Thành vừa vỗ tay một cái.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, lại một đội người ngựa xông vào.


Khi đám người Tô Ngọc Cẩn thấy đội người ngựa này thì nhất thời biến sắc. Bởi vì đội người ngựa này không ngờ là người của tứ đại công hội. Công hội kiếm tu giả do Lý Hoa, công hội kiếm khí do Duẫn ThiênDiệu, công hội vũ tu giả do Tiêu Hãn dẫn đầu. Đội người ngựa này tuy chỉ có mấy trăm người, so với chiến đoàn còn xa mới kịp, nhưng thực lực những người này lại vượt xa chiến đoàn của cung đình. Người tu vi thấp nhất cũng là cường giả Kiếm Thánh. Mà người tu vi cao nhất chính là Kiếm Tôn, Kiếm Đế.


"Thiên Diệu huynh, Tiêu Hãn huynh, tại sao? Tại sao các huynh có thể quy phục thái tử?" Trong giọng nói của Tô Ngọc Cẩn thực khó có thể tin, hắn khó có thể tưởng tượng huynh đệ tốt ngày trước giờ lại phải xung đột vũ trang.


"Còn nhớ rõ ngày đó ở Vạn Linh cốc không? Ta luôn luôn suy nghĩ tại sao đi cứu Mục Niệm Ngữ không phải là ta? Cuối cùng ta hiểu được, bởi vì ta không đủ mạnh, ta không có đủ thế lực cùng thực lực. Đừng trách ta, ta chỉ muốn trở nên mạnh hơn mà thôi!" Mái tóc màu vàng kim của Duẫn Thiên Diệu vào lúc này tràn đầy rực rỡ tà mị.


"Không ngờ là vì Tiểu Ngữ?" Tô Ngọc Cẩn lẩm bẩm nói.
Lúc này, Tô Ngọc Cẩn đột nhiên như nghĩ đến cái gì lập tức hỏi, "Người của công hội luyện đan đâu? Sư phụ ta đâu?"


"Tô Ngọc Cẩn ngươi quả nhiên thông minh! Không sai! Bọn họ bây giờ đang ở trong tay ta, nếu ngươi không muốn bọn họ có chuyện thì lập tức tự phế Kiếm Khí, ngoan ngoãn thần phục ta, bằng không, đừng trách ta không khách sáo! Ha ha ha ha!", thái tử hung hăng càn rỡ cười.


"Hừ! Cười lớn tiếng như vậy cũng không sợ đau đầu lưỡi!"


Đúng lúc này, một âm giọng thanh khiết lạnh lùng mang theo xinh đẹp phá không truyền đến. Giống như bị đầu độc, mọi người vội vã ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy dưới bầu trời đêm màu xanh đen, bốn thiếu niên áo đỏ như lửa khiêng một chiếc kiệu mềm màu trắng dừng ở trên đỉnh đầu mọi người.


Phàm là cao thủ kiếm tu vào lúc này mắt đều thình thịch trực tiếp nhảy ra ngoài, bởi vì, bọn họ nhìn ra bốn thiếu niên mặc áo đỏ vẫn chưa tới hai mươi tuổi kia đều là cường giả Kiếm Tông!
Vậy người trong kiệu kia là ai?


Giống như muốn giải đáp nghi ngờ của mọi người, màn kiệu chậm rãi vén lên, một bóng dáng tiểu cô nương đỏ như lửa phiêu nhiên xuất hiện.


Khi mọi người thấy rõ dung nhan của nàng thì cũng không nhịn được hít sâu một hơi. Chỉ thấy tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện này có một đôi mắt màu băng lam, như làn khỏi phủ mặt nước mùa thu làm say lòng người. Tóc bạch kim rơi đến dưới chân, hôm nay một ít được vấn thành búi tóc hình trăng khuyết, hai bên tóc mai dính những hạt đá lấp lánh màu đỏ, trên đầu cài một cây trâm ngọc hình phượng hoàng lửa. Còn lại phần lớn mái tóc vẫn buông tới dưới chân như cũ, bị gió đêm thổi thành những đường cong khêu gợi. Một bộ quần áo màu lửa đỏ buộc ngực cao eo làm cho vóc người xinh đẹp của nàng càng lộ vẻ mị người.


Lúc này mọi người chỉ cảm thấy mình dường như đang nhìn thấy ảo mộng, những gì mình nhìn thấy hoàn toàn không chân thực. Thì ra trong trời đất lại ẩn giấu một tuyệt đại xinh đẹp như vậy!! "Nàng. . . . . . Nàng là Yêu Dạ!" Thái tử cực kỳ quen thuộc mái tóc bạch kim và đôi mắt màu xanh kia, cho dù chưa từng thấy qua hình dáng Yêu Dạ, cũng có thể nghĩ đến nàng nhất định là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Chẳng qua là không nghĩ tới, Yêu Dạ không ngờ đẹp tới mức này!


"Thái tử điện hạ nhãn lực thật tốt." Thiên Tung cười ha ha, tựa như nữ thần trông coi chúng sinh, khiến người ta không nhịn được quỳ bái.


Phải nói trước kia Yêu Dạ luôn che mặt, hơn nữa màu tóc và màu sắc đôi mắt cũng thay đổi, tự nhiên không ai nhận ra được. Nhưng hôm nay, nàng lộ ra diện mạo thật sự, ít nhiều cũng có một phần tương tự với trước đây, hơn nữa nàng tu vi hơn người. Muốn cho không có người hoài nghi cũng khó.


Dưới đài, Bắc Thần Diêm, Âu Dương Thiên Nhai thậm chí là Duẫn ThiênDiệu và Tiêu Hãn đều lộ ra một loại thần sắc nghi hoặc.
"Nàng. . . . . . Thật ra nàng là ai?" Thái tử hỏi lên nghi ngờ trong lòng mọi người.


"Ta sao?" Thiên Tung xinh đẹp cười một tiếng, "Ta là Yêu Dạ, Yêu Dạ của Khinh Hồng lâu. Bất quá, ta còn có một cái tên khác, Diệp ThiênTung!"


Lời này của Thiên Tung vừa rơi xuống, mọi người đều kinh hãi! Diệp Thiên Tung, cái tên này chừng hai năm trước, có thể nói là huyên náo dư luận xôn xao, mọi người đều biết. Tiểu cô nương tuyệt thế thiên tài này đã từng đại phá tháp Thánh môn, san bằng Sát thành, càng bị truyền muốn đối địch cùng các thế lực lớn trong thiên hạ. Điều này khiến thần kinh của mọi người lập tức căng thẳng. Nhưng có một người trên mặt lại xông lên một loại kích động gần như điên cuồng. Người này chính là Thánh Thiên đế vương Tô Vọng Nam.


Lúc này, thái tử còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lão giả áo đen vẫn yên lặng bên cạnh thái tử đột nhiên nói: "Ngươi là Diệp Thiên Tung?! Ngươi lại dám xuất hiện ở nơi này!"


"Cửu Trọng Cung ngươi dám đến, Diệp Thiên Tung ta vì sao không dám? Mười mấy năm trước các ngươi xúi giục Thánh môn, đế quốc cùng tứ đại gia tộc đối địch với Ám Ma tộc, chính là vì diệt trừ năng lực thiên phú của Ám Ma Tộc, đoạt được chí báo Huyết Phách của Ám Ma Tộc. Vài năm sau, sau khi các ngươi phát hiện được thân phận của ta, lại truy sát ta, truy sát không được lại tung ra lời đồn xằng bậy khiến người trong thiên hạ đối địch cùng ta. Cửu Trọng Cung các ngươi đúng thật là bản lĩnh! Trừ bỏ thủ đoạn núp sau lưng người khác đùa bỡn, các ngươi còn biết cái gì?" Trong giọng nói của Thiên Tung tràn đầy khinh bỉ cùng coi thường.


"Ngươi không cần ở đây nói lời tà đạo mê hoặc người khác, ngươi có chứng cớ gì chứng minh Cửu Trọng Cung chúng ta vu cáo hãm hại ngươi? Tiểu yêu nữ ngươi đừng ở đây ngậm máu phun người!" Lão giả áo đen mặt không đổi sắc nói.


"Hừ! Vu cáo hãm hại? Các ngươi còn không xứng để ta làm như vậy! Tại sao ta phải lấy ra chứng cớ, tại sao ta phải nói rõ với người trong thiên hạ?" Thiên Tung mặc trên người áo bào màu đỏ, không gió mà bay, sinh động như muốn đem bầu trời đêm phương này đốt sáng. "Trên thế giới này chỉ có lời nói của người có thực lực mới có đạo lý, công lý chính nghĩa chỉ là cái rắm!"


Lời này của Thiên Tung trực tiếp khiến mọi người phía dưới không nhịn được liếc mắt, lời nói này thật đúng là thẳng thắn! Bất quá, không ai dám phủ nhận lời này là sai.


"Ha ha ha, cho dù tất cả thật sự là Cửu Trọng Cung ta làm thì thế nào? Lời nói của ngươi rất đúng, thế gian tất cả đều phải dùng thực lực nói chuyện, vậy ngươi cho rằng ngươi có thực lực đắc tội Cửu Trọng Cung chúng ta sao?"


Lão giả áo đen đắc ý cười cười, cũng cùng một dạng như thái tử, vỗ tay một cái. Mấy trăm bóng người ẩn núp trong đêm đen đồng loạt xuất hiện trước mặt mọi người. Mọi người nhất thời kinh hãi. Nhất là người như Tô Vọng Nam biết được lịch sử của Cửu Trọng Cung và biết được trận biến cố mười năm trước, trên mặt đều xuất hiện một loại thần sắc áo não và sợ hãi.


Thiên Tung nhìn chừng hai trăm tên y nhân đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không một chút, bên môi kéo ra nụ cười lạnh. Không thể phủ nhận hai trăm người đến của Cửu Trọng Cung quả nhiên lợi hại, không ngờ đều là cường giả Kiếm Tông trở lên, thậm chí còn có ba mười tên Kiếm Tiên cùng ba gã Kiếm Thần. Nhưng nhiều hơn nữa đối với ThiênTung mà nói cũng chỉ là một con số mà thôi. Thiên Tung nhịn lâu như vậy, mục đích chính là muốn nhìn xem Cửu Trọng Cung này rốt cuộc có gì dựa vào mà thôi, hôm nay xem ra, không gì hơn cái này.


"Đây chính là con át chủ bài của ngươi sao? Không gì hơn cái này sao!!" Thiên Tung vung tay áo lên, một luồng kiếm khí màu lửa đỏ lập tức từ trong cơ thể tùy ý phát ra, bay thẳng đến chân trời, như một màn pháo hoa xinh đẹp.


"Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi . . . . . . có được nguyên tố hỏa? Chẳng lẽ ngươi . . . . . . Chẳng lẽ. . . . . ."


Lão giả áo đen còn chưa nói xong, chỉ thấy chung quanh chiến đoàn của cung đình, một đội ngũ chừng ba ngàn người mặc chiến giáp màu đen, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ rực ùn ùn xuất hiện, đem mọi người bao vây ở bên trong!


Lão giả áo đen cảm giác không khí trong phổi của mình trong nháy mắt cũng không thể đủ cung cấp cho hô hấp của mình rồi! Không ngờ là Huyết Mộc, Huyết Mộc làm thành binh khí! Mà cấp bậc của những chiến sĩ mặc giáp đen này thấp nhất cũng là Kiếm Thánh hoặc là Kiếm Tông! Nhưng duy nhất khiến cho lão giả áo đen còn có thể giữ vững trấn định chính là cấp bậc cao nhất của những ngày này cũng chỉ là Kiếm Đế mà thôi, đối với bọn họ còn chưa đủ để gây sợ hãi.


Bất quá, Diệp Thanh Vân là tướng lĩnh quanh năm chinh chiến ở bên ngoài lại nhận ra Cao Tường - người cầm đầu đám người này.
"Cao thống lĩnh?! Đây là chiến đoàn Minh Quân!"


Không biết là ai lớn tiếng hét lên, nhất thời, mọi người cảm thấy hôn mê một trận. Đây là người của chiến đoàn Minh Quân? Chiến đoàn Minh Quân uy chấn thiên hạ không ngờ nghe lệnh của một tiểu cô nương chưa tới hai mươi tuổi?! Thế giới này có phải quá điên cuồng rồi không!


"Diệp Thiên Tung, ngươi cho rằng dựa vào chiến đoàn Minh Quân là có thể uy hϊế͙p͙ Cửu Trọng Cung ta cùng các thế lực lớn sao?" Lão giả áo đen như cũ chưa từ bỏ ý định kêu gào.


"Ngươi đừng hiểu lầm! Chiến đoàn Minh Quân bất quá là đến nhặt xác cho các ngươi thôi, người các ngươi chân chính phải đối phó là bọn họ!!"


Thiên Tung vừa dứt lời, chân trời màu xanh đen trong nháy mắt bị nhuộm thành máu đỏ. Mấy ngàn thiếu niên mặc áo đỏ đột nhiên xuất hiện phía chân trời.


Biến cố này quả thật người khiến mọi người khó có thể tin. Nhưng một vài cường giả tu vi tương đối cao đều thấy rõ ràng. Những thiếu niên mặc áo đỏ không phải là vô căn cứ xuất hiện, mà là tốc độ của bọn họ thật sự quá nhanh!
"Đây. . . . . . Đây là. . . . . ."


Từ khi những thiếu niên mặc áo đỏ bắt đầu xuất hiện, toàn bộ không khí yến hội lập tức giống như bị ngưng kết. Tất cả mọi người cảm thấy một luồng áp lực vô hình khiến người ta rợn cả tóc gáy. Những thiếu niên này như ác quỷ được gọi từ địa ngục, trên người mỗi người đều mang theo sát khí gần như là bản chất. Còn chưa đối chiến, đám người của Cửu Trọng Cung đều đã cảm nhận được sợ hãi.


Lúc này, hai thủ lĩnh của đám thiếu niên mặc áo đỏ kia cùng với Cao Tường thống lĩnh của chiến đoàn Minh Quân đều kính cẩn bay tới bên người Thiên Tung. Chỉnh tề làm ra một động tác gối chạm đất.
"Tả hữu hộ pháp Diệp sát môn ra mắt môn chủ!"


"Cao Tường thống lĩnh chiến đoàn Minh Quân ra mắt chủ nhân!"






Truyện liên quan