Chương 7

Hách Lăng sau khi nghe ca ca và phụ thân đối thoại xong liền không còn tâm trạng luyện kiếm, lấy cớ bụng đau ly khai hậu viện. Ca ca đã hai mươi tuổi, phụ thân còn cùng hắn ngủ? Vì sao từ lúc mình hiểu chuyện đến nay luôn ngủ một mình vốn đâu cần phụ thân, bọn họ ngủ chung một chỗ làm được gì đây? Trong đầu Hách Lăng đột nhiên dần hiện ra một hình ảnh, trên giường, ca ca thân thể quang lõa nằm dưới thân phụ thân, thân thể bạch ngọc kia nhẹ nhàng mà ma sát cùng phụ thân. Bất chợt, Hách Lăng đột nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện thân thể của mình một bộ phận đã biến hóa! Hách Lăng bối rối giật nhẹ vạt áo, phát hiện mặt mình nóng lên. […=.=!]


“Ta đây đang làm gì vậy! Vì cái gì đi tưởng tượng hình ảnh như vậy!” Hách Lăng hung hăng gõ đầu mình ngăn cản lại tưởng tượng hình ảnh không chịu nổi này, nhưng nếu trên người ca ca không phải phụ thân, mà là mình…… Phi phi phi! Không cho phép nghĩ nữa!


Hách Lăng quyết định đi tìm mẫu thân để hỏi rõ ràng.
“Nương!” Hách Lăng lỗ mãng xông vào phòng Tử Lăng.
Đang lau chùi tỳ bà Tử Lăng bị nhi tử đột nhiên chạy đến dọa sợ, lấy lại bình tĩnh.


“Đã nói mấy lần rồi, đừng có đi đứng lỗ mãng như vậy! Nhưng con vẫn không nghe lời!” Tử Lăng bất đắc dĩ trách móc nhi tử.
“Nương, phụ thân bây giờ còn cùng ca ca ngủ chung là thật sao?” Hách Lăng trực tiếp hỏi.


“Con như thế nào biết?” Tử Lăng có chút kinh ngạc, y là làm sao biết được? Từ lúc Hách Lăng hiểu chuyện tới nay, vì không muốn Hách Lăng nháo sự, Tư Đồ Hách tự khắc chế tật đau đầu của mình, tận lực không đến phòng Tuyết Thiên. Có đôi khi bị Hách Lăng chọc đến đau đầu lợi hại, buổi tối chờ mọi người đã ngủ, Tư Đồ Hách mới có thể đến phòng Tuyết Thiên. Mùa hè thì tốt rồi, bởi vì Tuyết Thiên mùa hè sẽ đến hầm, hơn nữa lại là hậu viện, cho nên buổi tối không có người đến hậu viện. Nhưng đứa nhỏ này như thế nào biết chuyện này? Chẳng lẽ y buổi tối cũng vụng trộm chuồn ra ngoài đi chơi? Nhưng mình ở ngay cách vách, buổi tối lại không phát hiện ra một chút thanh âm?


“Nói như vậy là thật?” Hách Lăng khó có thể tin được hỏi, nếu đây là thật sự, như vậy vừa rồi hình ảnh trong đầu mình mười phần có phát sinh?
“Con đừng loạn tưởng!” Tử Lăng nghiêm khắc quát.


available on google playdownload on app store


“Người bảo con như thế nào không loạn tưởng, con mới mười lăm, phụ thân cũng không ngủ cùng con, ca ca đã hai mươi, vì sao phụ thân còn thường xuyên ngủ với ca ca? Hai mươi tuổi, đã có thể cưới vợ sinh nhi tử đi?” Hách Lăng đột nhiên hiểu được, rốt cục hiểu được vì sao ca ca hai mươi tuổi còn chưa cưới vợ, cũng chưa thấy qua ca ca và nữ nhân nào qua lại. Nghĩ đến việc này, một trận lửa giận lan rộng khắp não. Như thế nào như vậy? Ông ấy là phụ thân a, sao lại đối với nhi tử mình làm ra loại chuyện này? [vậy sau này chú em đối với ca ca mình thế nào? =.=!!!]


“Ngươi câm miệng! Không được nói bậy! Phụ thân ngủ cùng ca ca là vì tật đau đầu của phụ thân!” Tử Lăng thấy Hách Lăng sinh khí như vậy, nghĩ rằng y là ăn dấm chua phụ thân, nghĩ phụ thân không thích y.


“Tật đau đầu cùng ca ca có cái gì quan hệ?” Hách Lăng vừa nghe nương nói như vậy, lửa giận cũng dập tắt một nửa. Tuy rằng nương sẽ không lừa mình, nhưng phụ thân đau đầu và ca ca có quan hệ gì?


“Từ khi cha ngươi bị tật đau đầu này, uống thuốc cũng không được, nhưng là chỉ cần ở cùng ca ca con, tật đau đầu đỡ đi rất nhiều. Phụ thân bởi vì ban ngày làm việc, cho nên buổi tối mới đi tìm ca ca con. Bởi vì con nghịch ngợm gây sự, làm cho phụ thân mấy năm qua đau đầu tăng thêm không ít, có lẽ là năng lực bẩm sinh đi, chỉ cần ở cùng ca ca con ở một chỗ, đầu cha ngươi sẽ giảm bớt rất nhiều. Nương cũng vậy, chỉ cần ở cùng, nương cảm thấy cả người thoải mái, tất cả khó chịu đều biến mất, con không cảm thấy vậy sao?” Tử Lăng cười nói.


“Nào có nghiêm trọng như nương nói, đúng là cùng ca ca ở một chỗ con liền cảm thấy thực nhẹ nhàng, thực vui vẻ.” Hách Lăng có chút không tin, ca ca lợi hại như vậy? Nương đem ca ca nói cứ giống như thần tiên.


“Có lẽ là con thân thể xương cốt cường tráng đi, không có bệnh tật xấu gì để cảm nhận được năng lực chữa bệnh của Tuyết Thiên.” Tử Lăng đột nhiên có loại cảm giác Tuyết Thiên như tiên nhân.
“Phải không?” Hách Lăng giống như tự hỏi


Sau đó Hách Lăng chỉ có thể áp chế cổ ghen tuông trong lòng làm bộ như chưa hề biết chuyện này. Trước sau như một mỗi ngày luyện kiếm, mỗi ngày nhìn ca ca và phụ thân thân mật, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể xả giận trên cây đại thụ vô tội trong viện. Các cây đại thụ che bóng mát trong hậu viện đã bị Hách Lăng tàn phá hoàn toàn thay đổi, Tư Đồ Hách còn khích lệ nói Hách Lăng xuất kiếm rất hữu lực!


Mắt thấy mùa hè trôi qua, mùa thu đến, Tuyết Thiên đã đi ra khỏi tầng hầm, trở về phòng mình. Phòng Tuyết Thiên ở phía tây, một sương phòng độc lập, bởi vì Tuyết Thiên thích thanh tĩnh, mà Hách Lăng ở đông sương phòng, cách vách phòng Tử Lăng. Tư Đồ Hách từ lúc Hách Lăng mười tuổi liền cùng Tử Lăng ở chung một phòng. Đông sương phòng và tây sương phòng cách nhau một cái đại sảnh và thư phòng, cửa đại sảnh là tiền viện, hai bên hành lang đi thông qua phía tây và phía đông, sau đại sảnh là trù phòng, và phòng của gia đinh, phía sau nữa chính là hậu viện, chuồng ngựa và kho hàng nằm cách trù phòng không xa.


Mùa thu đến là thời điểm tối đáng giá, Hách Lăng cao hứng vì có thể thường xuyên ở cùng ca ca, có thể ở cùng kéo dài đến ba mùa. Hách Lăng và Tuyết Thiên đi trên đường, Tuyết Thiên muốn mua một bộ thư mới, Hách Lăng ồn ào đòi đi theo, Tuyết Thiên không còn cách nào, chỉ có thể mang y theo.


Ở trên đường, mọi người đối với hai nhi tử của Hách Vương gia bình luận khác nhau. Đại nhi tử của Hách Vương gia Tư Đồ Tuyết Thiên, so với nữ nhân còn muốn mỹ hơn, nho nhã hiểu chuyện, đọc nhiều sách vở, là một tay viết tự tốt, tri thức uyên bác, nhu thuận. Mọi người đều nói nếu hắn là nữ nhân, có khả năng toàn kinh thành cầu hôn có thể xếp thành mấy hàng, đối với đại nhi tử khen không dứt miệng.


Còn tiểu nhi tử của Hách Vương gia, tuy rằng đã mười lăm tuổi, nhưng y giống như một tên lưu manh, thường xuyên cùng mấy đứa nhỏ đánh nhau sinh sự. Bởi vì ở thường xuyên trêu cợt lão sư, cho nên bị Hách Vương gia đưa về nhà, mọi người chỉ cần vừa nghe đến tên Tư Đồ Hách Lăng liền liên tục lắc đầu. Mọi người rất ngạc nhiên vì sao tính cách hai huynh đệ lại khác biệt lớn như vậy. Ai cũng nói Tư Đồ Tuyết Thiên tính tình tốt bụng, dễ chịu!


Hai người đi vào hiệu sách lớn nhất kinh thành, Tuyết Thiên là khách quen nơi này, mỗi lần mua rất nhiều thư, cho nên lão bản thực thích Tuyết Thiên, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy Hách Lăng đi theo, mày liền nhíu chặt. Nhi tử Thẩm Kiến của mình mỗi ngày không lên lớp, luôn bị tiểu tử này mang đi ra ngoài chơi. Lúc trở về giáo huấn nhi tử không được đi chơi với Tư Đồ Hách Lăng, Thẩm Kiến thế nhưng nói với mình: “Con đây là cùng nhi tử Vương gia tạo mối quan hệ! Phải biết nhận thức lâu dài, biết không?”


“Tuyết Thiên tới rồi?” Thẩm lão bản cười ha hả nghênh đón Tuyết Thiên, làm bộ như không thấy Hách Lăng phía sau.
“Ân, Thẩm lão bản, gần đây có thư tịch gì mới không?”


Tuyết Thiên và Thẩm lão bản đang nói về các bộ thư, Hách Lăng nghe cũng không hiểu. Đơn giản ở trong hiệu sách đi tới đi lui, sờ quyển này sờ quyển kia, lật trang vùn vụt, khi y cầm một quyển đặt ở trên góc giá sách, mở ra xem, Hách Lăng mặt nháy mắt đỏ. Hách Lăng nhìn quyển thư này rõ rang là hình thư, bên trong toàn là nam nhân cùng nam nhân giao hoan!! Hách Lăng nuốt nuốt nước miếng, nhanh khép thư lại thả về chỗ cũ, như thế nào có loại thư như thế này?


“Hách Lăng, ngươi sao vậy? Không thoải mái sao?” Tuyết Thiên Tay cầm mấy quyển sách đang chuẩn bị kêu Hách Lăng rời đi. Tới gần Hách Lăng mới phát hiện mặt Hách Lăng đỏ bừng.
“Không có, thư lấy hết chưa?” Hách Lăng có chút chột dạ nói sang chuyện khác.
“Ân, đi thôi.”


Hai người từ trong tiệm đi ra tùy tiện dạo quanh, Hách Lăng trùng hợp gặp phải Thẩm Kiến và Tiểu Ma đi tới.
“Hách Lăng!” Thẩm Kiến và Tiểu Ma gọi.
“Oa, thực trùng hợp, vừa tan học sao?” Hách Lăng vui vẻ đáp lại, nhiều ngày không thấy bọn họ, từ khi đi theo phụ thân học kiếm thuật liền không đi tìm bọn họ.


“Đúng vậy……” tầm mắt Thẩm Kiến bị đại mỹ nhân bên người Hách Lăng hấp dẫn, Thẩm Kiến thề, cho tới bây giờ chưa thấy qua người đẹp như vậy.


“Không được nhìn, hắn là ca ca ta thường xuyên nói với các ngươi Tư Đồ Tuyết Thiên.” Hách Lăng không vui vỗ đầu Thẩm Kiến, sao lại nhìn chằm chằm ca ca như vậy.
“Hắn là nam?” Thẩm Kiến và Tiểu Ma cơ hồ cùng thốt ra.


“Các ngươi hảo, thường xuyên nghe Hách Lăng nhắc đến các ngươi.” Tuyết Thiên cười nói.
“Bộ dạng thật đẹp, thanh âm lại dễ nghe!” cái tên Tiểu Ma này là tuyệt đối hoa si, rõ ràng cả hai mắt đều biến thành trái tim, nước miếng cũng không kém chảy ra.


“Không nói nữa, lần sau sẽ tìm các ngươi chơi.”


Hách Lăng cảm thấy nếu tiếp tục cho bọn họ nhìn ca ca, tuyệt đối sẽ ăn mất ca ca. Hách Lăng giữ chặt áo Tuyết Thiên trực tiếp lôi đi. Chỉ nghe thấy thanh âm phía sau của Thẩm Kiến và Tiểu Ma: “Nhớ đưa ca ca ngươi theo!” Hách Lăng nghe xong lời này ở trong lòng lặng phi phi, tái mang ca ca ta cho các ngươi nhìn thì ta chính là ngốc tử!


“Sao không cùng bằng hữu ngươi nói chuyện nhiều một chút? Đã lâu không gặp mặt đi?” Tuyết Thiên không rõ vì sao Hách Lăng lại vội vã kéo mình rời đi như vậy.
“Không có gì, còn nhiều cơ hội cùng bọn họ gặp mặt. Chúng ta trở về đi, bằng không sẽ không kịp cơm trưa.”
END 7.






Truyện liên quan