Chương 88: Nữ nhân điên để lại lời nói
- A? Tiểu tử này là...
Thấy nam nhân trung niên thắc mắc, Úy Thiên Long vội giải thích với Trần Lạc:
- Trần Lạc, hắn là một trong các lão của Thiên Khải các chúng ta, Tiết Vân Sơn, cũng là vực chủ đại nhân của Kim Thủy Vực.
Vực chủ?
Ôi chao!
Trần Lạc giật nảy mình, không ngờ nam nhân trung niên tuấn tú này là vực chủ cai quản Kim Thủy Vực.
Trần Lạc vội đứng dậy hành lễ:
- Tiểu tử Trần Lạc kính chào vực chủ đại nhân.
- Trần Lạc?
Tiết Vân Sơn vực chủ đại nhân rất xa lạ cái nên này, thắc mắc nhìn Úy Thiên Long.
Úy Thiên Long cười bí hiểm nói:
- Lão Tiết, chẳng phải ngươi luôn tò mò chủ nhân thật sự của Thiên Khải các chúng ta là ai sao?
Tiết Vân Sơn vực chủ đại nhân không biết tại sao Úy Thiên Long nói câu này, chợt nhận ra điều gì.
Tiết Vân Sơn ngần ngừ hỏi:
- Lão Úy có ý gì? Ngươi nói hắn là...
- Đúng vậy! Hôm nay ngươi rất may, cho ngươi gặp mặt đại các chủ của Thiên Khải các chúng ta.
Khuôn mặt tuấn tú của vực chủ đại nhân biến sắc, con ngươi co rút. Tiết Vân Sơn nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, mắt sáng rực. Nam nhân trung niên hít sâu nhưng khó nén nỗi lòng giật mình.
Trần Lạc bất đắc dĩ nghe Úy Thiên Long giới thiệu về mình, không biết nên nói sao.
- Thật là anh hùng xuất thiếu niên, ghê gớm, ghê gớm. Hôm nay Tiết Vân Sơn ta được mở mắt.
- Vực chủ đại nhân, lão Úy nói đùa, thật ra...
Trần Lạc định chối nhưng Úy Thiên Long cắt ngang:
- Tiểu Lạc, lão Tiết không phải người ngoài, có tình cảm nhiều năm với ta, ngươi đừng ngại ngùng. Nào nào nào, mọi người cùng uống rượu đi, hôm nay không say không về.
Đúng như Úy Thiên Long nói, hôm nay không say không về. Tửu lượng của Trần Lạc không cao, mới rồi uống vài ly với Úy Thiên Long đã thấy choáng váng, giờ bị Tiết Vân Sơn bắt uống mấy ly, hắn không còn biết lối về.
Trần Lạc xỉn quắc cần câu, tình huống của Tiết Vân Sơn vực chủ đại nhân cũng không hơn gì.
Trong Kim Thủy Vực ai quen Tiết Vân Sơn đều biết tửu lượng của gã khá ít, nhưng có một người mời rượu là vực chủ đại nhân sẽ không từ chối, người đó là Úy Thiên Long. Liên tục cụng ly, Trần Lạc say, Tiết Vân Sơn cũng ngà ngà, mặt gã đỏ au, nói lắp bắp. Tiết Vân Sơn choàng vang bá cổ Trần Lạc, xưng huynh gọi đệ.
- Nào nào, vực chủ đại nhân, ta lại kính người thêm một chén.
Trần Lạc đã say, khi hắn nói câu này đầu gục hẳn xuống bàn chỉ có tay giơ ly rượu lên.
Tiết Vân Sơn cũng say, mắt lờ mờ choàng vai Trần Lạc, nhe răng.
Tiết Vân Sơn tức giận nói:
- Tiểu Lạc, không! Các chủ, ngươi là đại các chủ, nên là ta kính ngươi mới đúng. Đừng kêu ta là vực chủ đại nhân gì đó, nếu ngươi gọi hắn là lão Úy thì nên kêu ta là lão Tiết, các chủ đại nhân nói có đúng không?
- Tốt, lão Tiết, cụng ly!
Trần Lạc, Tiết Vân Sơn uống cạn ly rượu, Úy Thiên Long cản không nổi.
Úy Thiên Long khuyên nhủ:
- Lão Tiết, ngày mốt tiểu Lạc còn phải tham gia hội thi, ngươi đừng rót rượu hoài.
- Hội thi? Thi gì?
Tiết Vân Sơn ợ rõ to, liếc Úy Thiên Long.
Tiết Vân Sơn vung tay nói:
- Hội thi quái quỷ gì, đại các chủ chúng ta cần gì thi với chả hội, bọn họ làm phản sao? Ngày mai ta sẽ trực tiếp tuyên bố đại các chủ của chúng ta đứng nhất, bà nội cha tên nào dám lải nhải là lão tử thiến!
Tiết Vân Sơn lại ợ chua, nói với Trần Lạc nằm gục trên mặt bàn:
- Đại các chủ, khi nào rảnh ghé nhà ta chơi đi. Không phải lão Tiết ta thổi phồng chứ nữ nhi nhà chúng ta băng tuyết thông minh, nếu đại các chủ không chê thì...
- Ha ha ha ha ha ha!
- Trảm nhân kiệt, nhiếp thần linh, diệt mệnh đồ, ngạo thiên địa... Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười, mắc cười quá, trò cười lớn nhất thiên hạ!
Trong giấc mơ nghe thấy tiéng cười kỳ dị của nữ nhân làm linh hồn Trần Lạc thức tỉnh, hắn lại xuát hiện trong biển lửa hư vọng không giới hạn. Không có trời, không có đất, chỉ có bóng tối và lửa vô tận.
- Quang minh, ngươi có tư cách gì thẩm phán ta!
Thanh âm kỳ lạ tiếp tục vang lên, Trần Lạc định tìm kiếm ngọn nguồn thanh âm nhưng không thấy. Giọng nữ nhân phát ra từ rất xa rồi lại gần trong gang tấc, khắp nơi đều có tiếng vọng.
Nữ nhân điên này là ai? ch.ết hoặc sống?
Không biết.
- Hắc ám, ngươi có tư cách gì thẩm phán ta!
- Ha ha ha ha ha ha! Là nàng sao? Nữ vu ch.ết tiệt kia? Ha ha ha ha ha ha! Chắc chắn là nàng.
Quang minh gì, hắc ám gì, nữ vu gì? Trần Lạc không hiểu ra sau. Trong giây lát thanh âm nữ nhân không còn tức giận mà tràn ngập buồn bã.
- Đừng tin tưởng nữ vu, vĩnh viễn không tin nàng, không được tin... Nàng luôn tìm ngươi... Luôn luôn.
- Đừng tin thập nhị tọa, vĩnh viễn đừng. Thập nhị thần tọa, thập nhị thiên tọa, thập nhị địa tọa, thập nhị tinh tọa, thập nhị quang minh tọa, thập nhị hắc ám tọa, thập nhị nhân linh tọa. Đừng... Đừng tin cái gì hết.
- Ngươi có đây không?
- Ngươi đang ở đâu?
- Chắc ngươi ở đại thế giới nào đó đúng không?
- Nếu ngươi thật sự nghe thấy xin hãy đến Huyền Hoàng thế giới tìm ta, nhất định... Nhất định! Ta ở Trung Ương học phủ Huyền Hoàng thế giới chờ ngươi, vĩnh viễn đợi, mãi khi ngươi xuất hiện mới thôi.
A?
Bỗng nhiên nghe thấy làm Trần Lạc giật nảy mình, đó là thế giới của hắn. Nữ nhân điên còn nói chờ trong Trung Ương học phủ? Nàng đang nói chuyện với ai? Mấy thứ như thần tọa, thiên tọa, địa tọa là gì? Nữ vu là ai?
Chỉ một chữ, rối.
Trần Lạc đang suy nghĩ thì cảm giác linh hồn không thoải mái, hư vọng chi hỏa ập đến đốt hắn.
Không biết trải qua bao lâu, khi Trần Lạc mở mắt ra thấy mình nằm trên chiếc giường thoải mái. Trần Lạc nhìn bốn phía, dường như chỗ này là một gian phòng khách, còn là loại xa hoa. Trong phòng có tiểu thanh lương trận, tiểu thanh phong trận, tiểu thanh tân trận. Ba tiểu thanh trận bao phủ căn phòng, khí hậu mát dịu, gió nhẹ thổi, không khí trong lành rất sảng khoái.
Trần Lạc ngồi thừ người trên giường nhớ lại giấc mơ vừa rồi, lòng rất thắc mắc.
Trần Lạc không biết nữ nhân trong mơ là ai, không biết nàng nói những lời đó với ai.
Tuy nhiên bây giờ nữ nhân thật sự ở thế giới này sao? Nữ nhân còn ở trong Trung Ương học phủ?
Trần Lạc càng nghĩ càng rối rắm, mờ mịt. Trần Lạc lắc đầu không nghĩ nữa, dù sao không liên quan gì hắn, nghĩ nhiều làm gì. Trần Lạc đứng dậy giật mình thấy không mảnh vải che thân, hắn vội ngồi xuống tìm kiếm khắp nơi. Không thấy bộ đồ của hắn nhưng bên giường có bộ áo trắng mới tinh, Trần Lạc mặc thử, rất vừa người.
Thật ra Trần Lạc không thích mặc đồ trắng, vì lúc nhỏ mặc áo trắng luôn bị người nhìn lầm là con gái. Từ khi đó Trần Lạc không mặc đồ trắng nữa, tóc hay xõa ra. Trần Lạc nhìn mình trong gương, cảm giác trở vè khi còn nhỏ. Trần Lạc thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ với khuôn mặt thanh tú như con gái của mình.
Cứ mặc tạm vậy.
Trần Lạc mở cửa, vừa bước ra một bước thì có thanh âm vang lên.