Quyển 1 - Chương 49: Ông cháu Hướng gia.
Nhìn đống binh khí cũ đổ nát này trong lòng Liễu Thiên bỗng dấy lên một tia tang thương u uất. Hắn bỗng cảm nhận được sự vô tình thời gian. Thời gian có thể phá hủy mọi thứ, kể cả binh khí từng vô cùng sắc bén cũng không tránh khỏi ảm đạm theo thời gian.
Nghĩ vậy Liễu Thiên đi lại gần vuốt ve những binh khí này cảm nhận chúng. Tất cả chúng từng có một thời huy hoàng oanh liệt, có một thời người người ham muốn nhưng giờ đây chỉ là đống phế liệu đợi người có hứng thú mua lượm về và coi chúng như đố trang trí thậm trí còn không bằng.
“Ay!” Đang sờ vào đống kiếm han rỉ thì Liễu Thiên lại giật tay lại kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?” Đoàn Linh Hiên liền quay sang vẻ mặt lo âu hỏi.
“Công tử không sao chứ?” Tên trưởng quầy cũng quay ra quan tâm hỏi.
Mà mấy người đang mua đồ bên trong cũng quay ra nhìn.
“Không sao! Chỉ là sơ ý mà thôi!”
Liễu Thiên lắc đầu nói.
Đoàn Linh Hiên nghe vậy thì cũng mỉm cười rồi quay lại với việc tìm kiếm của mình. Mà những người khác nghe vậy càng không để ý làm gì.
Vị trưởng quầy kia nghe vậy cũng thở phào. Đối với hắn khách hàng mà bị thương trong khi xem đồ thì rất phiền toái, nhất là những đại gia có tiền và thế lực nữa thì càng đau đầu. Những người buôn bán như gã chỉ mong yên ổn mà thôi.
Lúc này, Liễu Thiên chẳng quan tâm đến tâm tình của gã trưởng quầy ra sao mà hắn đang nhìn lại tay mình.
Ở đầu ngón tay trỏ có một vết đứt nhỏ, ở đó vẫn có ít máu đang ɖâʍ dấm chảy ra. Nhìn qua vết đứt này cũng không đáng ngại, dù sao nó cũng chỉ như một vết xước mà thôi.
Liễu Thiên liền nhìn lại đống đồ kia, rồi nhìn vào thánh kiếm mình vừa chạm vào. Hắn liền cầm thanh tiểu kiếm lên nhìn ngắm một lượt.
Đó là một thanh tiểu kiếm rộng tầm một phân, cả chuôi lẫn lưỡi dài tầm hai hai mươi phân, toàn thân kiếm là một màu nâu đen. Phần lưỡi nhìn cũng không có gì đặc biệt. Chuôi kiếm cũng rất bình thường, ngoài một cái nỗ nhỏ ở đầu thì không có gì khác. Gờ bảo vệ cũng chỉ là một vòng sắt dày nửa phân, trên đó cũng không có hoa văn hay đục đẽo khảm lạm gì cả. Nhìn chung thì thanh tiểu kiếm này bỏ cái gờ bảo vệ đi thì nhìn nó chỉ như một cái đũa dài mảnh mà thôi.
Liễu Thiên lúc này nhìn một lượt thì cũng thấy nơi cắt đứt tay hắn. Ở điểm đó ngoài một tia đỏ do máu dính vào thì cũng chẳng có gì khác thường.
Thấy vậy Liễu Thiên định bỏ xuống nhưng hắn lại nghĩ lại.
Dù sao hắn đến đây cũng để mua vài thứ làm kỷ niệm, mà thanh tiểu kiếm này lại có duyên với hắn thôi thì cứ mua vậy. Chẳng nhẽ đi mua sắm lại không mua được một món đồ nào?
Nghĩ vậy, Liễu Thiên liền cầm thanh tiểu lên hướng sang trường quầy cách đó không xa nói: “Ta lấy thanh tiểu kiếm này!”
Nghe vậy, tên trưởng quầy liền đi lại nhìn thanh tiểu kiếm một lượt rồi lịnh bợ: “Công tử có con mắt thật tinh tường. Đây quả là một thanh kiếm tốt! Đây là...”
“Giá bao nhiêu nhanh lên ta không có cả ngày ở đây đâu?” Liễu Thiên cười nhạt rồi cắt ngang lời giới thiệu của trưởng quầy.
Hắn biết để tên này ba hoa thì đến trưa cũng không hết! Đồ của gã bán thì cái nào không phải đồ tốt cơ chứ? Gã gặp ai gã trả khen là có con mắt tinh tường,… Vì thế tốt nhất là thanh toán nhanh rồi ra khỏi đây.
“À thanh tiểu kiếm này vốn có giá năm mươi lượng nhưng do nó làm công tử bị thương nên ta chỉ lấy mười lượng thôi!” Tên trưởng quầy kia từ từ nói ra giá rồi lại nói về vấn đề giảm giá cho Liễu Thiên.
Liễu Thiên nghe vậy khẽ hừ một cái sau đó cũng không phí lời mà đưa ra tờ ngân phiếu một trăm lạng cho tên trưởng quầy kia.
Tên trưởng quầy này liền rất nhanh nhận lấy rồi đi ra quầy tủ lấy tiền trả lại.
Khi hắn trả tiền lại thì vẻ mặt vui vẻ cung kính nhưng trọng bụng thì thầm vui mừng đắc ý cười thầm vì đã lừa được Liễu Thiên. Vốn đống binh khí này đều đồng giá năm lượng nhưng hắn lại chăn chém thành năm mươi lượng, vì thế sau khi giảm giá năm lần hắn vẫn lãi năm lượng bạc của Liễu Thiên.
Như vậy hắn vừa không phá quy định tăng giá quá cao của khu này lại vừa gia vẻ giảm giá cho Liễu Thiên. Đúng là một mũi tên chúng hai đích.
Mà Liễu Thiên sao lại không biết bị chặt chém, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm đến chút bạc này. Cũng phải nói là tiền không tự kiếm ra nên hắn tiêu cũng không sót. Một điểm nữa là tính của hắn từ trước đến giờ đều rất thoáng, kể cả có nghèo thì khi hắn đi mua sắm rất ít khi mặc cả. Hắn chỉ thấy hợp lí với hoàn cảnh của bản thân thì mua thôi. Trước đây cũng có nhiều người nói hắn ngốc nhưng hắn cũng không để ý.
Thấy Liễu Thiên giao dịch xong, Đoàn Linh Hiên cũng đứng dậy đi ra.
“Không mua thứ gì à?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Không! Chúng ta đi thôi!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói.
Liễu Thiên khẽ gật đầu hướng ra bên ngoài mà đi. Hai người họ lại tiếp tục hành trình của mình.
Họ lại đi qua nhiều hàng quán khác nhau, đồ đạc thì cữ mỗi lúc một nhiêu lên.
Trời đã gần trưa, tại một góc phố của khu nam có một cửa hàng ăn nhỏ dưới một cây đại thụ lớn. Ở đó chỉ có mấy bàn mà thôi, khách hàng cũng chỉ có mấy người. Mà chủ cửa hàng này là một lão giả đầu tóc gần như đã bạc hết, cùng lão là một tiểu hài tử tầm tám chín tuổi vẻ mặt nghịch ngợm đang đi lại trong quán.
Lúc này, hai người Liễu Thiên đang đứng trước cửa hàng ăn này với hai bọc đồ lớn trên tay. Một buổi sáng mệt mỏi đã kết thúc, cả hai đã mua sắm coi như tạm ổn, giờ chính là đến giờ ăn chưa và nghỉ ngơi một chút.
Cả hai vừa ngồi xuống một bàn ở gần đường thì đứa nhỏ tầm tám chín tuổi liền chạy lại tíu tít hỏi:
“Đại ca cùng tỷ tỷ dùng gì a? Cửa hàng của gia gia tuy nhỏ nhưng nhưng món nào cũng có, mà món nào cũng ngon nhất luôn!”
“Nói bậy nào!” Lúc này vị lão giả đang đứng ở quầy liền mắng tiểu hài tử một câu rồi hướng ra hai người Liễu Thiên cười nói: “Hai vị chê cười rồi, nó là hài tử không biết gì, nó cứ ngồi một chỗ mà nghĩ mình đã đi khắp thiên hạ rồi!”
“Tiểu hài tử này thật dễ thương! Lão có đứa cháu thế này thật hạnh phúc a!” Đoàn Linh Hiên liền mỉm cười nhìn thằng nhỏ đang đứng cạnh mình nói.
Liễu Thiên cũng chỉ ngồi cười, hắn nhìn tên tiểu tử này giống ý hệt bộ dạng em trai hắn hồi nhỏ. Tính tình tháo vát, gặp ai cũng vui vẻ cười nói, đồng thời có chút khoe khoang tỏ vẻ cái gì cũng biết.
“Tiểu thư quá khen rồi! Tên tiểu tử này ở nhà chơi không thích cứ chạy ra đây nô nghịch! May mà nó vẫn chưa làm lão hủ mệt ch.ết!” Lão giả lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ sau đó lại nhìn qua tiểu hài tử kia nói.
Tiểu hài tử nghe thấy vậy liền bĩu môi tỏ vẻ uất ức nói: “Cháu ở đây để giúp gia gia bán hàng mà, cháu có làm gì sai đâu!”
Nó nói xong thì mặt xị xuống rồi quay sang một bên không nói gì nữa.
“Tiểu hài tử ngoan, gia gia chỉ đùa thôi! Ngươi xem vừa nói một câu đã giận dỗi rồi, như vậy là không phải là hành động của một nam nhi!” Đoàn Linh Hiên đi lại xoa đầu tiểu hài tử mỉm cười nói những lời dụ ngọt cùng với khích tướng.
Tiểu hài tử nghe vậy thì rất nhanh gương mặt lại vui vẻ như thường sau đó lại tỏ vẻ tự tin nói: “Ta mai kia nhất định là một nam tử h..!”
“Thôi được rồi!” Lão giả kia cắt ngang lời nói của tiểu hài tử sau đó quay sang hai người Liễu Thiên cười nói:
“Hai vị không biết dùng gì? Ở quán này tuy không phải là có đủ các món trên đời nhưng một số món ngon thì cũng có!”
“Đại ca ăn gì?” Đoàn Linh Hiên liền hướng qua Liễu Thiên hỏi.
Liễu Thiên vẻ mặt ngơ ngác, hắn thật sự không biết gọi món nào cả. Hắn từ trước đến giờ có biết món gì đâu, ở tông môn thì nhìn thấy món nào ngon thì chỉ thôi, mấy lần trước đều là Hứa Vĩnh Thiên chọn. Chính vì thế bảo hắn ăn gì hắn cũng không biết trả lời sao nữa.
Thấy bộ dạng ậm ờ của Liễu Thiên, Đoàn Linh Hiên liền hỏi: “Đại ca có dị ứng hay kiêng món nào không?”
“Cái này thì không? Món nào ngon ta đều ăn được!” Liễu Thiên lắc đầu đáp.
“Thế đại bá hãy lấy cho chúng cháu mấy món ngon là được!” Đoàn Linh Hiên cũng không nghĩ nhiều hướng lão giả bên cạnh nói.
“Vậy được hai vị chờ chút ta sẽ làm ngay đây!” Lão giả kia liền gật đầu nói sau đó quay người đi vào trong.
Hai người Liễu Thiên ngồi chờ một lúc thì thấy tiểu hài tử kia đang háo hức bê từng món lên.
Tổng cộng có sáu món, trong đó đủ các loại thực phẩm như lợn, gà, cá lợn, rau, đậu,… Trong mấy món thì lại chia ra làm sào nấu khác nhau nhưng món nào cũng được trang trí rất đẹp, xem ra tay nghề của lão giả này quả không kém.
Liễu Thiên nhìn bàn thức ăn thịnh soạn sau đó nhìn tiểu hài tử đang ngồi chơi trên cái ghế dài cạnh lão bá.
“Tiểu hài tử qua đây!” Liễu Thiên liền gọi.
Đứa nhỏ kia nghe thấy liền hướng ánh mặt sang gia gia của nó. Lão bá kia khẽ gật đầu một cái, tiểu hài tử này liền chạy lại gần chỗ hai người Liễu Thiên.
“Ngồi đi!” Liễu Thiên hướng ánh mắt sang cái ghế bên cạnh nói.
Tiểu hài tử liền nghe theo ngồi xuống, khi này Liễu Thiên lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ! Đệ chờ gia gia rồi cùng ăn!” Tiểu hài tử này tỏ vẻ ngây ngô trả lời.
Nghe vậy, Liễu Thiên liền hướng phía lão giả bên trong hỏi: “Đại bá cho tiểu huynh đệ này ăn cơm cùng bọn ta được không? Dù sao cũng có hai ngươi chúng ta cũng không thể ăn hết chỗ này được!”
Lão bá nghe vậy thì suy nghĩ một hồi rồi cũng mỉm cười nói: “Vậy làm phiền hai vị rồi! Tiểu Hòa hãy ăn cơm cùng tiểu ca và đại tỷ đi!”
Tiểu hài tử kia nghe thấy vậy liền lắc đầu nói: “Cháu chờ gia gia rồi cùng ăn!”
Đoàn Linh Hiên hai mắt trầm tư, rồi khẽ mỉm cười nói: “Không sao đâu, đệ ăn cùng bọn ta tý nữa lại ăn cùng gia gia!”
“Chẳng nhẽ nam nhi lại ăn yếu thế?!” Đoàn Linh Hiên hướng ánh mắt nghi ngờ lên người tiểu hài tử nói.
Tiểu hài tử kia nhìn vẻ mặt tươi cười của gia gia nó thì liền gật đầu nói: “Vây đệ sẽ ăn cùng đại ca đại tỷ trước rồi lại ăn cùng gia gia!”
“Ừm! Chúng ta ăn thôi!” Liễu Thiên gật đầu cầm đũa lên bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
Đoàn Linh Hiên cùng đứa nhóc kia cũng bắt đầu ăn cơm, cả ba cứ như người thân của nhau ăn uống rất vui vẻ thoải mái.
Trong bữa ăn ba người vừa ăn vừa nói chuyện giới thiệu về bản thân. Sau một lúc cửa hàng cũng gần hết khách, vị lão giả kia cũng ra ngồi nói chuyện và ăn uống cùng.
Chẳng hiểu tại sao mà bốn người chỉ mới gặp nhưng đã thân thiết như là người nhà vậy.
Qua lần nói chuyện cùng với việc được lão bá kia kể thì Liễu Thiên cũng đại khái hiểu qua qua về hoàn cảnh của hai ông cháu này. Tiểu hài tử này tên là Hướng Hòa, lão bá tên là là Hướng Ngư Cung.
Gia đình của Tiểu Hòa có năm người tất cả. Bao gồm gia gia là lão bá này, ba mẹ Tiểu Hòa, Tiểu Hòa cùng một tỷ tỷ song sinh nữa. Nhưng do một sự cố mà giờ này chỉ còn có hai ông cháu nương tựa vào nhau.
Hai ông cháu là người gốc ở Phương Hồng thành cách Xuân Đô không xa. Năm năm trước, có một lần dị giả đánh nhau tại đó. Sau trận chiến đó thì cả tòa thành bị phá hỏng.
Cha mẹ cùng với tỷ tỷ của Tiểu Hòa đều ch.ết trong lần đó, lão bá cùng Tiểu Hòa may mắn sống sót và được người của Kỳ Nhân các cứu viện đem đến Xuân Đô này. Sau đó lại được bố trí cho một gian hàng nhỏ buôn bán trong Xuân Phong quán, đồng thời họ cũng cung cấp một lượng trợ cấp nhỏ mỗi tháng. Mà từ ngày được về đây thì cuộc sống của hai ông cháu cũng ổn định, có phần an nhàn và hạnh phúc. Thế nhưng nỗi đau mất người thân thì không dễ gì quên đi.
“Từ đó đến nay cả hai chúng ta sống khá tốt, tiếc là mấy người kia lại…” Khi này, Hướng lão kể hết truyện thì thầm than, lúc này, hai lão mắt cũng đỏ lên, khóe mắt nhăn nheo đã xuất hiện tia lệ. Còn tiểu tử Hướng Hòa kia thì vẻ mặt cũng ủ rũ không nói gì.
Lúc này, khi nhìn vào bộ dạng của hai ống cháu Hướng gia, Liễu Thiên bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Là một dị giả, một người có sức mạnh hơn người đã không bảo vệ kẻ yếu thì thôi lại còn đánh nhau làm cho bao nhiêu người ch.ết đi, bao nhiêu người mất người thân, mất đi nhà cửa.” Vẻ mặt Liễu Thiên âm trầm thầm mắng.
“Kỳ Nhân các không phải quản lí rất chặt chẽ dị giả của Nhất Xuân quốc sao? Như thế nào lại có thảm cảnh như vậy?” Liễu Thiên không nín được nữa liền nhíu mày vẻ mặt buồn bực hỏi.
“Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy rất lạ, tại sao ở gần Xuân đô mà Kỳ Nhân Các lại để sự việc nghiêm trọng như vậy được?” Đoàn Linh Hiên ngồi bên cũng nghi hoặc hỏi.