Quyển 1 - Chương 61: Chiến thắng
Thiếu niên kia rất nhanh đã áp sát Liễu Thiên, từng quyền từng quyền xuất ra. Thế nhưng thật sự tốc độ ra quyền của tên này không cao vì thế Liễu Thiên vẫn né và đỡ được hết những công kích này. Tên thiếu niên kia cũng thỉnh thoảng xuất cước nhưng vẫn bị Liễu Thiên chặn được.
Mà Liễu Thiên cũng không phải dạng vừa, hắn vừa phòng thủ vừa công kích lại. Mà mỗi đòn công kích của hắn đều nhằm vào cái tai bị thương của tên thiếu niên kia.
Lại nói đối thủ có Kim Tương công hộ thể, Liễu Thiên đánh đối phương chảy được tý máu thì chân tay cũng thương tổn không ít. Cảm giác đau nhức đang chế ngự suy nghĩ của hắn. Thế nhưng không thể để đối thủ biết, hắn lúc này vẫn vừa cười vừa lùi rồi đánh trả và tỏ vẻ đắc trí đang thắng thế.
Tên thiếu niên kia bị công kích hoài vào chỗ đau rồi lại nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Thiên thì tức giận sinh phần oán độc! Lúc này, hắn không biết từ đâu lấy ra một cây đại đao sáng loáng đưa ra trước chỉ về phía Liễu Thiên.
Một màn này làm Liễu Thiên trố mắt nhìn, hắn suy tư một lúc thì cũng hiểu ra. Đây chắc chắn là không gian chữ vật, cái này Liễu Thiên cũng nghe qua nhưng chưa nhìn thấy bao giờ.
Tên thiếu niên kia lúc này tay cầm đại đao chỉ về phía Liễu Thiên ánh mắt đầy sát khí nói: “Đây là ngươi ép ta!”
“Không có gì! Chiến đấu binh khí cũng không phá luật!” Liễu Thiên lắc đầu nói.
Hắn cũng không sợ hãi, hắn tuy chưa đánh nhau bằng binh khí bao giờ nhưng hắn cũng có chút luyện tập nên có phần tự tin vào khả năng dùng kiếm của mình. Hắn những ngày qua luyện bốn kỹ năng của kiếm pháp cũng có chút thành tựu cũng chưa được kiểm nghiệm, hôm nay hắn cũng muốn kiểm tr.a một chút xem sao. Mà chuyển qua chiến đấu binh khí thì Liễu Thiên cũng đỡ đau người khi phải va chạm thân thể với tên kia!
“Hứa đại ca có kiếm không cho tiểu đệ mượn một thanh!” Liễu Thiên quay xuống chỗ Hứa Vĩnh Thiên nói.
Hứa Vĩnh Thiên cũng có không gian chữ vật của mình, của gã chính là một cái nhẫn. Gã nghe thấy Liễu Thiên hỏi vậy liền vuốt một cái lên cái nhẫn trên ngón tay rồi rất nhanh lấy ra một thanh trường kiếm tung lên cho Liễu Thiên.
“Ta không dùng kiếm, nên chỉ có một thanh này thôi!” Hứa Vĩnh Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Không sao, có kiếm là được!”
Liễu Thiên bắt kiếm, rồi rút kiếm trong vỏ ra bắt đầu cảm nhận thanh kiếm này. Cầm kiếm trong tay, hắn cảm nhận mọi thứ về thanh kiếm này. Đây là một thanh kiếm bề rộng tầm ba phân, thân kiếm dài tầm hơn ba xích, cán kiếm tầm hơn xích, theo cảm nhận của Liễu Thiên thì thanh kiếm này nặng tầm hai cân, khá là nặng so với kiếm bình thường.
Gờ kiếm không có gì đặc biệt, mũi kiếm cũng bình thường, thanh kiếm này nhìn qua rất sắc bén, trên thân kiếm còn có một dòng chữ cỗ nữa. Liễu Thiên rất nhanh đã cảm nhận xong thanh kiếm này. Hắn cầm kiếm chém chém ra không trung vài đường rồi nhìn về phía tên thiếu niên kia.
Tên kia tuy ngang ngược nhưng cũng không phải tiểu nhân, hắn thấy Liễu Thiên mượn kiếm thì cũng đứng chờ, bây giờ mới mở miệng nói: “Đến đây! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chiến đấu thực sự!”
“Nhiều lời làm gì!” Liễu Thiên bỏ vỏ kiếm xuống hai tay cầm kiếm thản nhiên nói.
Vừa kết thúc câu nói, Liễu Thiên đã phóng về phía tên thiếu niên kia một kiếm từ dưới chém ngược lên từ bên phải.
Thấy vậy, tên thiếu niên kia giật mình chỉ kịp đưa thanh đại đao ngang ra trước người đỡ lại một kiếm này.
“Beng!”
Kiếm của Liễu Thiên chém với lực cực mạnh vào đao của tên thiểu niên kia tạo ra một âm thanh lớn. Lực đạo mạnh làm cho tên kia lùi hai bước còn thanh đao trên tay thì bật lên cao rung đùng đùng và đang được thiếu niên kia ghìm lại.
Rất nhanh, sau một kiếm vừa rồi, Liễu Thiên liền tiếp tục vòng kiếm từ trên chém xuống một kiếm.
“Beng!”
Thiếu niên kia vội thu đao đỡ, lần này hắn dùng cả hai tay và đã chuẩn bị lên rất dễ dàng đỡ một kiếm của Liễu Thiên mà không bị đẩy lùi.
Thế nhưng Liễu Thiên không có nghỉ, hắn chém xuống rồi lại chém từ trái qua phải, phải qua trái, đâm phía trên rồi lại đâm phía dưới,… tất cả đều rất nhanh. Hắn không cho tên kia có cơ hội đánh trả.
“Keng! Keng!...Keng!”
Nhưng âm thanh va chạm liên tục phát ra, tên thiếu niên kia bị Liễu Thiên chém liên tục không kịp hoàn thủ chỉ vừa lùi vừa đỡ từng kiếm tràn đầy sức mạnh của Liễu Thiên.
Liễu Thiên tuy không dùng đao nhưng hắn cũng biết dùng đao phải có khí thế, thế đao càng xuất càng mạnh, nhát sau mạnh hơn phát trước, càng đánh càng hăng, đao sức mạnh ngàn cân nhưng cần phải có quán tính vung đao.
Biết vậy, Liễu Thiên vừa đánh đã áp sát rồi hết kiếm này đến kiếm khác công kích như trời giáng làm cho tên kia không biết làm gì ngoài đón đỡ. Đao thế của tên kia con chưa xuất hiện thì đã bị đàn áp rồi.
Đây cũng phải nói là tốc độ xuất kiếm của Liễu Thiên nhanh hơn tốc độ xuất đao của tên kia nữa nên không bị phản công lại. Mà nhắc đến tốc độ thì Liễu Thiên ngày nào cũng luyện hàng ngàn nhát đâm chém nên khá thành thục còn thiếu niên kia tuy có luyện đao thời gian dài nhưng chỉ luyện vài chiêu đao thế còn tốc độ dùng đao thì vẫn chậm. Vì thế mà Liễu Thiên đang dẫn dắt thiếu niên kia theo nối đánh của hắn.
Thanh trường kiếm này nặng hơn nhiều đoản kiếm của Liễu Thiên, vì vậy khi chiến đấu cũng khác so với thanh kiếm cũ. Liễu Thiên dùng thanh kiếm này khả năng lướt và cắt của hắn kém hơn hẳn, hắn không sử dụng thanh kiếm này linh động được, lực cổ tay của hắn còn chưa đủ để dùng loại kiếm này.
Nhưng hắn cũng biết lợi thế của trường kiếm, trường kiếm trọng chém và đâm. Vì thế vừa vào Liễu Thiên đã liên tục chém ra mười mấy kiếm để ép đối thủ không cho hoàn thủ, hắn sẽ công kích liên tục để tìm ra sơ hở của đối phương.
Lúc này, kiếm trong tay Liễu Thiên vẫn liên tục bổ ra từ đủ phương hướng khác nhau. Hắn di chuyển liên tục nhìn rất linh động, kiếm trong tay thì liên tục bay múa đánh về phía trước. Hết kiếm này đến kiếm khác chém ra làm cho tên thiếu niên kia chỉ biết quay đao phòng thủ liên tục.
“Cái gì thế này? Đây là kiếm pháp gì vậy?” Dưới đài, mấy đệ tử ngồi xem cũng ngạc nhiên khi thấy tốc độ xuất kiếm của Liễu Thiên. Nhiều người còn thẩm hỏi nếu là mình thì đối phó ra sao.
Trong đám người quan chiến cũng có người hiểu được nội tình thầm gật đầu, vẫn có kẻ cảm thấy tẻ nhạt.
Mà lúc này, Hứa Vĩnh Thiên như ăn phải thuốc lắc đang cười cười gật gật liên tục. Gã thật không ngờ chỉ hơn hai tháng mà Liễu Thiên đã có kỹ năng chiến đấu tăng tiến nhanh như vậy. So với tên thiếu niên kia thì Liễu Thiên còn nhỉnh hơn, điều này làm cho gã rất vui.
Trên đài Liễu Thiên thế công như bão táp càng ngày càng nhanh, kiếm quang liên tục vung ra không ngừng nghỉ. Âm thanh kim loại va chạm vang lên liên tục, cùng với đó là những đốm sáng do va chạm hiện lên làm cho cảnh chiến đấu càng thêm ác liệt.
Thế công đang liên hoàn bỗng nhiên dừng lại, Liễu Thiên giậm chân xuống sàn lùi ra sau hai bước rồi rất nhanh rút ra sau mấy trượng.
“Hết sức rồi!” Mọi người đều ồ lên khi thấy Liễu Thiên lùi lại. Tất cả mọi người đều cho rằng Liễu Thiên công hoài không được lên thể lực đã xa xút phải lùi lại nghỉ lấy hơi.
Liễu Thiên lùi lại thì khẽ nhíu mày, hắn thả tay trái đã dấm máu ra, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, cổ tay hắn rung rung như thả lỏng.
Hắn vừa rồi nhìn thì có vẻ đang thắng thế nhưng công kích hết sức đã bị ba động phản chấn lên thân kiếm làm cho hai bàn tay hắn phồng dập dần dần đã dấm máu. Lúc này tay đã chảy máu nhưng hắn không có thả kiếm ra mà càng nắm chặt hơn chuẩn bị nghênh đón đại đao của đối thủ sắp công đến.
“Lúc này!” Tên thiếu niên phía đối diện hai mắt đang u ám bỗng sáng lên nghiến răng nói.
Đại đao đang múa quanh người phòng thủ bỗng nhiên đưa ra sau, hai tay hắn gân guốc nổi lên, hắn đạp mạnh về sau rồi nhảy lên không phía trước người Liễu Thiên, đại đao trong tay cực nhanh từ trên tạo thành một vệt sáng bổ xuống đầu Liễu Thiên.
“Hừ!” Hứa Vĩnh Thiên giật mình định lao lên chặn lại nhưng Thạch Phương đứng cạnh liền ngăn gã lại. Mọi người quan chiến cũng ồ lên, nhiều người còn đứng dậy.
Đại đao sáng lóa bổ xuống!
Lúc này chỉ thấy Liễu Thiên rất nhanh nghiêng người qua bên phải, chân phải khụy xuống, cả người cũng trùng xuống, hai tay hắn đỡ kiếm vòng trên đầu đón đỡ đại đao bổ xuống.
Ngay khi va chạm, Liễu nhún người, trường kiếm trong tay bỗng nghiêng dọc theo sườn trái. Hắn muốn hướng lưỡi đao lệch đi chứ không đón đỡ hoàn toàn lực đạo một đao kia.
“Kít…! Đao kiếm va chạm tóe cả lửa, một âm thanh kim loại cọ sát vang lên làm cho người nghe cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Ầm!”
Thanh đao chạm vào lưỡi kiếm rồi ôm theo lưỡi kiếm trượt xuống bên trái Liễu Thiên và cuối cùng nó bổ xuống sàn làm vỡ một mảng sàn lớn.
Đao bổ xuống sàn, cùng lúc này thiếu niên kia đã tiếp đất! Nhưng đáng tiếc là hắn vừa tiếp đất thì Liễu Thiên đã đứng sát ngay trước người, đao của hắn thì đã ở sau bên trái của Liễu Thiên rồi.
Lúc này, kiếm của Liễu Thiên ở phía trong đao của tên thiếu niên kia và không có gì ngăn cản nó tất công cả. Trường kiếm bay múa, Liễu Thiên chẳng để ý gì nữa, hắn điên cuồng cắt về phía trước.
Một màn này làm cho mọi người xem chiến gồm cả Hứa Vĩnh Thiên cũng giật mình. Cứ tưởng một đao kia đánh xuống sẽ làm Liễu Thiên trọng thương hoặc cũng ép cho Liễu Thiên rút lui thế nhưng kết quả lại khác.
Liễu Thiên vừa rồi không tránh mà dùng kiếm làm lệch đường chém của thiếu niên kia rồi lại áp sát ngay trước mặt tên này. Mọi người thật không ngờ Liễu Thiên lại Hắn biết mình mà tránh thì đối thủ sẽ tiếp tục vung đao đuổi theo và để khí thế của đối thủ lên cao thì hắn khó mà đỡ được.
Bây giờ kiếm trên tay Liễu Thiên lúc này liên tục cắt lên người thiếu niên kia.
Do quá cận mà kiếm Liễu Thiên lại dài lên không thể chém mạnh hoặc đâm được, hắn đành phải lướt kiếm qua lại, hắn liên tục cắt lên người đối thủ mà thôi.
“Xoẹt xoẹt…xoẹt!
Đao trong tay thiếu niên kia bổ ra chưa kịp thu về thì khoảnh khắc này đã liên tiếp dính mười mấy kiếm lên khắp phần ngực và hai tay.
“A! Nha!” Tên thiếu niên kia mặt nhăn lại hét lớn một tiếng lùi lại sau mấy bước.
Đại đao thu về đưa lên, tên thiếu niên này chém một nhát ngang người Liễu Thiên.
Liễu Thiên lúc này lại đơn giản là thu trường kiếm dựng đứng bên sườn tay trái cũng đỡ vào thân kiếm đón một đao này.
“Beng!”
Một nhát chém mạnh làm cho cả thanh kiếm cong lại!
Ngay khi tưởng như cân bằng thì thiếu niên kia ấn mạnh đại đao một cái làm trường kiếm bật ra theo đó Liễu Thiên bị đẩy đi một đoạn hơn hai trượng mới hịm lại được.
Tên kia bức Liễu Thiên lùi ra, lại định lao lên nhưng thấy bên kia Liễu Thiên đã thu kiếm chống trước người, hắn ngạc nhiên đang định nói gì đó thì lại nghe thấy tiếng trầm chồ ngạc nhiên bên dưới.
“Dừng được rồi! Chúng ta hòa đi!” Liễu Thiên nhàn nhạn nói.
Ngay lúc này, tên kia cả thấy phần ngực mình đau vô cùng, hắn nhìn lại thì thấy trên đó chằng chịt những vết chém đang chảy máu. Kim Tượng công của hắn tuy chưa bị phá hoàn toàn nhưng cũng bị phá bỏ một phần.
Tên thiếu niên kia nhăn mày, người hơi gục xuống, những vết thương trên ngực và cánh tay tuy không sâu nhưng máu đang từ từ chảy ra!
Mà bên này trường kiếm của Liễu Thiên đang được chống xuống sàn, trên kiếm máu đang dòng dòng chảy xuống.
Máu này không phải của thiếu niên kia mà chính là máu từ hai tay Liễu Thiên chảy xuống. Bàn tay hắn đã nát hết rồi, lúc này hắn đang gắng gượng mới giữ cho thanh kiếm không rơi xuống.
“Ta thua rồi!” Tên thiếu niên kia nhìn lại người mình rồi lại nhìn Liễu Thiên nhàn nhạt nói.
“Ngươi thua?” Liễu Thiên nghi hoặc, đúng ra hắn là người thua mới đúng?