Quyển 1 - Chương 83: Chênh lệch
Liễu Thiên lúc này đang ẩn mình hết sức cẩn thận, tim hắn thì đập thình thịch, mồ hôi đầy trán. Trong đầu hắn thì đang phải nghĩ đến những lời lẽ dễ nghe chuẩn bị nói để bảo toàn tính mạng khi bị phát hiện.
“Chúng ta đi thôi! Quanh điểm tài vật này cũng phải có tầm hai mươi nhóm, từ giờ đến chưa phải đuổi hết chúng đi.” Lúc này, tên thiếu niên thư sinh nhìn lên trời nói.
“Ừm!” Tên tóc xù đang nhìn sang chỗ Liễu Thiên nghe vậy liền quay lại gật đầu nói. Xem ra tên này vẫn chưa phát hiện ra Liễu Thiên hoặc là hắn đã phát hiện ra nhưng cũng không muốn bắt một con cá nhỏ như Liễu Thiên làm gì!
“Hi vọng không gặp nhóm nào trong Tứ Tượng đội! Nếu không chúng ta lại vất vả rồi!” Tên tóc xù quay người vừa đi lại phía tên thư sinh kia vừa nói.
“Sợ gì! Tứ tượng đội cũng rất ít nhóm có thể đánh ngang với chúng ta! Ngoài mấy yêu nghiệt kia ra thì ta và ngươi còn sợ gì nữa!” Tên tiểu thư sinh kia lại ngạo nghễ nói.
“Ngươi lại vậy rồi, không nên quá tự đại!” Tên tóc xù lắc đầu nói.
“Ài! Lại bài ca đó, thôi chúng ta đi!” Tên thư sinh tỏ vẻ chán nản nói rồi nhún người nhảy lên một ngọn cây bay đi.
Tên tóc xù cũng rất nhanh bay theo, cả hai rất nhanh bay đi khỏi tầm mắt của Liễu Thiên.
Liễu Thiên lúc này thở phào một hơi rồi rất nhanh quay người chạy đi. Mà một màn vừa rồi hắn đã xuy đoán và hiểu rõ ngọn ngành. Theo như hắn phán đoán thì điểm tài vật xuất hiện ở quanh đây, có thể là hơi chếch về phía Nam nên đám người kia mới không đi về hướng lều của ba người hắn mà lại đi ngược lại để đuổi những đám người khác đi.
Với tình hình này Liễu Thiên phải về bàn bạc với hai người kia rồi mới quyết định xem có đi đến đó xem không? Liễu Thiên theo hướng Bắc một mạch chạy đi.
…
Một lúc sau tại lều đá kia, ba người Liễu Thiên đang ngồi bàn bạc.
“Các ngươi thấy sao?” Hà Minh sau khi nghe Liễu Thiên kể xong thì liền hỏi.
“Ta nghĩ cái này rất nguy hiểm, ta thì không sao nhưng hai ngươi tỷ lệ trọng thương hoặc mất mạng là rất cao.” Tằng Nhất nhìn hai người Liễu Thiên nói.
Với hắn thì bảo vệ hai người Liễu Thiên khỏi yêu thú là việc không quá khó nhưng để gặp và đối đầu với những kẻ trong Tứ Tượng đội thì không ổn. Phải biết Tứ Tượng đội kẻ nào không mạnh, kẻ nào tu vi không cao, hắn tu vi Khai Minh cảnh xếp ở trong ‘cung’ thì còn có chút chỗ đứng nhưng so với đám người kia thì không tính là gì. Mà đệ tử trong Tứ Tượng đội cũng không hề đi lẻ, như vậy tỷ lệ hai người Liễu Thiên mất mạng là rất cao.
“Cái này cũng khó a! Tốt nhất là chúng ta cứ đến đó xem xét tình hình rồi tính tiếp. Dù sao không đi xem cũng uổng một lần tham gia thí luyện này.” Liễu Thiên suy nghĩ một lúc rồi từ từ nói ra suy nghĩ của mình.
“Thế cũng được! Nhưng trước tiên phải biết điểm tài vật ở đâu đã!” Tằng Nhất nghe vậy cũng gật đầu nói.
Ngay tức khắc ba người, lấy hành trang rồi rời khỏi chỗ này, thẳng theo hướng Nam mà đi vì đó là hướng Liễu Thiên vừa dò xét xong.
Đi được một đoạn, Liễu Thiên nghĩ nghĩ gì đó liền hỏi: “Ta có một điều không hiểu! Đệ tử ch.ết tại thí luyện thế này tông môn làm sao giải thích với gia tộc của đệ tử đó?”
“Haha! Giải thích cái gì, ngươi một khi đã đồng ý ký vào bản cam kết kia thì chính là tự liều với tính mạng của mình. Mà khi các gia tộc gửi đệ tử đến đây cũng đã giao tính mạng của đệ tử gia tộc mình vào tay Kỳ Nhân các để họ huấn luyện rồi!” Hà Minh vừa đi vừa giải thích rồi lại chố mắt hỏi: “Ngươi vừa rồi ký vào bản cam kết kia mà không đọc à?”
Liễu Thiên ngơ ngác lắc đầu, hắn lúc đó chỉ nhìn qua mà thôi cũng không để ý.
“Trời! Thôi Tằng Nhất giải thích đi!” Hà Minh dùng vẻ mặt chán nản đùn đẩy trách nhiểm giảng giải cho Tằng Nhất.
Tằng Nhất cũng không ngần ngại bắt đầu giải thích:
“Mỗi gia tộc trực thuộc đều có quyền đưa đệ tử đến cho Kỳ Nhân Các đào tạo để đạt được sự đào tạo chính quy nhất. Vì vậy những đệ tử kia cũng đã đặt một nửa tính mạng của mình cho tông môn quyết định. Lại nói việc tham gia thí luyện tử nạn là việc tông môn không hề muốn cũng không hề bắt ép những đệ tử tham gia nên không thể trách được. Mà dù tông môn có bắt ép thì các gia tộc cũng không có vì một đệ tử mà tạo ra phản ứng gì quá đáng cả.
Phải biết đối với một gia tộc thì mất đi một đệ tử thiên tài trong tộc tuy có chút đau buồn tiếc nuối nhưng họ cũng rất nhanh quên đi. Nhân tài đã ch.ết thì không còn là nhân tài nữa! Bất kỳ gia tộc nào cũng coi trọng thực lực, càng gia tộc lớn thì mạng của một đệ tử càng không tính là gì! Ngươi có ch.ết đi thì song thân cùng những người thật thân thiết nhất của ngươi đau buồn mà thôi!”.
“Tàn khốc a! Nhưng đây chính là cuộc sống mà mình từng mong ước! Phiêu lưu mạo hiểm, sống nay ch.ết mai. Ngày nào cũng có thể là ngày cuối!” Liễu Thiên thầm nghĩ.
“Chính vì thế tự mình phải biết quý trọng mạng sống của bản thân! Kẻ nào uy hϊế͙p͙ tính mạng của mình thì kẻ đó phải ch.ết, đừng nghĩ lương tay làm gì! Chỉ một suy nghĩ mềm lòng sẽ khiến ngươi ôm hận đó!” Tằng Nhất lúc này lại nói thêm.
“Mạng sống quan trọng nhưng nhiều lúc ta cũng sẽ hi sinh nó để bảo vệ thứ quan trọng với mình! Làm người không nên quá tàn nhẫn những cũng không thể mềm yếu!” Liễu Thiên nghe vậy cũng gật đầu nói.
“Ừm trên đời này có nhiều thứ quan trong hơn cả mạng sống để bảo vệ, ta cũng cảm giác mình sẽ hi sinh tất cả để bảo vệ thứ mình coi trọng!” Tằng Nhất cũng gật đầu lẩm bẩm nói.
Hà Minh thì chỉ ậm ừ mà chẳng nói thêm câu nào nữa.
…
Ở một chỗ cách ba người Liễu Thiên hơn hai mươi dặm, ở đây có một cái hồ nhỏ tầm hơn mẫu. Ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một cái tháp ba tầng. Tháp này rộng dài chỉ tầm hơn trượng, cao tầm ba trượng, phong cách cổ kính củ kỹ, kèm thêm một chút họa tiết điêu khắc huyền ảo.
“Tháp tài vật!” Một nữ đệ tử thân hắc y sau lưng có in hình một thanh bạch kiếm, nàng nhìn tháp kia đã nhận ra nói.
Điểm tài vật có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào và nó có thể có nhiều hình dạng. Trong số đó thì tháp tài vật là dạng đặc trưng nhất! Mà tất cả đám đệ tử chủ trương tìm tài vật đều đã nghiên cứu qua nên việc nhận ra điểm tài vật là chuyện rất bình thường. Lại nói thì khi không ở trong một sơn mạch lại có cái tháp thì ai cũng đoán ra được.
Lúc này, bên cạnh nữ đệ tử kia còn hai nam đệ tử khá tuấn tú đang đứng, một tên lưng đeo đại đao đen nhánh, một tên tay cầm trường thương, cả hai tên này cũng mặc một bộ đồ tương tự nữ đệ tử kia.
“Bảy hai điểm tài vật, cứ hai trăm dặm vuông mới có một điểm. Nếu tính ra tầm hai mươi nhóm quanh đây chúng ta phải làm nhiều việc đó.” Tên nam đệ tử cầm trường thương thản nhiên nói.
“Đúng vậy! Kẻ nào đến gần chúng ta sẽ giết hết!” Một nam đệ tử khác âm trầm nói.
“Haha!”
Thiếu niên kia vừa nói xong, bỗng nhiên có tiếng cười lớn từ đằng xa vang lại.
Cả ba người đều đồng loạt quay đầu nhìn ra hướng có âm thanh phát ra.
“Ta cứ tưởng là đám đệ tử nào lại to gan quay lại điểm tài vật thì ra là mấy vị bên ‘hành’ Kim của Huyền Vũ đội! Mà các vị còn định giết hết ai đến gần cơ à?”
Ngay lúc này hai người mặc bạch y đang sánh vai mà đi đến, một người như tiểu thư sinh, tay cầm quạt. Một tên thì mặt hơi đen, đầu tóc bồ xù, lưng mang cự kiếm, bên hông dắt tiểu kiếm. Đây chính là hai tên đệ tử của Bạch Hổ đội mà Liễu Thiên gặp buổi sáng.
“Thì ra là hai vị sư huynh của Bạch Hổ đội!” Nữ đệ tử kia khẽ nhếch mép nhàn nhạt nói. Xem ra đối với nàng hai đệ tử Bạch Hổ đội này cũng không gây lại uy hϊế͙p͙ gì!
“Thật không ngờ nhanh như vậy chúng ta đã gặp đệ tử trọng Tứ Tượng đội!” Tên tiểu thư sinh kia quay sang hướng tên thiếu niên tóc xù tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Ừm! Ta lo hai tên nam đệ tử, người xử lí nữ đệ tử kia!” Tên tóc xù thở dài gật đầu rồi nhìn qua hai thiếu niên kia đáp.
Hai tên này biết mình dùng lời lẽ thế nào cũng không làm cho mấy người này rời đi được! Vì vậy tốt nhất phải dùng hành động.
Thấy một màn hội thoại này, ba người bên Huyền Vũ đội giận tím mặt, họ không biết hai tên này là ai trong Bạch Hổ đội nhưng chỉ thông qua thái độ khinh thường là đã không thể chấp nhận được. Phải biết Huyền Vũ đội bọn họ trước nay chưa từng thua kém đội nào trong Tứ Tượng đội cả vì vậy khi bị hai người Bạch Hổ đội coi thường thì họ đã tức giận vô cùng.
Nữ đệ tử kia ánh mắt đầy hàn khí, hai cánh tay đang thả lỏng bỗng nắm lại làm cho không khí xung quanh đó ba động mạnh, quần áo của ba người cùng cỏ cây xung quanh đều bị thổi dạt đi đồng thời một cỗ hàn khí từ từ tràn xuống. Rất nhanh một vùng cỏ cây phía dưới bị đóng băng cứng đơ lại.
Hai nam đệ tử kia binh khí đồng thời xuất ra, nguyên thần vận chuyển, một tên đại đao bùng lên hỏa mang nhảy lên cao, đại đao cuồn cuồn ánh lửa lăng không đánh tới.
Mà lúc này, thanh niên dùng trường thương thì dưới chân mấy đồ án màu đen xuất hiện, trường thương hướng phía trước được một tầng hắc khí cuồn cuồn bao phủ nhìn rất quỷ dị.
Khi này phía đối diện, hai người của Bạch Hổ đội vẫn thản nhiên đi lại, ánh mắt không chút biến đổi.
Tên tóc xù tay phải đặt lên chuôi đoản kiếm bên hông, miệng thì khẽ nhếch lên cười nhạt một cái. Còn tên tiểu thư sinh cầm quạt thì đang từ từ gấp quạt lại, ánh mắt vô cùng thản nhiên.
…
Ba người Liễu Thiên đã đi về phía Nam được hơn nửa canh giờ và lúc này đang đi trong cánh rừng già với toàn những cây to sần sủi và rêu nấm. Cả ba vừa di chuyển vừa dừng lại thám thính tình hình xong mới tiếp tục lên đường.
“Chúng ta cứ đi như vậy liệu có phải là cách không? Ta nghĩ cứ đi thẳng thế này cũng chưa chắc đã tìm được điểm tài vật kia!” Đi hơn nửa giờ, cả ba vẫn chưa ra khỏi cánh rừng này, Hà Minh lúc này nhìn quanh lo lắng hỏi.
“Theo ta tính toán thì có bảy hai điểm tài vật, trong đó lại có hơn một ngàn nhóm tham gia, trung bình sẽ tầm hai mười nhóm tranh chấp một điểm. Như vậy khoảng cách từ chỗ chúng ta được thả xuống với điểm tài vật không thể nào quá một năm mươi dặm được.” Tằng Nhất đi đầu, hắn vừa dọn đường vừa nói.
“Đúng vậy! Chúng ta cứ đi tầm mười dặm nữa mà không thấy động tĩnh gì thì bắt đầu chuyển hướng cũng không muộn.” Liễu Thiên gật đầu nhìn quanh nói.
“Nhưng…”
“Xuỵt!” Hà Minh đang định nói gì tiếp thì Tằng Nhất đi đầu bỗng quay lại ra hiệu im lặng.
Ngay tức khắc, ba người đều im lặng ngồi xuống nghe ngóng tình hình.
Lúc này tư phía trước bên trái phát ra những âm thanh binh khí va chạm và tiếng nổ nhè nhẹ vang lên.
“Hướng kia! Chúng ta từ từ đi qua đó.” Cả ba ngồi xuống một lúc thì Hà Minh liền chỉ chếch về hướng bên trái nói.
Hai người Liễu Thiên cũng không có gì phản đối, cả ba cũng nhẹ nhàng đi về chếch về phía bên trái.
“Rầm! Dẹt!..” Ba người đi được mười mấy bước thì ở phía đánh nhau kia âm thanh va chạm đã lớn hơn rất nhiều.
Nhưng đi được tầm năm mươi bước thì âm thanh kia liền kết thúc. Cả ba lúc này sững lại không biết nên làm gì?
“Đằng trước có khoảng trống!” Hà Minh lúc này nhìn xa về phía trước khẽ nói.
Liễu Thiên liền nhìn kỹ lại thì thấy phía trước hơn ba mươi trượng có điểm sáng, bên ngoài chỗ đó rất có thể là khoảng trống. Mà đi lại gần hơn tý nữa thì thấy có bóng người đang đứng.
“Ừm! Ở đó có người! Hình như chính là hai tên Bạch Hổ đội ta vừa gặp xong!” Đi thêm một đoạn, Liễu Thiên gật đầu sau đó ánh mắt nhíu lại nhìn rõ hơn dáng người mờ mờ phía xa thì liền tỏ vẻ đăm chiêu nói.
“Vậy chúng ta phải cẩn thận, thần thức của đệ tử Khai Minh cảnh có thể lên đến hai ba chục trượng, mà theo ta thấy thì hai tên kia cũng phải đạt trung kỳ rồi!” Tằng Nhất dừng lại, dùng vẻ mặt trịnh trọng nói.
Ba người lại một lần nữa điệu bộ cẩn thận đi từ từ lên phía trước.
Khoảng cách rút xuống còn hơn hai mươi trượng, cả ba mỗi người ẩn sau một gốc cây tìm điểm trống nhìn ra phía trước. Trong không gian rừng rậm này, thần thức của Tằng Nhất có độ bao phủ hơn mười trượng xung quanh hắn, nếu theo hắn đoán thì trong mội trường này thần thức của hai người kia có cao thì cũng chỉ tầm hai mươi trượng là cùng.
Vì thế ba người đứng cách đám người kia hơn hai mươi trượng là rất hợp lí, khoảng cách này đủ để nghe nhìn nhưng không bị thần thức hai người kia phát hiện.
Liễu Thiên đang ẩn sau một cây lớn mấy người ôm, hắn khẽ nghiêng người nhìn qua những lỗ hổng giữa những cây ở đây. Từ khoảng cách này tuy bị nhiều vật cản nhưng lúc này Liễu Thiên có thể nhìn ra và khẳng định rằng hai người đang đứng kia đúng là hai người của Bạch Hổ đội hắn mới gặp.
Sau một lúc, Liễu Thiên lại đổi vị trí để nhìn kỹ lại xung quanh chỗ hai người Bạch Hổ đội đang đứng thì không khỏi há to mồm cảm thán.