Chương 19: Trái tim không biết nói dối
Nàng đứng bên cạnh hắn bậm môi bất lực. Nếu hắn không có dã tâm thì làm sao thống nhất được thiên hạ, kết thúc chiến tranh loạn lạc triền miên mấy trăm năm đây. Không có nhà Lưu thì lấy đâu ra Lập Quốc Ký, lấy đâu ra lịch sử cả ngàn năm oai hùng của dân tộc, lấy đâu ra tương lai rực rỡ gấm hoa của Việt Quốc trên chính trường thế giới. Nếu lịch sử xoay chiều, tương lai đổi thay, vậy thì sự sự tồn tại của chính bản thân nàng và gia đình có bị ảnh hưởng không cơ chứ?
- Chàng phải tin ta, Hồ Tiêu. Ta vĩnh viễn chỉ muốn tốt cho chàng mà thôi. - Nàng nắm tay áo hắn năn nỉ.Đột nhiên Lưu Quang Phi tháo mặt nạ bạc trên mặt xuống. Trước giờ chỉ có nàng chủ động lấy mặt nạ của hắn, bình thường hắn vẫn khư khư đeo lấy thứ này, kể cả đi ngủ cũng không lấy ra. Gương mặt hắn vương nặng một nỗi phiền muộn. Nàng giật mình, chưa bao giờ hắn lại để lộ ra vẻ u sầu như thế này
- Nàng đã gặp tam hoàng tử Ngô Kỳ Tinh, đúng không?Thiên Kim không hiểu vì sao đề tài thay đổi đột ngột, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
- Có thấy y quen mặt không?Lúc này nàng mới ngờ ngợ nhớ lại, “Đúng là có cảm giác quen mặt nha”. Tuy lúc đó nàng xỉn say, nhận lầm y là Hồ Tiêu. “Khoan đã, thời điểm đó ta chính là gặp một gương mặt cực kỳ mị chúng.”
- Giống y như chàng. – Nàng lẩm bẩm.
- Không chỉ y, mà tất cả các hoàng tử khác đều có cùng nét mặt đó. Chính là từ Ngô hoàng truyền lại cho các con của mình. – Hắn thở dài, mệt mỏi.
- Chàng là hoàng tử? – Nàng nhảy dựng lên. Sao lại có chuyện kỳ cục như thế ở trên đời được chứ.
- Không phải, ta suốt đời mãi mãi chỉ có thể làm thần tử mà thôi. Chiếc mặt nạ này là để che dấu mối quan hệ cấm đoán của ta và hoàng tộc. Chuyện liên quan đến đời trước, ta không muốn nói ra, sẽ đập nát danh tiếng cuả người đã khuất. – Lần đầu tiên hắn chủ động chia sẽ bí mật thân thế mình cho một người. – Ta mãi mãi họ Lưu, cũng như suốt đời sẽ trung thành với họ Ngô. Tuy ông ta không thể nhận ta, nhưng ta không vì vậy phản bội tổ quốc của mình được.Nàng nhìn thấy được tận sâu trong đáy mắt hắn là vẻ bất lực không nói thành lời. Tuy nàng không biết chuyện xưa, nhưng có cha không được nhận thì thật thê thảm. Nếu cha hắn là hoàng đế, khó trách hắn tuổi trẻ đã leo lên chức tướng quân trọng yếu như thế này. Nhưng sự việc càng lúc càng lạ lùng, lão hoàng đế thì có gì mà không dám làm. Trong phim truyền hình dài tập, cũng có biết bao nhiêu lần aka, cách cách dân gian được đón vào cung vua đó thôi.
Tuy nàng rất muốn nắm cổ áo hắn hỏi cho ra mọi lẽ, nhưng phàm làm việc gì cũng phải giữ giới hạn cho bản thân. Hắn chẳng còn là Hồ Tiêu nhát cáy đi theo nàng khóc lóc, bây giờ trước mặt nàng là một vĩ nhân lịch sử với các bí mật thân thế kinh hoàng.
Quang Phi nhìn nàng trông ngóng. Rồi bất chợt nàng thấy mình có trách nhiệm phải quan tâm nam nhân này. Thiên Kim ngồi xuống tay vịn ghế, để cho hắn mệt mỏi tựa vào người nàng. Không cần nói gì hết, chỉ cần im lặng chia sẻ. Nàng còn biết đưa ra chủ kiến gì, chẳng lẽ xúi hắn nổi loạn cướp ngôi. Con đường chứng kiến hắn thống nhất thiên hạ, xem ra đã xa lại càng khó đi trắc trở.
- Tên ta là Phi, có nghĩa là không cần đến. – Hắn nặng nhẹ giọng, lộ rõ vẻ thất vọng chán chề.
- Không phải, tên chàng có nghĩa là bay lên cao, tiến xa hơn bất cứ người nào. – Nàng ngay lập tức phủ định không do dự.Hắn ngẩn đầu lên, đôi mắt thâm thuý nhìn nàng. Sau đó khuôn mặt tuấn mỹ càng lúc càng đến gần, khoảng cách hai người chỉ như sợi chỉ nhỏ.
- Đừng. Nàng dùng tay che môi hắn lại, ngăn cản không để hai người chạm vào nhau. Nàng đã từng nếm qua mùi vị đôi môi đó, chính là trầm mê không cưỡng nổi. Lần đầu tiên nhìn hắn cười, ngay lập tức nàng đã bị biến thành tội phạm cưỡng hôn. Khó khăn lắm mới luyện được lực định kinh hồn chống lại mỹ nam. Nếu lại nếm mùi vị đó, nàng sẽ không thể quay đầu lại được.
- Vì sao? – Đôi mắt trở nên u lạnh nhìn nàng. Hắn nghiến răng rít ra từng chữ. – Văn Tùng Hiền?
- Đúng vậy. – Nàng cụp mắt, tránh đi ánh nhìn dữ dội kia. Văn Tùng Hiền chính là lý do duy nhất giúp nàng tỉnh táo lúc này. – Ta yêu huynh ấy.
- Nàng không có. – Quang Phi hét lớn.
- Ta có. - Nàng cũng không thua gì cãi lại. - Lần đầu tiên gặp đã yêu, nhìn một lần đều không quên được.
- Người nàng gặp trước tiên là ta, người nàng hôn trước tiên là ta. Vì sao lại cố tình tránh né, dối gạt bản thân mình? – Hắn mạnh bạo nắm lấy đôi vai nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.
- Ta không có. – Đến lượt nàng quyết liệt phủ định. – Người ta yêu là Văn thần y.
- Còn cố cãi. – Hắn bạo phát. - Làm sao chứng minh nàng hoàn toàn không có để tâm đến ta? Có dám bảo đảm dù nàng hôn ta cũng sẽ không quên hắn. Thiên Kim, nàng chỉ đang chống chế.
- Không có.Nàng vừa quay mặt lại cãi, đôi môi mê hoặc kia đã nhanh chóng đánh tới khiến nàng không kịp trở tay. Là ngọt ngào cùng đắm say, là thuốc độc cùng mê dược. Đầu óc nàng trống rỗng như bóng đêm, sau đó là trăm hoa đua nở, là pháo bông bắn đầu trời, là chuông ngân nơi giáo đường. Nàng rất ngu ngốc, lúc này không còn có thể nghĩ ra được thứ gì hết, đầu nàng hoàn toàn bã ra thành cám rồi.
Hai môi tách ra khẽ, để đầu lưỡi nhẹ nhẹ len vào. Ưu thế cuả người hiện đại chính là đọc sách nhiều nên kinh nghiệm phong phú. Thiên Kim tuy không thành thạo chuyện hôn môi, nhưng nàng không ngần ngại áp dụng các kiến thức sách báo vào trong thực chiến. Học phải đi đôi với hành thì mới tiến bộ được. Bài học nhanh chóng được đối phương tiếp thu, chiếc lưỡi mềm mại của hắn cũng len vào môi nàng, điểm danh qua từng chiếc răng của nàng. Sau đó là cuộc giao chiến giữa hai bên, họ cứ cuốn lấy nhau, dây dưa bất phân thắng bại.
Nàng giật mình khi bàn tay cuả hắn len vào vạt áo mình. Thiên Kim sực tỉnh tách môi mình ra khỏi nụ hôn của hắn, nàng cầm hai mảnh áo kéo chặt vào nhau theo tư thế phòng thủ. Người cũng lui ra xa khỏi đối phương càng nhanh càng tốt.
- Thế nào? – Quang Phi mỉm cười đắc thắng.Nàng muốn mở miệng nói rằng mình chẳng có cảm giác gì hết, rằng từ đầu tới cuối nàng chỉ xem như bị chó cắn qua mà thôi, trong tim nàng chỉ duy nhất có hình bóng của Văn Tùng Hiền ngự trị. Hắn đặt tay lên miệng nàng ngăn cản lại.
- Đừng trả lời ta. Tự trả lời với trái tim của nàng kìa. Trái tim không biết nói dối.Sau đó hắn phất tay áo rời đi, bỏ lại nàng đứng ngơ ngác giữa phòng. Trận đấu này tướng quân thắng ngốc nữ. Nói về cách hành quân đánh giặc, tâm lý chiến và thu phục nhân tâm; nàng còn chưa có tư cách xách dép cho Lưu Quang Phi. Cả khổ nhục kế, khích tướng kế lẫn chiêu ‘phản khách vi chủ’, ‘thuận tay dắt dê’ đều cực kỳ lợi hại.
‘Dục cầm cố túng’, muốn sở hữu nàng nhưng lại nhanh bước lui đi. Ngày mà hắn ‘đóng cửa bắt cướp’ chắc không còn xa nữa rồi.
^_^
Ba vị hoàng tử Ngô quốc, không nghi ngờ gì phóng túng nhất chính là tam hoàng tử. Trước giờ hành vi của Ngô Kỳ Tinh vốn đã không giống ai, có cung không chịu về, suốt ngày lang thang ở kinh thành kết giao đủ các loại giang hồ thuật sĩ. Trong hoàng tộc chỉ có y là người gần gũi dân chúng nhất, giao thiệp rộng rãi nhất và được lòng mọi người nhất. Từ sau sự kiện Ỷ Hương viện, lẽ nào ngay cả Dạ xoa vương y cũng muốn kết giao luôn.
Lần đầu tiên có người không sợ ch.ết chạy đến làm khách phủ tướng quân. Tuy nhiên đối phương là tam hoàng tử đức cao vọng trọng, nên cách đuổi người cũng có khác. Đích thân Lưu tướng quân phải ra chào hỏi vị khách không mời mà tới.
- Thần bái kiến tam điện hạ. – Trước mặt hoàng tộc, Lưu Quang Phi buộc phải hành lễ quân thần.
- Lưu khanh gia, mau đứng lên!Kỳ Tinh thoải mái tiếp cận Quang Phi, bàn tay nâng Quang Phi lên đem lại cho y một cái nhíu mày. Cảm giác hoàn toàn khác biệt, đúng là cánh tay cường tráng của võ tướng nhiều năm xông pha trận mạc. Ngay cả đôi mắt thẳng tắp, khí độ cao ngạo, lãnh khí bức người này chắc chắn không phải là nữ nhân. Xem ra người y có duyên chạm mặt, không phải là Dạ Xoa vương trong truyền thuyết rồi.
Sự hiếu kỳ khiến y cao hứng muốn chơi đùa với Dạ Xoa vương một trận sảng khoái.
- Tướng quân, hôm nay bổn cung đến đây là đòi một câu giải thích. Hôm đó người đánh ta ở Ỷ Hương viện là kẻ nào bên cạnh Lưu tướng đây? – Giọng điệu trịch thượng đúng là cuả kẻ bề trên nói với thần tử. Y vỗ tay đập bàn tỏ rõ vẻ tức giận của quân vương.
- Hôm đó là hạ thần say rượu mạo phạm điện hạ. Xin cứ trách phạt!Có người cao giọng xin trách phạt, nhưng thái độ không hề hối hận tí nào. Hắn đang thách thức tam hoàng tử, “Ta muốn bao che người, thì ngươi làm gì được ta”.
- Phải người hôm đó bổn cung gặp là Lưu khanh gia không? Ngươi mau tháo mặt nạ xuống cho ta xem. – Giọng điệu thẳng thừng ra lệnh.Trước giờ Dạ Xoa vương luôn dấu mặt sau mảnh thép bạc kia. Ngay cả Ngô hoàng cũng đặc cách cho hắn không phải xuất hiện bằng diện mạo thật. Toàn bộ đều làm dấy lên đời đồn hồ ngôn loạn ngữ khắp nơi.
“Ngươi cố dấu như vậy thì ta càng muốn biết. Một là giao người, hai là chường mặt thật ra đây.” Ngô Kỳ Tinh cứ tưởng rằng mình mới một nước đã dễ dàng chiếu tướng. Nào ngờ Quang Phi không cần đắn đo suy nghĩ gì, thẳng thừng dập tắt âm mưu kẻ địch ngay.
- Thứ lỗi vi thần không thể tuân mệnh. Từ nhỏ mặt mũi thần xấu xí, sợ kinh động đến tam hoàng tử. Cả hoàng thượng cũng đã ban chiếu miễn cho thần phải dùng mặt thật doạ người. Đem hoàng thượng ra doạ nạt, quả nhiên khiến tam hoàng tử e dè. Có chiếu chỉ của hoàng thượng chống lưng, hắn không ngại người ta muốn đến lột mặt nạ. Ngô hoàng và Quang Phi từ lâu đã nhận thức nhau, chỉ là còn chưa có công khai thừa nhận hắn là long tử. Tất cả ưu ái dành cho hắn đều khiến mọi người nghi ngờ bàn tán. Nhưng một người là hoàng thượng, một người là Dạ Xoa vương thì ai dám lên tiếng chỉ trích đây.
- Vậy thì không phải. – Kỳ Tinh cười cười xảo quyệt. – Hôm đó ta gặp ở Ỷ Hương viện là người mặt hoa da phấn, đôi mắt trong trẻo. Vì say rượu nên gò má ửng hồng, đôi môi chín mọng như quả ngọt sau mưa. Gặp một lần nhớ mãi. Sao có chuyện dung mạo xấu xí doạ người được?‘Gặp một lần nhớ mãi’ chính là cái vẩy ngược của Quang Phi. Giống như lời nói cuả nàng đêm qua về Văn Tùng hiền, “Lần đầu tiên gặp đã yêu, nhìn một lần đều không quên được”. Lúc đó hắn phải kềm chế lắm mới không bạo hoả cưỡng bức nàng. Đôi mắt Quang Phi hừng hực lửa căm thù, tay đặt sau lưng nắm chặt lại đến kêu rôm rốp. Tam hoàng tử cũng bất giác bị không khí khủng bố đó doạ sợ, bất giác bước lui một bước không tự chủ.
“Dạ Xoa vương quả thật đúng là quỷ dạ xoa. Nói với hắn không được ba câu thì đã muốn nổi điên giết người. Nhớ cho kỹ ta chính là tam hoàng tử đó. Người đừng vội vọng động.”
Đột nhiên không báo trước, sao chổi chạy vào phòng khách phá vỡ không khí nặng nề giữa hai người.
- Hồ Tiêu, Thiên Linh xổng chuồng bay đi mất rồi.
- À há. - Ngô Kỳ Tinh hoan hỉ kêu lên một tiếng đắc thắng. Nàng mặc nữ phục nhưng y vẫn có thể nhận ra vị bạch y công tử ngaỳ đó tranh chấp với mình. Khuôn mặt mĩ miều, giọng nói lanh lảnh thanh trong. Nàng sở hữu một nét hồn nhiên như gió, vừa xuất hiện đã làm dịu mát cả một khoảng trời.
- Cô nương, hữu hạnh! – Kỳ Tinh cười rạng rỡ khi đã gặp được mục tiêu chính.“Quả nhiên Dạ Xoa vương kim ốc tàng kiều. Tuy nàng không thật xuất sắc, nhưng lại làm người khác cực kỳ hứng thú à nha. Là nương tử của Văn thần y, là tình nhân của Dạ Xoa vương; Kỳ Tinh ta đối với những thứ độc đáo luôn có điểm thưởng thức.”
- Áaaa ...Nàng đã nhận ra người có khuôn mặt giống Quang Phi rồi. Xem ra nạn nhân ngày đó đã tìm tới nhà đòi bồi thường. Nàng hết nhìn y lo lắng, rồi gửi tới Quang Phi ánh mắt cầu cứu. Đối phương là tam hoàng tử của Ngô quốc, đánh chảy máu mũi y thì phải đền bao nhiêu tiền đây? Nàng chỉ là một sinh-viên-nghèo-hiếu-học-đi-lạc. Nói về tiền bạc, thì đành phải trong cậy vào đại gia Lưu Quang Phi giàu có rồi.