Chương 97
Edit: Vịt
Lâm Thiện Nhã kinh ngạc nhìn Lâm Khinh Trần, thì ra ca ca đã biết. – “Ca…”
“Từ lúc ở tiệc đón gió tẩy trần, Thái tử Hạ quốc ra tay đoạt lấy Mộ Dung Ca, huynh đã đoán ngài ấy để ý tới Mộ Dung Ca. Mà đến lúc này, có lẽ trong lòng ngài ấy đã có tình cảm với nàng rồi.” – Giọng nói của Lâm Khinh Trần ngày càng trở nên trầm trọng. Y biết nếu Thái tử Hạ quốc đã không để ý đến ai thì sẽ rất vô tình với người đó. Hơn nữa cho tới bây giờ, hẳn Thiện Nhã cũng biết, Nguyên Kỳ không hề thích muội ấy.
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Lâm Thiện Nhã càng thêm đen lại, nàng nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Xin ca hãy giúp chỉ điểm những sai lầm của Thiện Nhã.” – Mấy ngày nay nàng đều luẩn quẩn trong bế tắc, mãi vẫn không tìm được biện pháp giải quyết. Ca ca của nàng từ trước đến nay vẫn luôn là người nhìn thấu thế sự, cho nên lúc này đây nàng chỉ có thể tín nhiệm một mình y.
Lâm Khinh Trần uống một ngụm trà, thưởng thức hương trà thơm phức tràn ngập căn phòng. Y nhớ tới khi nãy vừa đặt chân vào Bạc Khanh Các đã thấy cách bài trí ở đây không giống với phong cách yêu thích thường thấy của Thiện Nhã khi còn ở Phong quốc, nơi đây chỉ có một vẻ u sầu như chủ nhân của nó, y đành thở dài: “Thiện Nhã, nếu huynh là muội thì đã sớm thoát ra rồi. Phong quốc chắc chắn sẽ bị diệt vong, đây là sự thực mà không ai có thể thay đổi được nữa. Muội hãy rời khỏi Nguyên Kỳ, rời khỏi nơi này đi.”
“Không….” – Dung nhan tuyệt sắc của Lâm Thiện Nhã lộ vẻ hoảng hốt, nàng đã hao tâm tổn sức, vất vả biết bao nhiêu mới có thể được ở cạnh Nguyên Kỳ, nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tay như vậy đâu!
“Muội giờ chỉ như con thiêu thân lao đầu vào lửa thôi.” – Lâm Khinh Trần nói nhẹ nhàng. Y biết Lâm Thiện Nhã rất cố chấp, khó thay đổi được quyết định của muội ấy, nhưng y nhất định phải nói cho Lâm Thiện Nhã hiểu, Nguyên Kỳ là người mà muội ấy không thể chạm tới.
Đôi mắt Lâm Thiện Nhã nhòa lệ, nàng lắc đầu. – “Nếu muội không thể khiến chàng yêu thương mình, thì những mưu toan cố gắng trong thời gian qua phải bỏ đi hết ư? Hơn nữa huynh biết muội không thể rời khỏi cuộc sống hoa lệ này để tới nơi khác sinh sống khổ sở được. Ca, muội đã lún vào quá sâu không thể bứt ra được. Huynh là người ca ca ruột thịt gần gũi nhất với muội, muội xin huynh hãy giúp muội một lần này.”
Đã đến nước này sao có thể nói bỏ là bỏ được! Lâm Thiện Nhã nàng danh vang thiên hạ, được nam tử toàn thiên hạ theo đuổi, sao có thể sống cuộc đời lam lũ khổ sở được?!
“Tội tình gì muội phải như vậy? Muội cũng biết Mộ Dung Ca không phải là một người đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng ấy. Trước đây muội đã từng coi thường nàng ấy, chẳng lẽ giờ vẫn cố chấp đến vậy sao?” – Lâm Khinh Trần tận tình khuyên nhủ muội muội của mình. Tuy hắn chỉ mới gặp Mộ Dung Ca vài lần, nhưng hắn biết, nhìn vẻ bề ngoài của Mộ Dung Ca rất tầm thường, nhưng lại bất tri bất giác xâm nhập sâu sắc vào lòng người, một nữ tử như vậy thật hiếm có! Nàng ấy không phải là một cô gái quá nổi bật, nhưng lại tẩm ngẩm tầm ngầm xâm chiếm trái tim người khác như thế này thật khiến người ta không thể bỏ qua được. Triệu Tử Duy đã phải lòng nàng ấy, chắc hẳn lúc này y đang đau đớn đến nứt ruột gan. Còn Nguyên Kỳ từ trước đến nay vốn là người lạnh lùng, trong mắt hắn chỉ có âm mưu suy tính, nhưng có lẽ hắn vẫn chưa phát hiện ra, Mộ Dung Ca đã âm thầm đi vào trong tim hắn lúc nào không hay.
Nàng ấy đúng là một nữ tử thần bí, khiến người khác không thể lý giải được. Nếu Lâm Thiện Nhã còn tiếp tục coi thường nàng ấy thì nhất định sẽ phải trả giá đắt.
“Không phải muội coi thường nó, mà căn bản thân phận của nó quá thấp hèn, không xứng là đối thủ của muội, càng không xứng với sự quan tâm của Nguyên Kỳ. Ca, huynh không cần khuyên muội nữa, huynh chỉ cần giúp muội thôi.” – Lâm Thiện Nhã tỏ vẻ kiên định, thái độ của nàng vô cùng dứt khoát, không hề có chút do dự. Từ lúc bước chân vào kinh thành Hạ quốc, nàng đã thề rằng sẽ không bao giờ chùn bước.
Nàng nhìn Lâm Khinh Trần, chỉ cần ca ca đồng ý giúp nàng thì nhất định huynh ấy sẽ có biện pháp.
Lâm Khinh Trần im lặng hồi lâu, y nhìn vị muội muội cố chấp của mình, cuối cùng vẫn không đành lòng mà bất đắc dĩ cười khổ: “Thiện Nhã, đây là lần cuối cùng đấy nhé.”
Lâm Thiện Nhã tự tin mỉm cười dịu dàng. – “Ca, muội biết huynh sẽ không bỏ mặc muội mà.”
Lâm Khinh Trần thấy vẻ tự tin của nàng đành bất lực thở dài. Y không biết lần này đồng ý giúp Lâm Thiện Nhã là đúng hay sai đây.
“Ca, Phong Nhi đâu rồi?” – Lúc này Lâm Thiện Nhã mới sực nhớ ra, hình như từ lúc Lâm Khinh Trần vào phủ đã không nhìn thấy Phong Nhi.
“Ta đã sắp xếp cho nó ở nơi khác rồi, không đưa vào Hạ quốc.” – Lâm Khinh Trần mỉm cười. Hạ quốc không giống như những nơi khác, Phong Nhi rất thích Mộ Dung Ca, nếu mang nó tới đây chắc chắn sẽ có vấn đề xảy ra. Để tránh những phiền toái không đáng có, y đã không đưa Phong Nhi tới đây.
Lâm Thiện Nhã gật đầu. – “Như vậy cũng tốt.”
Màn đêm buông xuống, không khí dần chuyển lạnh, từng cơn gió thổi qua khiến người ta rùng mình.
Đến khi Nguyên Kỳ trở về thì sắc trời cũng đã tối đen.
May mà đồ ăn đã được chuẩn bị tốt.
Yến tiệc chiêu đãi Lâm Khinh Trần được làm ở Bạc Khanh Các. Mộ Dung Ca vốn định an bài bố trí xong tất cả mọi việc sẽ rời đi ngay, nhưng ai nhờ lại chạm mặt Lâm Khinh Trần.
Mới mấy tháng không gặp, Y vẫn mặc y phục trắng tao nhã, anh tuấn phi phàm. Y nhìn thấy cô liền mỉm cười: “Lâu rồi mới gặp Mộ Dung cô nương.”
Mộ Dung Ca mỉm cười. – “Vâng, Kinh Nam Vương vẫn như xưa.” – Cô nhìn quanh, không thấy Phong Nhi, có lẽ Y không muốn đưa Phong Nhi tới đây.
Lâm Khinh Trần nhìn cô, chỉ mới mấy tháng không gặp, Mộ Dung Ca vẫn thanh khiết như thế, gương mặt không hề son phấn. Nàng vẫn như xưa, nhưng dường như cũng có điểm thay đổi, không còn dáng vẻ hèn mọn như trước đây. Nhìn nàng, y như thấy bóng dáng của thê tử, nhưng y cũng biết, hai người hoàn toàn khác biệt.
“Không còn việc gì nữa, ngươi lui ra đi.” – Lâm Thiện Nhã không muốn chờ hai người nói chuyện nữa, bèn lên tiếng muốn đuổi Mộ Dung Ca ra ngoài. Nàng ta không thích nụ cười tươi rói ung dung của cô, có phải Nguyên Kỳ để ý đến Mộ Dung Ca cũng vì cái dáng vẻ bình tĩnh thong dong này?
Mộ Dung Ca chớp mắt, cúi đầu nói: “Vâng.” – Tưởng cô thích ở lại đây lắm sao? Nếu được quyền chọn lựa, cô nhất định muốn tránh xa nơi này ngay.
“Khấu kiến Thái tử.”
Nguyên Kỳ một thân áo đen bước vào từ cửa Bạc Khanh Các. Gương mặt hắn bình thản, bước chân thong dong, dáng vẻ mờ ảo như một đỉnh núi quanh năm phủ đầy băng tuyết, đôi con mắt đen láy bình thản không chút gợn sóng, sâu thăm thẳm. Nơi hắn đi qua, người người cúi đầu.
Mộ Dung Ca hạ mi, cúi đầu hành lễ. Từ sau lần chạm mặt ở trong sương phòng của Lâm Thiện Nhã, hai người bọn họ chưa từng gặp nhau thêm một lần nào, lúc này nhìn thấy hắn, cô có cảm giác hắn hơi khác thường, nhưng khác như thế nào thì không thể dùng từ ngữ để hình dung được, dường như thêm vài phần lạnh lùng, và… buồn bã.
Nguyên Kỳ từ từ tiến tới nhưng không hề liếc mắt qua cô, như thể hắn chưa bao giờ để ý đến một người con gái tên là Mộ Dung Ca vậy.
“Khấu kiến Thái tử.”
“Khấu kiến Hạ Thái tử.”
Lâm Khinh Trần cùng Lâm Thiện Nhã đồng thời thi lễ với Nguyên Kỳ
Nguyên Kỳ cười nhẹ: “Không cần đa lễ, hôm nay Bổn cung phải xử lý nhiều triều vụ ở trong cung nên không thể về sớm, đã để Kinh Nam Vương đợi lâu rồi.”
“Triều vụ quan trọng hơn, lần này bản vương đến đây chủ yếu là muốn thăm Thiện Nhã.” – Lâm Khinh Trần trả lời nền nã.
Đôi mắt đẹp của Lâm Thiện Nhã hơi cong lên, nàng tươi cười kiều mị, dịu dàng nói: “Thái tử bận rộn cả ngày chắc hẳn đã đói bụng. Nhà bếp đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, mời Thái tử cùng Ca ca vào bên trong thưởng thức.”
“Được.”
Ba người từ tốn bước vào bên trong, chỉ còn lại Mộ Dung Ca vẫn đứng tại chỗ từ từ dựng thẳng lưng, yên lặng rời khỏi Bạc Khanh Các.
Nguyên Kỳ bỗng nhiên dừng lại trước cửa phòng, hắn quay đầu nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Mộ Dung Ca, ánh mắt mơ hồ thoáng hiện lên nét đau đớn.
Lâm Thiện Nhã thấy hắn dừng lại, cũng nhìn theo ánh mắt của hắn liền phát hiện Nguyên Kỳ đang nhìn Mộ Dung Ca, tâm trạng của nàng lập tức trầm xuống, hai bàn tay giấu trong ống tay áo siết chặt, trong lòng thầm khẳng định, nàng sẽ không bao giờ cho phép chuyện này tiếp tục kéo dài nữa, tuyệt đối không cho phép!
Lâm Khinh Trần thầm lắc đầu. Nếu Mộ Dung Ca cũng động tâm với Thái tử thì Thiện Nhã chắc chắn thua. Đáng tiếc muội ấy quá cố chấp, đã quá hãm sâu vào vũng bùn, lại không muốn thoát thân ra. Y nhìn lại gương mặt khuynh thành của Nguyên Kỳ, bất luận thế nào, y vẫn phải khiến Thiện Nhã buông tay để bảo toàn cho mình.
—–bamholyland.com——
Mộ Dung Ca rời khỏi Bạc Khanh Các và quay lại gian phòng của hạ nhân.
Lưu Vân vẫn đứng trước cửa chờ cô, hầu như cả ngày y chỉ giữ một tư thế đứng thẳng, hiếm khi thấy y đổi tư thế. Chưa tới gần Lưu Vân nhưng Mộ Dung Ca đã nhận thấy y có điều gì đó muốn nói. Quả nhiên, vẻ mặt y tươi rói, miệng còn nở nụ cười. – “Mộ Dung cô nương, Thái tử sắp tới đây.”
“Ừ?” – Mộ Dung Ca còn đang mải suy nghĩ về ánh mắt khó hiểu vừa rồi của Nguyên Kỳ nên chưa kịp có phản ứng với lời nói của Lưu Vân.
Tối nay Lưu Vân có vẻ đặc biệt kích động, y nhấn mạnh lại một lần nữa: “Nửa tháng sau là đại thọ thứ 60 của Hạ hoàng đế. Các nước đều sẽ phái sứ giả tới tham dự, Thái tử cùng Thập hoàng tử đều được cử đến đây. Mộ Dung cô nương, lần này Thái tử nhất định sẽ tìm cách đưa cô đi.” – Lưu Vân biết, Thái tử đã suy tính trong nhiều tháng, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp. Mà lần đại thọ này của Hạ hoàng đế chính là một cơ hội tuyệt hảo!
“Vậy sao?” – Mộ Dung Ca nhẹ nhíu mày, không hề có dáng vẻ mừng rỡ như trong tưởng tượng của Lưu Vân. Cô rất bình tĩnh, dường như không ngạc nhiên trước tin này, thực ra trước đó vài ngày cô đã nghe nói đến việc này, theo như tính toán thì có lẽ lúc này Triệu Tử Duy và Tử Tẫn đã lên đường đến đây.
“Mộ Dung cô nương?” – Lưu Vân thấy cô không có vẻ vui mừng, trái lại còn tỏ ra nặng nề, điều này khiến vẻ mặt kích động của y hơi trùng xuống, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
Mộ Dung Ca thở dài: “Lưu Vân, ta không thể trở lại bên cạnh Tề Thái tử.”
“Vì sao? Hẳn cô nương biết ở trong lòng Thái tử, cô nương có một vị trí rất quan trọng, Lưu Vân có thể thấy rõ điều đó. Thái tử phi hiện giờ cùng những vị phi tần khác không thể nào so sánh được với cô nương. Nếu Mộ Dung cô nương đến Tề quốc, nhất định Thái tử sẽ phong cô làm Quý thiếp, thậm chí là Trắc phi! Vậy cô nương có thể hưởng phú quý một đời rồi.” – Lưu Vân ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Ngày ấy, trong khách điếm ở kinh đô Phong quốc, y đã thấy được tình cảm của cô đối với Thái tử. Nhưng vì sao hôm nay Mộ Dung Ca lại kiên định nói ra những lời này?
Mộ Dung Ca khép hờ đôi mắt, nhìn về những khóm hắc liên cách đó không xa, màu sắc của những đóa hoa hòa làm một thể với bóng tối, dù có để ý kỹ cũng chỉ nhìn thấy những chiếc lá xanh non nớt, đâu thể nào nhìn thấy được những bông hoa?
Đời người như giấc mộng, mộng như một đời người.
Trái tim của cô rong ruổi cùng gió, theo đó mà dần chìm trong lạnh giá. Tà áo lay động bay phấp phới trong gió, Mộ Dung Ca nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trên mặt mình, cô cười thật thê lương. – “Lưu Vân, ta hỏi huynh, huynh hãy nói thực lòng cho ta biết.”
“Mộ Dung cô nương xin cứ nói.” – Y nhìn nụ cười khổ của cô, trầm giọng đáp lại.
“Tề thái tử có thể vì ta mà buông tha cho mỹ nhân toàn thiên hạ không?” – Cô nhẹ nhàng hỏi y.
Những lời này vốn cô không muốn nói ra, nhưng thấy vẻ mặt thất vọng của Lưu Vân khiến cô phải nói.
Lưu Vân lui về phía sau một bước, nhìn Mộ Dung Ca với ánh mắt không thể tin nổi, y chưa từng có suy nghĩ này. Lưu Vân nhíu mày hỏi ngược lại: “Thái tử không làm được điều ấy, thì nhất định Thái tử Hạ quốc cũng không làm được.”