Chương 2: Cục đá
Theo sự xếp đặt của mọi người Tử Huyên cảm giác càng ngày càng thoải mái, chỉ là còn không có cách nào dùng sức hô hấp, lúc đang suy nghĩ phương pháp ý bảo mọi người là nàng đã tỉnh lại, liền nghe thấy Đinh thái phu nhân cảm thán: "Ai, tai họa a tai họa."
Tử Huyên mắt mở không ra lại nghe nói như thế trong lòng kỳ quái, bởi vì thanh âm quá mức xa lạ không phải người nàng quen biết: nàng hiện tại ở nơi nào? Bởi vì nhìn không thấy nàng liền miễn cưỡng dùng cái mũi ngửi ngửi, cảm giác mình không giống ở bệnh viện, bởi vì không có bệnh viện nào mà lại không có mùi thuốc khử trùng . Nàng vô ý thức bắt đầu nghiêm túc nghênh tai lên nghe những người xung quanh nói chuyện, muốn tự mình nghe xem bản thân đang ở chỗ nào; nàng nghĩ rằng những người đang vây quanh lúc này là những người đã cứu mình, loại ý nghĩ này làm cho nàng an tâm không ít.
Thế nhưng nàng càng nghe càng thấy mơ hồ, càng không hiểu mình đang ở nơi nào: nàng thắt cổ tự sát? Thái phu nhân, hầu gia? Đây đều là chuyện gì, sau đó nàng không biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh.
Lần nữa tỉnh lại, ngón tay đã có thể cử động yếu ớt, lại phải dùng hết khí lực bản thân mới làm được việc này; nhưng thật ra thính lực tốt một chút, bởi vì khi vừa tỉnh lại nàng lại nghiêm túc lắng nghe xem hiện tại mình rốt cuộc đang ở nơi nào.
Tinh tế nghe cái gì Thái phu nhân, Hầu gia, còn có Phương di nương đối thoại, nàng chậm rãi nghe được đại khái; sau đó, nàng có chút mờ mịt nghĩ tới một chuyện không thể nào: nàng, xuyên qua? Không thể nào.
Cảm thấy bị đả kích Tử Huyên sau một lúc mới nhớ tới lời của những người này: họ cho rằng nàng đã ch.ết, chính là bây giờ làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả đây.
Nàng cũng không muốn bị chôn sống, thế là nghĩ phát ra âm thanh nhắc nhở người bên cạnh rằng mình còn sống, mặc dù nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo trước việc bản thân xuyên không đến đây, nhưng cũng không muốn bị trở thành người ch.ết; nàng muốn mở miệng nói chuyện, dùng hết khí lực toàn thân nhưng căn bản phát không ra chút thanh âm nào, vì dùng sức làm cho tay trái nắm thật chặt, cũng bởi vậy làm cho nàng phát hiện tay hình như đang nắm vật gì đó.
Nàng nhìn không thấy, bằng cảm giác, đó là một vật có mặt ngoài thô ráp; khổ thôi, trong đầu của nàng bỗng nhiên hiện lên một vật: cục đá nho nhỏ làm nàng vấp ngã. Nghĩ như thế, nàng lại cảm thấy vật trong tay càng giống cục đá, chính là viên đá làm nàng vấp ngã lúc trước , ngay tại lúc nàng vấp nàng cũng không tin hòn đá nhỏ như vậy mà cũng làm người ta vấp ngã.
Khi nàng nghĩ đến trong tay là cục đá kia, trong mắt có chút ẩm ướt: cục đá cũng có thể xuyên qua?
Nếu quả thật là cục đá kia, thật là cùng với nàng xuyên tới đây, vì sao thân thể của nàng lại không có theo cùng đi? Nàng là còn muốn cùng với thân thể của mình, mặc dù tuổi của nàng cũng không còn được coi là nhỏ, nhưng vẫn là dùng thân thể của mình quen hơn, nhìn mặt mình cũng thấy rất thoải mái a.
Nàng có thể kết luận hiện tại không phải thân thể của mình, là bởi vì người chung quanh hiển nhiên rất thân thuộc đối với thân thể hiện tại của nàng: nếu là thân thể của nàng cùng xuyên qua thì tất nhiên là mặc trang phục hiện đại, nhất định có thể làm cho những người cổ đại bên cạnh này thất kinh.
Nhưng vào lúc này, nàng nghe thấy một âm thanh tinh tế nói: "Thái phu nhân, ngươi cũng không cần trách móc nặng nề hầu gia, nàng ch.ết cũng không phải chuyện xấu, quả thật xem như là nhà chúng ta bớt đi được một đại họa; hơn nữa cũng không phải chúng ta hại ch.ết nàng, là chính nàng có ý nghĩ nông cạn, còn trách ai được".
Tử Huyên nghe được câu này tạm thời không để ý tới cục đá ở trong tay nữa, một lần nữa lại nhớ đến chuyện nàng sắp bị chôn sống: ách, chôn sống là có chút lo lắng sớm rồi, hẳn là trước hết sẽ đem nàng bỏ vào trong quan tài đã. Nghĩ đến chuyện trước hết nàng sắp sửa phải vào quan tài nằm, chính là làm cho lòng nàng một trận phát lạnh, rất muốn nói cho người bên cạnh là kỳ thực nàng thích và có thói quen ngủ trên giường hơn.
Thanh âm lanh lảnh này làm cho nàng không thích, từ lời nói của nàng ta cộng thêm những lời đã nghe trước đó, Tử Huyên đã phỏng đoán ra rất nhiều chuyện, nghĩ vậy liền quyết định trước yên tĩnh nghe một chút người nhà này còn có thể nói cái gì đó, bởi vì nàng thật rất hiếu kỳ: bản thân thế nào lại là tai họa bên người những người này ?
Nàng là thật không rõ: một người tự sát, còn có thể là tai họa cho người khác? Hay là bản thân bị người nào đó bức phải thắt cổ. Nàng có trực giác rằng bản thân hẳn là vô tội , hơn nữa nàng cũng rất muốn biết là ai đã bức bản thân treo cổ tự sát – phải biết rằng từ trước đến nay việc khó nhất là tìm đến cái ch.ết a.
Hiện tại nàng chính là chủ nhân của thân thể này, cho nên chuyện tình của nguyên chủ biết nhiều một chút vẫn tốt hơn, ít nhất cũng phải xác định được có người hại bản thân hay không đã? Trước mặt người còn sống nói chung mọi người nói chuyện còn có chút cố kỵ, thế nhưng trước mặt người ch.ết thì người ta sẽ nói thật không còn cố kỵ nữa; bởi vậy nàng muốn trước hết giả dạng người ch.ết, chờ đến lúc lại có sức mới mở miệng nói, miễn cho hiện tại tỏ vẻ mình còn sống, lại làm cho người có oán hận với mình đem mình bóp ch.ết.
Tử Huyên nghe thấy ngày mai mới có quan tài cho nàng vào, nàng càng an tâm, an tâm nghe trộm; bởi vậy nàng còn cố ý hô hấp chậm lại – căn bản là nàng không cần lo lắng, vì các nha đầu bà tử đều ba chân bốn cẳng rối ren, có thương tâm, có sợ hãi , nơi nào nghĩ đến người ch.ết sẽ sống lại? Vừa rồi nàng đích xác là một xác ch.ết, đại phu đều sờ không có mạch, tự nhiên cũng không có ai nghĩ đến người trên giường hiện tại đã lại là người sống.
Hiện tại nàng đã có thể nhấc mí mắt lên, chỉ là trước mắt nàng là không thể mở mắt ra.
Liền nghe Đinh thái phu nhân hừ lạnh một tiếng, trung khí mười phần thanh âm thực sự không giống như là lão nhân gia: "Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi một di nương ở trước mặt tiền bối, không hiểu quy củ lại loạn mở miệng" Nguyên bản bị tiếng nói lanh lảnh làm cho tức giận ba phần, nhưng Phương Phỉ cố gắng áp chế đi xuống.
Phương Phỉ nhìn Đinh hầu gia, nhỏ giọng nói với Đinh thái phu nhân: "Hoàng thượng và hầu gia chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, giao tình không phải bình thường, có lẽ sự tình còn có..."
"Hoàng thượng coi như là có ý bảo hộ, cũng lo lắng miệng lưỡi của thiên hạ, huống chi Chu Tử Huyên tự sát ch.ết ở phủ Hầu gia của chúng ta, phải biết rằng nàng cùng Hầu gia các người là hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, hiện tại nàng tự tử ch.ết chính là Hầu gia chúng ta đánh vào mặt hoàng thượng một cái; hơn nữa, trong triều sự tình ngươi cũng biết một chút, có một đám người như vậy mỗi ngày nhìn chằm chằm Đinh gia chúng ta, hận không thể trong trứng gà lấy ra xương, cơ hội như vậy ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua sao?"
Đinh thái phu nhân vừa nói chuyện vừa nhu trán: "Hoàng thượng là cao cao tại thượng người Hầu gia chúng ta có thể không lo sao, chỉ sợ Đinh gia chúng ta bây giờ không tránh khỏi bị tổn hại." Nàng nói đến đây nhịn không được thở dài: "Sớm biết nàng tính tình yếu đuối như thế, sẽ không..." Nói đến đây không khỏi tỏ ra lo lắng.
"Mẫu thân hà tất phải tự trách như vậy ", Phương Phỉ mềm nhẹ mở miệng: "Đều là tỷ tỷ bạc mệnh, nàng bởi vì thương nhớ cha mẹ đã ch.ết mà bệnh nằm giường đã lâu, Đinh gia chúng ta vẫn thường mời đại phu đến khám, thế nhưng mỗi đại phu đều không biết tỷ tỷ bị bệnh gì, việc này mọi người đều biết ; nói chung, tâm bệnh không thuốc nào chữa được, Đinh gia chúng ta dù có bản lĩnh lớn thế nào cũng không cứu được tỷ tỷ a."
Nàng liếc mắt nhìn mặt Đinh thái phu nhân: "Hơn nữa, cho tới nay Hầu gia cùng phu nhân chưa xích mích với nhau bao giờ, người toàn kinh thành đều biết ; tỷ tỷ hiện tại chỉ là đi theo phụ mẫu nàng mà thôi, ta nghĩ hoàng thượng sẽ rõ."