Chương 1: Bảo Hoàn kỳ hoa
Tuyết rơi lã chã, gió thổi vi vu, phái Bắc Đông Bá sơn nơi u cốc có một dãy tòng xanh um, cao lớn, dẫn dài theo con đường đi vào một trang viện xây cất nguy nga hùng vĩ.
Lúc ấy, nơi hành lang của ngôi trang viện, mặc cho sương sa gió táp, một cậu bé mười hai tuổi vẫn đứng ôm cột ngóng chờ.
Gương mặt cậu tuấn tú dễ yêu lại thêm đôi mắt sáng như sao, mũi thẳng miệng rộng, khiến ai nhìn vào, cũng đoán được ý chí cương cường của cậu bé.
Bỗng tiếng bước chân từ trong nhà dần dần lớn, cậu biết có người sắp ra đây, nhưng mắt cậu vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cổng, cậu đang chờ đợi gì vậy?
Quả thật, người trong nhà đã đến bên cậu, giọng lo lắng khẽ khuyên :
- Đồng nhi! Gió lớn như thế này, coi chừng bị cảm đấy! Nên vào nhà thì hơn.
Bỗng cậu bé quay đầu lại nhìn kẻ đứng sau thỏ thẻ hỏi :
- Hàn thúc thúc! Hôm nay cha cháu có thể về chăng?
Ngươi vừa đến là một trung niên, mặt mày trung hậu, nghe cậu hỏi nhíu mày, khẽ đáp :
- Chuyến ra đi này của Trang chủ, đã được nửa năm rồi, có lẽ trong vòng mấy hôm nữa sẽ về đến...
Đoạn ông lại khuyên nhũ :
- Đồng nhi! trời đã gần tối rồi, tuyết lại xuống nhiều cậu nên vào nhà đi!
Mặt cậu bé tuy đã bị lạnh biến thành tái nhợt, nhưng vẫn một mực lắc đầu, đưa mắt ra cửa nói lớn :
- Hàn thúc thúc sợ lạnh thì cứ vào đi. Cháu nhất định đứng chờ cha cháu về mới thôi!
Người trung niên không biết làm sao hơn, đành lắc đầu quay mình vào trong.
Bỗng có tiếng vó ngựa văng vẳng từ xa, phúc chốc đã đến gần, cậu bé đưa đôi mắt chờ đợi nhướng to nhìn về phía cổng.
Người trung niên khẽ nói :
- Trang chủ, mọi người đã về rồi!
Lập tức một đại hán chạy ra mở cửa, bốn con tuấn mã sải vó vào, bốn người vừa xuống ngựa đã vội đi vào đại thính.
Cậu bé vui mừng khôn xiết kêu lên :
- Cha!
Rồi dang hay tay ra ôm chầm lấy người trung niên áo lam đi đầu.
Ngờ đâu cha cậu lấy tay hất cậu ra, đôi mắt trợn trừng nạt lớn :
- Cút đi!
Đoạn bốn người tiếp tục đi thẳng vào đại thính, rầm một tiếng cánh cửa lập tức đóng lại.
Cậu bé Đồng nhi cảm thấy thương tâm, hai tay ôm lấy lan can.
Cậu gục đầu muốn buông tiếng khóc, nhưng tánh tình cương nghị không cho phép cậu rơi lệ.
Cậu thổn thức tự nghĩ :
“Tại sao cha ta lại không thương ta, chẳng lẽ ta có làm điều gì khiến cho người phật ý? Chẳng lẽ ta lại không được sự thương yêu của người....?”
Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu giọng thương yêu bảo :
- Đồng nhi, trời đã tối rồi chúng ta vào nhà đi thôi!
Cậu bé chậm rãi quay đầu lại, mắt cảm xúc nhìn vào gương mặt người trung niên. Cậu biết trong nhà này trừ mẹ cậu ra, người thương yêu lo lắng cho cậu chính là Hàn thúc thúc.
Từ khi cậu biết suy nghĩ đến giờ, chưa lần nào thấy cha cậu cười nói với cậu, mặc dầu cậu đã hết sức tìm cách làm cho ông ta vui lòng, nhưng cũng vô hiệu quả, hôm nay cũng là một trong những hành động hững hờ ấy. Nhưng cậu không bao giờ có ý giận, cậu chỉ thắc mắc những nghi vấn trong đầu. Có lẽ những nghi vấn ấy chỉ có mẹ cậu mới trả lời được thôi!
Cậu quá đau đớn nên cất bước chạy nhanh vào trong viện, người trung niên khẽ thờ dài một tiếng, rồi cũng theo cậu đi vào.
Xuyên qua mấy gian nhà mới vào đến một căn phòng trưng bày đơn giản, Đồng nhi vừa vào thấy mẹ, lập tức chạy đến ôm chầm vào lòng khóc nức nở.
Thiếu phụ đưa tay ôm chặt lấy con, giọng âu yếm an ủi :
- Con ngoan của mẹ. Việc gì phải thương tâm đến như thế này?
Đồng nhi vừa khóc vừa nói :
- Cha... người...
Cậu như không nói ra lời, cứ khóc rưng rức trong lòng mẹ.
Thiếu phụ trẻ đẹp đưa tay vỗ nhẹ vào người cậu khẽ bảo :
- Hài nhi! Con mãi không nghe lời mẹ dặn, ra phía trước làm gì?
Đoạn nảng qua đầu hỏi người trung niên đứng bên :
- Mời thúc thúc qua thư phòng để chúng ta bàn chuyện. Đồng nhi ra ngoài chơi đi con.
Mẹ cậu tiếp lời.
Đồng nhi, nhìn thấy cha mẹ cậu cùng thúc thúc nói chuyện gì trong phòng mà lâu quá, cậu bèn rón rén về phía thư phòng.
Lòng càng thêm hồi hộp, nhanh bước chạy đến thư phòng, nhưng khi cậu vừa đến cửa thì lại do dự không dám đi vào, vì cậu sợ gương mặt khắt khe của cha.
Cậu đành cúi xuống đưa mắt lén nhìn vào khe cửa, chỉ thấy trong phòng có bảy người đang ngồi, trừ cha mẹ cậu ra còn một người mà cậu nhận biết đó là vị sư đệ duy nhất của cha cậu, hằng ngày cứ mãi lo nghiên cứu võ học, ít lo đến việc ngoài, đêm nay ông ta lại có mặt, đủ thấy sự việc không phải là tầm thường.
Đồng nhi bỗng thấy cha cậu nhíu mày, nói với người trung niên mặc huyền y :
- Từ lúc tiểu huynh tiếp nhận Chưởng môn, trên giang hồ có lan truyền rằng “Chu Tước Hoàn” đã xuất hiện nơi quan ngoại.
Vị trung niên huyền y sư đệ duy nhất cảu cha cậu lên tiếng :
- Sao! “Chu Tước Hoàn” một trong võ lâm tứ bảo đã xuất hiện rồi sao?
Cha cậu khẽ thở ra nói :
- Ý của tiểu huynh nghĩ, nếu được võ lâm kỳ trân này, thì việc chấn hưng môn phái dễ như chơi. Vì thế mà không kể khó nhọc, bôn ba vạn lý ra ngoài quan ngoại tìm kiếm...
Nói đến đây, ông ta đưa tay vào áo lấy ra một xâu chuỗi kim tuyến đoạn hạ giọng nói tiếp :
- Phí mất mấy năm trời, cuối cùng tìm được nơi thiên trì trên đỉnh Trường Bạch sơn, không ngờ tin này lại bị các đại phái của võ lâm biết đựơc, họ rần rần phái các cao thủ, định chận đường mưu hại nhờ trời tiểu huynh được yên ổn về đến đây, nhưng có lẽ cũng bởi việc này mà đại họa sẽ đem đến cho môn phái chúng ta.
Trung niên huyền y nhìn xâu kim tuyến trên tay cha cậu bỗng hừ lên một tiếng lạnh lùng nói :
Nếu các đại môn phái không biết tự lượng dẫn thân đến đây, tiểu đệ tuy bất tài, cũng nguyện gắng sức giúp Chưởng môn sư huynh một tay.
Chỉ thấy cha cậu cười như vừa ý, đoạn quay sang mẹ cậu xuống giọng nói :
- Quỳnh muội! Việc này có liên quan đến sự tồn vong của môn phái, sao em có mặt nửa ngày mà không phát biểu một lời gì cả?
Đồng nhi biết là cha cậu có ý trách khéo mẹ cậu, nên liền đưa mắt nhìn qua vẫn thấy mẹ cậu với vẻ mặt lạnh lùng, im lặng không nói một lời.
Bỗng nghe trung niên huyền y cất giọng nghiêm nghị với mẹ cậu :
- Sư tẩu vốn là người từng trải, tiểu đệ rất mong được lãnh cao kiến.
Gương mặt mẹ cậu nghiêm lại, trầm giọng nói :
- Tam sư đệ có lẽ tưởng rằng tôi không quan tâm đến sư tồn vong của bổn môn? Kỳ thực chú chỉ biết có một mà...
Bỗng tiếng cha cậu quát lớn :
- Ai bên ngoài?
Đồng nhi giật mình sợ hãi, liền nghe có tiếng của Hàn thúc thúc từ sau vọng tới “Tôi” cậu liền qua đầu lại nhìn, thấy Hàn thúc thúc một mặt đưa tay đẩy cửa, một mặt ra dấu bảo cậu trốn đi đoạn ông ta lại trở về phòng riêng.
Đồng nhi lật đật về phòng hồi hộp đời chờ giây lát thấy mẹ cậu bước vào với gương mặt buồn bã cậu liền đến nắm lấy tay mẹ ân cần hỏi :
- Mẹ! Sao lâu quá mới về, cha đang có việc gì đấy hở mẹ?
Thiếu phụ gượng cười nói :
- Không có việc gì cả, thôi khuy rồi con nên đi ngủ đi.
Đồng nhi biết mẹ cậu đang có tâm sự gì đây nên giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, thay áo lên giường nằm.
Bỗng nghe tiếng chân khua động, một người vào phòng mẹ cậu khẽ nói :
- Hàn đại ca! Chuyến này các đại môn phái vì tranh đoạt “Chu Tước Hoàn” mà tìm đến đây gây sự, sợ không thể nào tránh khỏi đại hoạ.
Hàn đại thúc lo ngại :
- Lúc nãy nghe nói Trần lão sư nói, có lẽ đêm nay họ sẽ đến.
Chỉ nghe mẹ cậu “á” lên một tiếng rồi vội vã bảo khẽ :
- Hàn đại ca, chúng ta đồng ra phía trước một vòng xem sao.
Lời vừa dứt thì hai người cũng đã ra đi khuất dạng.
Đồng nhi nghe nói các đại môn phái đêm nay sẽ đến nơi đây, không khỏi tức giận tự nhủ :
“Bọn họ thật chẳng biết phải trái gì cả “Chu Tước Hoàn” cũng chẳng phải là vật của họ, sao lại định đến đây cưỡng đoạt, hừ! Chẳng lẽ họ không biết sự lợi hại của cha ta sao?”
Nghĩ đến đây, bỗng cậu có ý muốn đi lén xem cha cậu sẽ thi thố thần uy với bọn họ, bèn lặng lẽ ra khỏi phòng, dần mò đến nơi cửa sổ phái trái của đại thính, đưa mắt nhìn ra phía ngoài sân rộng.
Thời gian từng khắc một trôi qua, cậu vẫn nhẫn nại chời đợi, chờ đợi...
Ngoài trời tuyết đã ngưng rơi, gió thổi yếu ớt, tứ bề vắng lặng không một tiếng động.
Bỗng tiếng gió lất phất lụa bay, từ bên ngoài sáu bóng người lẹ như chớp phi thân vào sân trước, Đồng nhi chăm chú nhìn ra, thấy trong sáu người có hòa thượng, đạo sĩ, tục gia đủ loại, đôi mắt người nào người nấy thảy đều láo lia tìm kiến. Sáu người chân vừa chạm đất bỗng nghe “Kẹt” một tiếng hai cánh cửa lớn của đại thính cũng đã mở rộng năm người bên trong bệ vệ bước ra, người đi giữa chính là Trang chủ Chưởng môn nhân đời thứ ba của Thiết Cốc môn Càn Khôn Thủ Triệu Chấn Cương.
Càn Khôn Thủ Triệu Chấn Cương cười nói :
- Không ngờ nơi hoang sơn cùng cốc này, mà lại được chư vị Chưởng môn giáng lâm, thật khiến cho Triệu mỗ ngạc nhiên vô cùng.
Sáu người nghe nói đưa mắt nhìn nhau rồi một đạo nhân độ bảy mươi tuổi bước ra cúi đầu thì lễ nói :
- Chúng tôi đang đêm tới viếng quý trang thật ra cũng bởi có một nghi vấn không giải được, nên đến nhờ Triệu đại hiệp chỉ giáo cho.
Càn Khôn Thủ Triệu Chấn Cương cười nhạt nói :
- Chư vị nếu không phải là nhất phái Chưởng môn cũng là người hùng cứ một phương trên võ lâm. Huyền Mạc đạo trưởng lại là vọng trọng bốn bể không hiểu còn điều gì khó giải mà phải cần đến Triệu mỗ nữa vậy?
Huyền Mạc đạo trưởng mỉm cười nói :
- Không phải chúng tôi cố tình trình bày chuyện, sự thật việc này chỉ có Triệu đại hiệp mới giải đáp được, xin đại hiệp miễn chấp cho.
Càn Khôn Thủ Triệu Chấn Cương biến sắc nói :
- Nếu chư vị xem trọng Triệu mỗ như thế xin đạo trưởng cứ hỏi Triệu mỗ thấy có thể, sẽ trả lời ngay.
Huyền Mạc đạo trưởng nghiêm nghị :
- Dục Bắc Thần Kiếm Trình lão anh hùng toàn gia mười hai mạng, trong một đêm bị giết sạch, nghe nói việc này chỉ có Triệu đại hiệp là người biết rõ hơn cả mong nói thật cho chúng tôi nghe.
Càn Khôn Thủ nghe nói sửng sốt, đang định mở miệng, thì phía chái Đông đã có một người phi ra quát lớn :
- Các vị vô cớ đến đây náo loạn, chẳng lẽ xem Thiết Cốc môn chúng tôi là dễ hϊế͙p͙ đáp sao?
Huyền Mạc đạo trưởng nhìn thấy kẻ đến tuổi độ tứ tuần, mặc áo dài màu huyền, đôi mắt sáng như sao, liền cười nhạt hỏi lại :
- Vương thí chủ nhận thấy chúng tôi đến đây là vô duyên vô cớ sao?
Trung niên huyền y trầm giọng nói :
- Lời nói của đạo trưởng khi nãy, không phải ám chỉ Chưởng môn bổn phái nhúng tay vào viếc ấy là gì...
Càn Khôn Thủ đột nhiên quát lớn :
- Tam sư đệ!
Rồi ông ta im lại, đưa mắt quét qua mọi người một lượt đoạn chú mục vào người Huyền Mạc đạo trưởng cười nhạt :
- Không ngờ Chưởng giáo Nga Mi vọng trọng võ lâm mà thốt ra những lời không hề suy nghĩ. Triệu mỗ tuy không chấn hưng được Thiết Cốc môn, nhưng cũng không để cho ai có quyền hϊế͙p͙ đáp...
Bỗng nghe có tiếng nói lớn :
- Nói vậy “Chu Tước Hoàn” sao lại ở trong người tôn giá?
Kẻ phát ra tiếng nói là một cụ già mặt đỏ râu dài, âm thanh như đại hồng chung, thần thái uy mãnh lạ kỳ.
Càn Khôn Thủ đưa mắt nhìn sang, liền nhận ngay chính là Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ, danh chấn Bắc phương sáu tỉnh. Cũng là bạn thâm giao với Dực Bắc Thần Kiếm Trinh Hạo, người đã bị ám sát cả gia đình, liền hiểu ngay tự sự, cất tiếng cười ha hả nói :
- Thì ra các vị đến bổn trang này, chẳng qua cũng vì kỳ trân của võ lâm đấy thôi, đúng vậy “Chu Tước Hoàn” đang ở trong tay Triệu mỗ đây.
Bỗng mặt ông sầm lại, lạnh lùng hừ một tiếng tiếp :
- Nhưng các vị cũng chớ nên mượn cớ để lôi thôi đem việc Thần Kiếm Trình gia bị nạn mà nói chung vào đấy.
Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ cười khẽ nói :
- Miệng lưỡi của tôn giá thật là không kém...
Huyền Y Trung Niên quát lớn :
- Triệu Quỷ ngươi chớ có lớn lối.
Yến Sơn đại hiệp Triệu Quỷ nhíu mày lạnh lùng nói :
- Vương Di, ngươi tưởng rằng lời nói của ta quá đang hay sao? Nên biết mấy năm nay, trên giang hồ liên tiếp xảy ra mười mấy vụ án gia đình nạn nhân không để sót một mạng, đủ rõ kẻ hạ sát chỉ là một, chẳng lẽ như vậy không quá đáng hơn sao?
Càn Khôn Thủ hừ một tiếng :
- Nói vậy, tôn giá cho là những việc ấy đều do người của Thiết Cốc môn tạo ra?
Bỗng nghe một tiếng: “A Di Đà Phật” phát ra, bạch mi lão tăng mặc áo cà sa chắp tay lên giọng :
- Triệu thí chủ vốn là Chưởng môn của một phái hẳn nhiên không hề nói dối, lão nạp dám hỏi vậy chứ “Chu Tước Hoàn” do đâu mà thí chủ có.
Càn Khôn Thủ thấy Tinh Huệ đại sư của Thiếu Lâm tự hỏi thế, vừa cười vừa đáp :
- Đại sư vốn kẻ hữu đạo cao tăng, sao lại hỏi chi cặn kẽ đến thế. Các vị đã có ý đến cướp “Chu Tước Hoàn”, cần chi phải giả vờ tr.a vấn.
Yến Sơn đại hiệp tiến lên hai bước, nói với Tinh Huệ :
- Đại sư cần chi phải nhiều lời với bọn giảo hoạt...
Càn Khôn Thủ không để cho ông ta nói dứt lời, cười lớn :
- Tôn giá nói vậy mới đúng, Triệu mỗ tuy bất tài, cũng nguyện lãnh giáo vài chiêu tuyệt học...
Yến Sơn đại hiệp cười khẽ một tiếng, tung mình nhảy tới song chưởng đánh ngay vào người đối phương.
Vương Di đứng bên thấy vậy, thét lên một tiếng, lập tức nhảy ra đương cự với đại hiệp, hại bên chỉ trong chớp nhoáng, đã công thủ lên hồi ba hiệp, bỗng nghe “Bùng” một tiếng, hai luồng kình lực chạm vào nhau cả hai thảy đều thối lui ba bước.
Tinh Huệ đại sư vội niệm phật hiệu, đoạn lấy tay cản đại hiệp lại và nói với Càn Khôn Thủ :
- Thiện Tại! Thiện Tại! Thật ra lão nạp không muốn mọi người phải ẩu đả nhau, nguyện Phật từ bi che chở mong Triệu thí chủ nói ra nguyên nhân của “Chu Tước Hoàn”...
Lời chưa dứt thì sau lưng Càn Khôn Thủ đã có một trung niên hán tử nhảy ra quát lớn :
- Lão hòa thượng đã vì “Chu Tước Hoàn” đến đây, tưởng cũng ỷ mình võ công hơn người, tại hạ xem thử bản lãnh ra thế nào cho biết.
Song chưởng lẹ làng đánh ra, hại đạo kình phong ồ ạt xông vào người Tinh Huệ.
Đôi mày của Tinh Huệ đại sư nhíu lại, cười khẽ nói :
- Châu bằng hạt thót, cũng muốn tỏa hào quang sao!
Xẹt một cái, tay áo rộng phất ngang, một tiềm lực như bài sơn hải đảo tuôn ra nghinh địch.
“Bùng” một tiếng va chạm khô khan, thân hình của trung niên hán tử, như diều đứt dây, bay bổng vào đại thính.
Càn Khôn Thủ thấy thế nổi giận, gằn giọng nói :
- Nội lực của đại sư thật là thâm hậu, Triệu mỗi tuy bất tài cũng nguyện lãnh giáo vài chiêu.
Bỗng nghe có tiếng phát ra như đại hồng chung :
- Triệu đại hiệp đã không thật tình nói ra, lại muốn trả lời bằng võ lực. Tôn mỗ sẽ thay đại sư lãnh giáo vài chiêu tuyệt học của Thiết Cốc môn xem nào.
Càn Khôn Tử Triệu Chấn Cương cười nhạt nói :
- Tôn huynh vẫn là đệ nhất cao thủ của phái Điểm Thương, võ học tuyệt luân, huynh đệ sớm đã nghe danh, đêm nay...
Vừa nói đến đây thì sau viện bỗng có một tiếng nổ long trời lở đất, một ngọn lửa đỏ phực lên, sự việc xảy ra thật quá đột ngột, khiến cho mọi người có mặt ai nấy đều ngơ ngác.
Vương Di liếc nhìn Triệu Chấn Cương một cái, lập tức tung mình phi nhanh ra sau trang viện.
Triệu Chấn Cương mặt mày biến sắc, mặt lộ hung quang, quét nhìn mọi người một lượt, giẫn dữ thét :
- Không ngờ các ngươi là bọn danh môn chánh phái, lại đi giở những thủ đoạn đên hèn đến thế.
Vừa nói ông ta vừa tung chưởng đánh tới tấp vào cụ già áo xám.
Cao thủ phái Điểm Thương thấy thế công vô cùng dũng mãnh, nên không dám khinh thường, vội lách mình né tránh.
Càn Khôn Thủ càng thêm tức tối, liên hồi đánh thêm hai chưởng, thế mau như điện chớp, mạnh tợ sơn băng.
Cụ già áo xám thấy không còn tránh né kịp nữa “Hừ” một tiếng lạnh lùng, vận dụng chín thành công lực giơ song chưởng ra nghinh địch, chỉ nghe “Hự” một tiếng, thân người của cụ già áo xám đã lảo đảo lùi sau ba bước.
“Bốp... Bốp... Bốp...” tiếng nổ từ sau trang viện lại liên tục phát ra, tiếng người náo loạn, lửa cháy hừng trời.
Huyền Hạc đạo trưởng “Ý” một tiếng ngạc nhiên nói với Tinh Huệ đại sư :
- Tiếng nổ này thật là cổ quái, chẳng lẽ lão ma đầu Hoài Dương Phích Lịch Tử cũng đã tới sao? Nhưng...
Càn Khôn Thủ như kẻ điên cuồng, vừa kêu rống vừa tung mình nhảy lên cao, một luồng thanh quang chói mắt vun vút đâm xả vào bọn sáu người.
Các thuộc hạ của Thiết Cốc môn cũng đã đồng thanh hè lên một tiếng tuốt kiếm xông vào vây quanh sáu người, giờ đây nơi trang viện đã trở thành một cuộc hỗn loạn tứ bề...
Đồng nhi nãy giờ trốn ẩn vào bên đại thính nhìn xem cuộc đấu một cách say mê đến khi khói ngạc xông vào cậu mới nhớ ra là trang viên đang bị lửa đốt, vội vã cắm đầu chạy về phòng. Giữa đường bỗng có một bàn tay chụp lấy vai cậu nắm lại, tiếng nói của Hàn đại thúc khẽ vang lên :
- Đồng nhi, chớ nên chạy bậy, mẹ cháu đang cho người tìm cháu khắp nơi. Mau theo đại thúc đi gặp mẹ cháu.
Đồng nhi định vùng vẫy, nhưng nghe nói đến mẹ đang tìm mình, sực nhớ lại và tự trách thầm “Sao ta có thể quên mất mẹ ta rồi” nên cậu ngoan ngoãn theo Hàn đại thúc chạy về hướng hậu viện, dọc đường tiếng kêu la thảm thiết vang lên, vòm lửa sáng hừng trời.
Đồng nhi thấy mẹ cậu đang từ trong chái viện chạy ra, đầu tóc rối bù, áo quần lam lũ, vừa mừng vừa tủi, cậu liền nhào vào lòng mẹ khóc gọi :
- Mẹ!
Thiếu phụ nhìn thấy đứa con yêu được bình yên vô sự vui mừng đến chạy nước mắt, khẽ siết cậu vào lòng âu yếm :
- Đồng nhi! Con ngoan của mẹ...
Mặt Đồng nhi đầy lệ, ngước lên nhìn mẹ nói :
- Mẹ! Cha đang ở phía trước...
Hàn đại thúc trông thấy từ phía trang viên bị lửa đốt cháy rụi vội giục :
- Quỳnh cô, toàn trang bị cháy hết, kẻ địch có đến mấy mươi, giờ không chạy sợ e không còn kịp nữa.
Thiếu phụ cúi đầu nhì đứa con, giọng bi thảm nói :
- Hàn đại ca, huynh bế Đồng nhi chạy trước tôi đi xem Trang chủ...
Đồng nhi nghe nói nhìn mẹ khóc :
- Không! Đồng nhi theo mẹ đi xem cha giết địch!
Hàn đại thúc lên tiếng :
- Quỳnh cô! Trang chủ võ công và trí tuệ hơn người, có lẽ sẽ biết tự liệu, thời gian không cho phép chần chờ nữa.
Thiếu phụ nức nở nói :
- Huynh đem Đồng nhi ra sau sơn khẩu đợi, nếu quá một tiếng đồng hồ mà không thấy tôi và Trang chủ đến, thì huynh lập tức mang nó thoát thân... Ôi! Đứa con này thật đáng tội nghiệp! Hàn đại ca! Tôi xin ùy thác cho huynh đấy!
Đồng nhi khóc rống lên :
- Không! Không! Đồng nhi theo mẹ!
Lửa đã lan tràn khắp mọi nơi, khiến cho ba người cảm thấy nóng buốt, khói tỏa mịt mù, thiếu phụ đưa ta vỗ lấy đầu con hiền từ nói :
- Con ngoan, nên nghe lời mẹ theo Hàn đại thúc. Nếu không mẹ không thương đấy!
Đồng nhi nào chịu nghe lời, cứ vùng vẫy khóc la, thiếu phụ biết nếu còn dần dà ba người sẽ bị thiêu ch.ết cả. Nên mặc cho cậu kêu la nàng vội vã thúc giục Hàn đại thúc :
- Hàn đại ca! Huynh đem Đồng nhi đi nhanh lên... còn nữa. Từ này về sau huynh cho Đồng nhi được yên ổn, không nên dùng họ Triệu mà sửa lại là Vũ Văn.
Hàn đại thúc ngạc nhiên :
- Sao? Vũ Văn không phải là họ của nhị gia sao? Vì...
Nước mắt thiếu phụ chạy ròng, như muốn trốn tránh một điều gì, vội vã quay đầu chạy về phía trước thính đường. Nửa đường đột nhiên nàng dừng lại nói :
- Đồng nhi! Nên nhớ lấy sau này con đổi họ lại là Vũ Văn.
Đoạn nàng quay đầu tiếp tục chạy lên trước.
Ánh lửa cháy sáng cùng tiếng người la ó đã dần dần không nghe thấy nữa.
Đồng nhi cảm thấy mình đang bị Hàn đại thúc cặp vào người, cắm đầu chạy về hướng sau núi bỗng cậu sực nhớ lời căn dặn của mẹ, ra sau núi chờ người với cha.
Hai người đứng yên lặng chờ đợi gió lạnh thổi vi vu, thời gian từ từ trôi qua, nhưng hình bóng của mẹ và cha cậu không thây đâu cả, hai giọt nước mắt lăn tròn... lăn tròn trên đôi gò má của cậu bé mười hai.
Tuy còn nhỏ nhưng cậu đã biết, cậu biết đã lâu không thấy cha mẹ tới có lẽ gặp phải chuyện chẳng may rồi, từ nay về sau cậu trở thành một đứa bé mồ côi, bi thảm nhất trên đời.
Bỗng nghe Hàn đại thúc thốt lên một tiếng “Không xong” rồi vội vã cặp cậu vào nách, nhanh như bay chạy miết. Qua được mấy rặng núi cao, đột nhiên phía trước có tiếng cười ha hả phát ra. Hàn đại thúc biết gặp phải kẻ bất lương nên vội vàng đặt cậu xuống đất.
Đồng nhi kinh ngạc ngước đầu lên nhìn thấy trước mặt khoảng sáu bảy thước, có năm lão già sắc phục khác nhau, đôi mắt người nào người nấy đều chăm chú nhìn vào người cậu.
Hàn đại thúc hừ một tiếng, trầm giọn nói :
- Hàn mỗ cùng Thanh Long bang không cừu không oán. Vũ bang chủ thống lãnh tứ đường hương chủ đến đây chận đường không hiểu ý muốn gì?
Chỉ thấy một trong năm lão già ấy lên tiếng cười nhạt :
- Vũ mỗ xin hỏi Hàn lão sư, thằng nhỏ kia có phải là con của Triệu Chấn Cương chăng?
- Đúng vậy, chính là Thiếu trang chủ, chẳng lẽ Vũ bang chủ...
Lão già họ Vũ tiến đến một bước mỉm cười :
- Việc rất đơn giản, chỉ cần Hàn lão sư để lại thằng nhỏ kia. Vũ mỗ quyết không làm khó dễ người.
Đồng nhi nghe nói hừ một tiếng nghĩ :
“Ta không quen biết với ngươi để ta lại làm gì, có lẽ lão gì này không phải là người tốt”.
Đôi mắt cậu giận dữ nhì đăm đăm vào mặt lão.
Hàn đại thúc tức giận thét lớn :
- Câm miệng! Hàn mỗ không tin ngươi có thể giữ được ta!
Lập tức vung chưởng đánh vào người họ Vũ, lão già cười nhạt vung chưởng đón liền, qua lại vài hiệp Hàn đại thúc không ham đánh, tìm cách tháo lui.
Người già mập mạp ấy cười khẩy một tiếng vung chưởng đánh ra quát :
- Không tin cứ nếm thử xem! Người đừng hòng chạy thoát!
Hàn đại thúc không dám khinh địch, lập tức tụ khí song chưởng, tận lực đưa ra nghinh chiến, hai luồng chưởng lực vừa chạm nhau, một tiếng nổ chát chúa kình phong xông ra tứ phía bắn tung lớp tuyết bay cao và cũng đẩy lui Đồng nhi đến bên bờ vực rớt xuống hố sâu.