Chương 45: Khúc nhạc mê hồn

Trên con đường mòn của vùng núi Vu Sơn, có ba bóng người chạy nhanh như điện chớp tiến về phía thung lũng, đó là Văn Đồng, Thanh Sương cùng Chu Cát Phác vậy.
Bỗng nghe Chu Cát Phác nói :


- Chưởng môn nhân! Chúng ta đã vào vùng cấm địa của Thiên Ảo mê cung rồi, sao lại không thấy có người ra ngăn cản kìa?


Nào ngờ tiếng nói vừa dứt, bỗng nghe có tiếng cười lanh lảnh vọng lại, kế đến có hai bóng người mặc y phục màu xanh vun vút bay đến. thân hình còn ở trên không đã nghe tiếng nói trong trẻo thốt ra :
- Các vị đã đến rồi!


Ba người nghe nói, vội dừng bước lại thì đã thấy hai nàng thiếu nữ mặt xinh như hoa, nhẹ nhàng hạ xuống đứng trước mặt họ độ ba thước ngoài. Văn Đồng với chuyến đến Thiên Ảo mê cung này, trừ việc Tam Ảnh Ma Quân ra, còn phải làm tròn nhiệm vụ của sư phụ đã giao phó. Vì trước đây mấy hôm, chàng được Nhất Hồng Đăng kể cho biết Cung chủ Thiên Ảo mê cung, Thiên Ảo Thần Phi, chính là người mà sư phụ chàng muốn tìm, Ngọc Nhuỵ Hương Phi vậy.


Trong lúc đi đường, chàng đã mở chiếc cẩm nang của ân sư ra xem và biết rõ mọi sự, trong lòng không khỏi vừa lo lắng vừ mừng rỡ.
Lo là vì trách nhiệm quá nặng nề, không biết có thành công không?


Mừng vì nếu may mắn hoàn thành được nhiệm vụ, có thể nói, đáp được phần náo ân đức của sư phụ vậy.
Vì thế nên khi bước chân đến Vu Sơn, thái độ của chàng tỏ ra cung kính, gương mặt nghiêm trang, vừa thấy bóng người xuất hiện trước mặt, chàng liền dừng bước lại không tiến tới nữa.


available on google playdownload on app store


Sau khi đã nhận ra hai thiếu nữ đứng trước mặt vốn là hai nàng đã một lần đưa chàng vào Mê cung trước kia, nên vội vã cung tay tươi cươi nói :
- Phiền hai vị cô nương thông báo cho một lời rằng, môn hạ đệ tử đời thứ ba của Đế Thành xin cầu kiến Cung chủ.


Hai thiếu nữ nghe nói, bốn mắt lóng lánh như ánh mắt mùa thu xoe tròn nhìn Văn Đồng giây lâu, bỗng thiếu nữ nhỏ tuổi hơn bụm miệng cười khanh khách nói :


- Bạch phu nhân bảo người là quý khách của bà ta nên đặc biệt sai chị em thiếp ra nghinh đón, giờ đây người lại bảo muốn gặp Cung chủ, thật thiếp chẳng hiểu phải làm thế nào đây?
Văn Đồng nghe nói sững sờ, thầm nghĩ: Bạch Phu nhân là ai? Ta chưa hề biết mặt, tại sao lại bảo là quý khách của người?


Thiếu nữ trọng tuổi hơn thấy Văn Đồng cứ đứng thừ người ra, liền lên tiếng nói :
- Thôi! Thời gian không còn nhiều nữa! Xin tướng công theo chị em thiếp đến gặp Bạch Phu nhân trước đã!
Văn Đồng chưa kịp trả lời đã thấy thiếu nữ tuổi trẻ lấy tay húc cô bạn cười tủm tỉm :


- Chị! Nếu vị tướng công này muốn đi gặp Cung chủ thì chúng ta dắt người đi vậy!
Lời vừa dứt, tay áo khẽ phất nhẹ, thân hình như chim vàng oanh xuyên qua cành liễu nhắm vào cánh rừng bay đi.


Văn Đồng đứng trầm ngâm giây lát, đoạn đưa mắt ra hiệu cho Chu Cát Phác cùng Thanh Sương, rồi cùng tung người lên không, hình như rồng vào mây xanh, lươn nhẹ mấy vòng. Chẳng bao lâu, chàng đã không thấy hình bóng của hai thiếu nữ đi vào trong một đường sơn cốc, không thể chậm chạp nữa vội giở lăng không phi bộ rượt theo.


Thanh Sương cùng Chu Cát Phác cũng chẳng dám chần chờ, liền sử dụng khing công lướt nhanh theo Văn Đồng. Phút chốc, Văn Đồng ba người đã vượt đến nới sơn cốc thì thấy hai thiếu nữ đứng trước một thạch động chờ đợi.


Thiếu nữ nhỏ tuổi vừa thấy Văn Đồng ba người đến nơi, liền đưa bàn tay thẳng như ngọc ra ngoắc Văn Đồng và gọi :
- Ê! Các ngươi mau đến đây vậy!
Văn Đồng do dự đáp :
- Chúng tôi tạm thời đứng bên ngoài chờ đợi, dám phiền nhị vị cô nương vào trong bẩm trước cho!


Thiếu nữ trọng tuổi cười lên khanh khách :
- Nơi đây mới chỉ là Triều Vân Tiên Phủ, cửa thứ nhất mà thôi! Thiên Ảo mê cung còn cách đây xa lắm!


Nói dứt, tiếng cười trong trẻo lại vang lên, hai bóng dáng mỹ miều từ từ khuất dần trong thạch động. Văn Đồng ba người không còn cầhn chờ, theo sau đi lần vào trong, đường càng vào càng tối om như mực, Văn Đồng liền nhắc Thanh Sương cùng Chu Cát Phác ngầm vận thần công hộ thể dè dặt tiến từng bước một.


Trong thạch động, mặc dù quanh co khúc khỷu, song bằng phẳng dễ đi, lại im lìm lại không có một tiếng khẽ động. Khi đi sâu vào bên trong độ mấy mươi trượng lại có ánh sáng rọi vào, đến nơi mới biết đấy là một vùng thung lũng thiên nhiên, cảnh vật đẹp đẽ, vừa trông thấy, mọi người không khỏi buột miệng kêu lên :


- Thật như động thiên tiên phúc mỹ cảnh trong trần gian!


Khoảng đất rộng lớn, cỏ hoa tươi đẹp, xa xa lại có hồ nước trong veo đứng nhìn thấu đáy. Trên những vách núi, vầng mây trắng buông rủ đó đây. Trước mặt, một quan tự nguy nga hùng vĩ được xây cất bằng đá cẩm thạch, những trụ cột được điêu khắc loan bay phụng múa trông như cảnh vẽ trong tranh. Với lối xây cất quy mô lại đem đặt để trong hang cốc hẻo lánh này, chủ nhân nếu không phải là một kỳ nhân dị sỹ thì là một người điên dại nhất trên đời. Nhưng lạ một điều là tại sao lại không thấy một bóng người nào cả. Ba người vừa đi vừa ngắm nhìn tứ phía, chẳng bao lấu đã thấy có một miếng đá lớn dựng sừng sững bên đường, trên mặt đá khắc chữ Triều Vân Tiên Phủ, nên cạnh phiến đá ấy, có bốn cô thiếu nữ ăn mặc lối cung trang, nhưng hai thiếu đường lúc nãy lại chẳng thấy đâu cả.


Khi ba ngưòi vừa đến gần thì một trong bốn thiếu nữ ấy cất giọng trong trẻo nói :
- Tỳ nữ chúng tôi đợi chờ cung nghinh công tử!
Lời dứt, mặc cho ba người có phản ứng hay không, bốn thiếu nữ cung trang đã quay gót đi vào.


Văn Đồng thấy thế cũng đành lặng thinh, đưa mắt ra hiệu rồi ba người cất bước theo sau. Hai bên đường, những cây cao bóng mát, thỉnh thoảng lại có ngôi đình nghỉ chân, nhưng đi nãy giờ cũng chẳng thấy bóng người lai vãng.


Một khắc đồng hồ qua, họ đã đưa Văn Đồng ba người đến một ngôi nhà to lớn, trên cửa để bôn chữ mạ vàng to tướng Thiên Ảo mê cung. Mê cung? Theo sự tưởng tượng của Văn Đồng, Mê cung phải là một cung điện cửa nẻo lu bù, nguy nga phức tạp, ngờ đâu ngôi hnà trước mắt chẳng qua xây cất lớn lao thôi chứ chẳng có điểm gì đặc biệt cả, vậy mà lại bảo Mê cung là gì?


Khi bốn thiếu nữ vừa bước lên tầng cấp, thì hai cánh cửa to lớn cũng đã kèn kẹt mở ra. Một mùi thơm nhẹ nhàng phảng phất, khiến cho ai đến ngửi lấy cũng tựa hình mê say.


Ba người vừa theo bốn thiếu nữ bước vào trong mấy bước, bỗng nghe sau lưng có tiếng khẽ động, vội vã quay đầu nhìn lại thì hai cánh cửa lớn lúc nãy đã đóng chặt y như cũ rồi.


Lại một sự ngạc nhiên nữa xảy ra, trong khoảnh khắc ba người quay đầu, bốn thiếu nữ cung trang không hiểu đã biền đi đâu mất tăm, mất dạng tự lúc nào. Văn Đồng đanh định cất tiếng gọi lớn thì nền đá dưới chân mọi người từ từ chuyển động và hạ dần xuống dưới đất sâu.


Tình cảnh này khiến Văn Đồng không khỏi vừa kinh dị vừa giận dữ, hình ảnh trước đây mấy tháng bị lạc vào Mê cung dần dần hiện lên trước mắt. Thì ra cũng vì muốn hoàn thành sứ mạng của sư phụ, nên chàng mới dùng lễ để gặp Mê cung chủ nhân, không ngờ chủ nhân chưa gặp được đã bị trúng kế của bọn ɖâʍ đồ trong cung rồi.


Nghĩ thế, chàng đưa mắt nhìn về Thanh Sương, Chu Cát Phác hai người, nhưng thấy thần sắc của họ tỏ ra thản nhiên như thường, hình như những biến động trước mắt không ngoài sự tưởng tượng của họ vậy.


Đột nhiên sự chuyển động dưới chân vừa im bặt thì trước mắt lại hiện ra cảnh vật khác lạ nữa, một căn phòng rộng lớn, xung quanh co bức tường cao đồ sộ nhưng tuyệt nhiên không có một cửa ra vào. Ánh sáng nơi đây được sử dụng bằng chất lân tinh, không thấy một cây đèn đuốc mà tứ bề vẫn sáng như ban ngày.


Bốn bức tường được chạm trổ những bức hình long phụng nổi, linh động như cảnh thật.


Trong khi Văn Đồng cùng Chu Cát Phác đang lo kế thoát thân thì Thanh Sương hình như vui mắt với những bức hình điêu khắc tuyệt mỹ ấy. Nàng đến bên hình một con phụng đang nhảy múa thò tay vuốt lên mình, rồi vuốt lần xúông đuôi, đến khi tay nàng chạm đến ba móng chân nó thì bẫng nhiên phía bên vách trái có tiếng kèn kẹt phát ra, Văn Đồng thấy thế kinh hoảng gọi lớn :


- Sương muội! Rút tay về nhanh!
Thanh Sương nghe thấy tiếng quát của Văn Đồng, nàng mới hiểu ngay là đang dấn thân trong vùng nguy hiểm, vội vàng rút tay lại, đôi má đỏ bừng.


Tiếng kèn kẹt sau lưng cũng liền im bặt, ba người đồng quay đầu lại nhìn nơi ấy thì bỗng nhiên vách đá hở ra một kẽ rộng độ thân người.
Cùng lúc ấy, tiếng âm nhạc du dương từ bên trong cũng phảng phất vọng ra.


Âm thanh réo rắc quái dị, khiến cho người nghe có cảm tưởng nửa mơ nửa thục, khí huyết trong người bắt đầu rộn rực, mặt mày đỏ bừng ngứa ngáy không tả.


Sự phản ứng trong nội thể của Thanh Sương lại càng mau nhạy, tứ chi nàng bủn rủn, đôi má đỏ hây, sắc mặt ngượng ngùng, đôi mắt như tỏa ra một sự thèm khát về ȶìиɦ ɖu͙ƈ của người thiếu nữ dậy thì, rồi thân mình mềm mại ấy từ từ ngã sấp vào lòng của Văn Đồng.


Văn Đồng đưa tay đỡ lấy thân ngà ngọc, nhìn thấy mắt nàng đã lim dim, má, tai nàng đều ửng đỏ hơi thở dồn dập.


Bất giác khiến chàng thiếu niên cường tráng đứng trước tình cảnh mê man náy cũng cảm thấy một sự bồng bột trong cõi lòng, thân hình nàng nằm gọn trong lòng chàng, mùi thơm của người trinh nữ phảng phất ra, càng gia tăng sự đê mê khoái cảm.


Đột nhiên, chẳng biêt sao, Thanh Sương đang nằm trọn trong mình chàng bỗng rùng mình một cái, khiến cho tâm hồn chàng sắp bị mê loạn, liền cảnh tỉnh ngay. Chàng vội tĩnh tâm an thần, khí nạp đơn điền, tận lực rít lên thánh thót.
Âm thanh du dương của tiếng nhạc vọng ra cũng âm bặt.


Thanh Sương như mơ vừa tỉnh, đôi mắt mở ra, thấy sự tình trước mắt không khoỉ thẹn thùng, vội vàng rời khỏi lòng Văn Đồng đứng dang ra.
Khịch một tiếng khẽ phát lên.
Thì ra Chu Cát Phác đang đúng một bên bỗng ngã người xuống như say ngủ.


Được một lúc lâu ông ta mới thở phào một tiếng, từ từ đứng dậy lắc đầu cười thiểu não :
- Tiếng nhạc du dương thật là lợi hại!
Văn Đồng cũng cùng một ý nghĩ đó, nên chẳng nói chẳng rằng, trầm ngâm giây lâu, bỗng chàng hít một hơi dài, dùng nội lực phát ra tiếng nói :


- Vãn bối Vũ Văn Đồng đến đây xin cầu kiến Mộ Dung tiền bối!
Lời nói chàng có thể vang xa đến một dặm, đồng thời chàng lại kêu tên thật ủa Thiên Ảo Thần Phi ra, tưởng rằng làm như thế sẽ có người ra mặt tiếp rước.


Nào ngờ đợi mãi một lúc lâu vẫn im hơi bặt tiếng, không thấy một bóng người.
Thanh Sương vừa rồi bị tiếng nhạc làm mê hồn thất trí, trong lòng còn đang tức thẹn, giờ thấy Văn Đồng còn dùng lời lẽ để cầu khiến, nên đã tức giận buông tiếng cười nhạt nói :


- Chúng ta cứ xông vào đường này trước đã rồi mới nói chuyện sau!
Văn Đồng đáng lẽ không muốn làm thế, nhưng giờ đây tiến cũng chẳng được, thối cũng chẳng xong, đứng vào hoàn cảnh này chỉ có vậy chứ chẳng làm gì được nữa, nên quay sang Chu Cát Phát hỏi dò ý kiến :


- Lão tiền bối nhận thấy thế nào?
Chu Cát Phát đáp :
- Lời nói của Cát cô nương không phải là vô lý, chỉ cần chúng ta nên cẩn thận là được.
Thanh Sương nghe ông ta nói thế, đã chen người vào con đường nhỏ, bước vào trong.
Văn Đồng thấy Thanh Sương mạo hiểm đi trước, vội vã gọi lại :


- Thanh Sương muội! Đợi tí đã!
Nói dứt, chàng liền lướt người vào đi trước.
Thì ra đây là một cầu thang bằng đá trắng dẫn xuống đất sân.
Văn Đồng khẽ nắm lấy vạt áo của Thanh Sương nói nhỏ :
- Sương muội theo sau ngu huynh! Cẩn thận đề phòng đấy nhé!


Thanh Sương nhìn chàng mỉm cười, cái cười biết ơn lẫn tình tứ khiến cho Văn Đồng vừa bỗng thấy, tỏ vẻ ngấn ngơ không chớp mắt.
Thanh Sương thấy thái độ của chàng như vậy, không khỏi sợ sệt gọi :
- Đồng ca! Anh...


Văn Đồng như sực tỉnh, mặt thẹn đỏ, vội vàng quay lại từ từ tiến bước, đi chẳng bao lâu, lại bước vào một căn phòng. Cánh cửa phía sau lưng lại đóng phập xuống chắn ngang lối ra.


Ba người lại một phen kinh hoàng, bỗng trong lúc ấy, một mùi thơm phảng phất lại xông lên, trong căn thạch thất không có cửa ra vào, tự nhir n chẳng hiểu từ lúc nào có một thiếu nữ vận áo trắng đã hiện thân đứng trước mặt.


Đang lúc lo lắng sợ sệt, bỗng thấy có người xông vào thạch thất, ai nấy đều kinh dị vì nơi đây cửa đóng kín thế, vậy người ấy vào bằng lối nào. Ngay cả người lịch duyệt giang hồ như Chu Cát Phát cũng chịu, không thể tìm ra sự huyền ảo trong ấy.


Văn Đồng đưa mắt nhìn về nàng thiếu nữ áo trắng vừa xuất hiện, khiến chàng càng thêm ngạc nhiên kếu lên thất thanh.


Thì ra thiếu nữ đang đứng trước mặt ba người, chẳng ai xa lạ chính là Thượng Quan Lan, người đã giả dạng thiếu niên đẹp trai đưa Văn Đồng đến gặp Yến Sơn đại hiệp, chính là đồ đệ của Nam Hải Vô Ưu thần ni, đã bỏ bà ta chạy về đầo cáo làm môn hạ của Thiện Ảo Thần Phi.


Trên gương mặt trắng đẹp của Thượng Quan Lan, hình như đã điểm một chút gì tiều tuỵ, đôi mắt nàng hình như u oán nhìn về Văn Đồng, đoạn quay mặt vào sao vách đá nói :
- Di Bạch! Bọn họ đều là bạn của Lan nhi cả đấy!


Thanh Sương đã nhận ra Thượng Quan Lan, chính là một trong hai nàng đã đứng cùng Văn Đồng trên Cửu Hoa sơn trang, trong lòng không khỏi ghen tức bực bội, vừa nghe Thượng Quan Lan nói thế, nàng liền sầm ngay mặt lại nói :
- Ai là bạn của ngươi! Hừ..


Thượng Quan Lan nghe nói tỏ ra ngơ ngác, buông tiếng thở dài, giây lâu, nàng ôn tồn nói :
- Trong Thiên Ảo mê cung có thất ngục lục điện, cơ quan huyền dịêu, không phải như hạng tầm thường đã thấy trên thế gian này đâu, ba vị...
Thanh Sương liền cắt lời :


- Ai sợ thứ tà ma ngoại đạo này! Hừ! Cần chi ngươi phải lo lắng cho uổng công.
Lời nàng vừa đến đây, bỗng nghe sau vách đá có tiếng vọng ra :
- Cô em nhỏ làm gì mà nóng giận đến thế?
Vừa nói thì bóng người ấy như một u linh hiện ra đứng bên cạnh Thượng Quan Lan.


Văn Đồng thấy thế kinh hồn, chàng tưởng rằng như đang trong cơn mê ảo, vì vách đá dày là thế, lại chẳng có kẽ hở nào, thế mà người này lại có thể xuyên qua. Trên giang hồ ngày nay, với môn võ công xuyên bích, chàng chưa hề nghe thấy.


Đang lúc phân vân thì bỗng nghe tiếng cười trong trẻo của người ấy bỗng cất lên :
- Lan nhi! Hình như cô em nhỏ này không có sự xuất hiện của con đấy!
Thanh Sương giờ đã nhận ra kẻ vừa đến ấy là ai, bất giác buột miệng kêu lên :
- Ngươi!


Thì ra bóng người vừa xuất hiện chính là Người đẹp cung trang đã cùng đấu với Văn Đồng nơi quan ngoại.
Người đẹp cung trang đưa mắt nhìn về Thanh Sương một cái. Mỉm cười nói :
- Trí nhớ của cô em khá đấy!
Ngưng giây lát, nàng lại nhìn về Chu Cát Phát rồi quay sang Văn Đồng cười hỏi :


- Thiết Cốc chưởng môn nhân, hôm nay giá lâm bỉ cung, không biết có gì dạy bảo cho chăng?
Văn Đồng tuy biết nãy giờ sự việc xảy ra đều do nàng ta gây nên cả, nhưng ráng gằn cơn giận, nghiêm trang nói :


- Tại hạ đến quý cung này vốn nhân danh đệ tử của Đế Thánh cầu kiến Mộ Dung tiền bối, dám phiền phu nhân thay lời thông báo cho.
Người đẹp cung trang nghe nói ngạc nhiên, mắt nhìn Văn Đồng, hình như sự việc không thể tưởng tượng được có thể xảy ra như vậy, im lặng giây lâu, nàng cất tiếng hỏi :


- Tại sao ngươi lại biết tên độc của Thần Phi là Mộ Dung tiền bối? Ai đã nói cho ngươi vậy?
Văn Đồng ôn tồn nói :
- Việc biết được Thần Phi tức là Mộ Dung tiền bối, tại hạ chẳng qua gần đây may mắn được nghe một người kể lại.


Đoạn chàng đem việc gặp gỡ Nhất Hồng Đăng Thái Sử Ngọc nhất nhất kể rõ.
Khi Văn Đồng kể đến gặp Thái Sử Ngọc nơi Ngũ Long Sơn thì sắc mặt của Người đẹp cung trang tỏ ra xúc động vô cùng, nhưng cố gượng che dấu không để mọi người thấy.


Đợi khi Văn Đồng nói dứt, sự xúc động của nàng cũng đã lắng dịu lại, suy nghĩ giây lát, nàng mở lời hỏi :
- Ngươi tự bảo là đệ tử đời thứ ba của Đế Thánh, có lẽ là đồ đệ của Lý Tôn Như chăng?
- Vãn bối chính là môn hạ đệ tử của người!


Chàng vì thấy đối phương vừ thốt lơì ra, có thể kêu đúng tên họ của ân sư, nên đã hiểu thế nào nàng cũng đồng bối với người, nên lập tức sửa đổi lời lẽ, để tránh khỏi sự thất lễ sau này. Người đẹp cung trang từ từ nói :


- Hôm nay ngươi đến đây vì phụng mạng sư phụ hay vì việc riêng cùa cá nhân ngươi muốn gặp Thần Phi?
Văn Đồng nghiêm chỉnh đáp :
- Vãn bối đến đây cầu kiến Mộ Dung tiền bối vốn để đưa một lá thư của gia sư cho người, đồng thời gia sư trước kia...


Người đẹp cung trang nghe đến đây vội vàng khoát tay ra dấu cho chàng ngưng lại, thái dộ của nàng giờ đây đối đãi với ba người cũng than mật hẳn đi, quay sang Thượng Quan Lan bảo :
- Lan Nhi, con đưa ba người này đến Khách Uyển nghỉ ngơi!
Đoạn nàng đưa mắt nhìn Văn Đồng cười nhu mì nói :


- Ta sẽ đi gặp Thần Phi đem lời của ngươi bẩm lại...
Văn Đồng cung tay tạ lễ :
- Cảm phiền tiền bối giúp hộ!
Người đẹp cung trang cũng cúi đầu tạ lễ rồi quay người ra đi, hướng về phía vách đá vụt một cái mất dạng.


Giờ đây Văn Đồng mới để ý nhìn rõ, thì ra trong vách đá có đặt cơ quan, nên mới nhìn tưởng đâu như Nội Công Xuyên Bích vậy, trong bụnh không khỏi cười thầm. Đợi cho nàng ta đi rồi, Thượng Quan Lan mới dắt ba người hướng về một cách đá khác, khẽ nhấn nút dưới chân, vách lập tức nứt ra, bống người chui qua đấy.


Sau lưng vách đá, tuy tối đen như mực không nhìn thấy cảnh vật xung quanh, song họ cảm thấy nấc thanh từ từ cao lên, có lẽ sắp đi lên trân mặt đất bàng vậy.


Quả thật, qua mấy lượt quanh co, bỗng thấy trước mắt từ từ sáng tỏ, ánh trăng đêm lại xuất hiện, gió mát thổi vào mặt khiến cho ai nấy đều cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên.
Thì ra trước mắt là một hoa viên rộng lớn, trăm hoa đua nở, có giả sơn, có hồ sen, suối chảy, một cảnh vật đẹp như tranh vẽ.


Thượng Quan Lan cứ im lặng dẫn đường, đưa mọi người hướng về vườn hoa ấy, đi thẳng vào trong sân.






Truyện liên quan