Chương 2
[Muốn được tham gia trận đấu với tư cách cùng năng lực này sao? Tôi có thể cho cậu, bất quá, không phải là miễn phí.]
※
Kì nghỉ hè chấm dứt, sau khi luyện tập, Akashi bảo Kuroko ở lại, các đội viên đều nghĩ đội trưởng rốt cuộc kêu tên này ném rổ, chuyền bóng, cướp bóng các thứ, sau đó vì quá vô dụng nên bị khai trừ, tất cả đều mang theo biểu tình vui sướng khi thấy người gặp họa, vỗ vỗ bả vai Kuroko rồi rời khỏi phòng tập.
Aomine có chút lo lắng, nhưng với ánh mắt lạnh băng như dao của Akashi, chỉ có thể đi vào phòng thay đồ.
Rất nhanh, giữa không gian nhỏ bé chỉ còn lại Akashi cùng Kuroko. Không gian yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy đối phương hô hấp.
“Tại sao lại chơi bóng rổ?”
“Bởi vì thích.”
“Muốn được tham gia trận đấu không?”
“Muốn.”
“Có muốn được ở lại đội bóng rổ không?”
“… Muốn.”
Kuroko thành thật trả lời vấn đề của Akashi, ngón tay mảnh khảnh lại không tự giác mà vặn xoắn góc áo thể thao.
Rõ ràng rất khẩn trương, mặt ngoài lại giả như bộ dáng không có việc gì. Akashi xấu xa nở nụ cười.
“Muốn được tham gia trận đấu với tư cách cùng năng lực này sao? Tôi có thể cho cậu.”
Kuroko chấn động, có chút không thể tin nhìn Akashi, gương mặt luôn gợn sóng không sợ hãi rốt cục xuất hiện một ít vết nứt, đó là vui mừng, không xác định, hoài nghi, mờ mịt… Từ từ biểu hiện rất nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Trong đôi mắt màu băng lam kia đều là hình ảnh của mình, giống như Akashi Seijuurou hắn chính là toàn bộ thế giới của Kuroko Tetsuya.
Nâng lên gương mặt sống động, thật là, phi thường xinh đẹp, phi thường… Ngon miệng.
Akashi cười khẽ, ngón tay chậm rãi xoa đôi môi nhợt nhạt của Kuroko, chậm rãi vuốt ve.
“Bất quá, không phải miễn phí.”
Nơi ngón tay truyền đến cảm giác hơi lạnh đúng là không tồi.
“… Tôi sẽ vào sân chơi bóng, nếu như có đủ thể lực.” Kuroko mở miệng, vẻ mặt không còn sinh động như trước, gương mặt đã hồi phục trạng thái không đổi như trước.
“Vậy Tetsuya mỗi ngày đều đến đây đi, tôi sẽ đặc huấn cho cậu. Chỉ có chúng ta hai người đặc huấn.”
“Chờ Tetsuya thực hiện được nguyện vọng vào sân chơi bóng, ta lại đến thu ‘Phí chỉ đạo’.”
Kuroko lui về sau một bước, cẩn thận lảng tránh ngón tay Akashi, thu thập đồ đạc bỏ vào balo đeo lên vai.
“Đành làm phiền Akashi-kun vậy.”
*
Lời vô nghĩa của tác giả: Tiểu Akashi bắt đầu dạy dỗ ~~~XDDD
Lời vớ vẩn của editor: sự bỉ ổi của anh Đỏ bắt đầu~~