Chương 11
[Cưỡng ép? Cái loại phương thức thấp kém này không phù hợp với tôi. Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ để hắn cam tâm tình nguyện để tôi ở trong lòng.]
※
Akashi không vội không chậm mà giúp Kuroko đem bạch trọc trên người rửa sạch sẽ, giúp hắn mặc xong quần áo, y phục thẳng thớm.
Khí định thần nhàn khác hẳn với bầu không khỉ động tình vừa rồi.
Nếu không phải hai chân vẫn như cũ vô lực mà run lên, Kuroko đều phải hoài nghi chuyện lúc nãy có phải là giấc mộng.
“Akashi-kun…”
Kuroko vừa muốn nói gì, tay phải Akashi liền tiến đến giữa hai chân hắn, không nhẹ không nặng mà ở nơi vừa mới được đến vui thích vô tận đánh chuyển.
“Dừng tay…” Kuroko không phải không thừa nhận, hắn thật sự có chút sợ.
Cái loại cảm giác bị khoái cảm cướp đi lý trí cùng ý thức, cái loại cảm giác trắng trợn bại lộ trước mặt người khác, cái loại này… Bị người kia khống chế hết thảy cảm giác.
“Tetsuya cậu đáp ứng tôi, về sau lúc chúng ta ở cùng một chỗ, đừng gọi là ‘Akashi-kun’, về phần gọi cái gì thì Tetsuya hẳn là đã biết.”
“Ngô… Tôi biết rồi… Buông ra đi…”
Akashi nở nụ cười, nội tâm phát ra sung sướng.
“Cứ quyết định như vậy đi…”
Kuroko một mình ra khỏi cổng trường, hai chân như trước không có khí lực, đi vài bước sẽ dừng lại nghỉ ngơi.
Lờ mờ, hắn cảm thấy hai mắt có chút chua xót.
Hắn không rõ, Akashi vì cái gì làm việc này với hắn.
Vì thích sao? Không có khả năng.
Vì thú vị? Không biết.
Vì nhàm chán? Đại khái đi.
Bất quá, mình quả thật là thiếu đối phương nhiều lắm, đây là điều không thể phủ nhận. Dù sao chính mình cũng không phải con gái, không tồn tại cái gì gọi là bị người khác chiếm tiện nghi.
Nếu hắn thích, mặc cho hắn làm đi.
Chính mình thiếu nợ hắn, vậy cứ dựa vào phương thức hắn thích để hoàn trả.
Kuroko ở trong lòng an ủi mình, nhưng vẫn như cũ vô pháp ngăn cản đôi mắt càng ngày càng cảm thấy cay cay.
Tại sao mình lại có… Cảm giác như mộng đẹp tiêu tan thành mây khói?
Vô lực tựa vào cửa sắt, Kuroko đem sức nặng toàn bộ phó thác đến khung cửa lạnh như băng, mượn nó để khôi phục thể lực.
Xem ra,vẫn không thể về nhà đúng giờ rồi.
Kuroko giống như thấy được mẹ gào thét…
“Lên đi.”
Kuroko có chút dại ra nhìn Akashi ngồi trên xe đạp, trong đôi mắt người nọ ẩn chứa cảm xúc, Kuroko cảm thấy cả đời này mình cũng không thể biết đó là gì.
“Tôi không…”
Từ chối, Kuroko thật sự không nguyện ý cùng người kia tiếp tục một chỗ.
Hắn sợ.
“Lên đi, đừng để tôi lặp lại lần thứ ba.”
Biểu tình trên khuôn mặt Akashi không có chút biến hóa, nhưng khí thế lại lập tức thay đổi. Tựa như sư tử lười biếng, đột nhiên mở to mắt.
Hắn Vô pháp chống cự.
Kuroko yên lặng ngồi trên yên ghế sau Akashi, bởi vì hai chân như nhũn ra, động tác của hắn cũng rất chậm.
“Được không?”
Thật vất vả điều chỉnh đến một tư thế không quá đau, Akashi hợp thời mà hỏi.
“Ừ.”
Nhưng mà, Akashi như trước không hề động.
Đang lúc Kuroko có chút mê mang với hàng động của Akashi, Akashi lại đột nhiên xoay người, kéo qua cánh tay Kuroko đặt ngay trên lưng mình.
Kuroko chấn động toàn thân.
Cái tư thế này, không phải cái loại đưa tình nhân bé nhỏ về nhà, tư thế bạn trai chở người yêu sao?
“Ôm chặt, cẩn thận một chút.”
Không đợi Kuroko để suy nghĩ hỗn loạn của mình trở về như cũ, Akashi thản nhiên bỏ thêm một câu như vậy, có thể nói tốc độ khủng bố bắt đầu đạp xe.
Đột nhiên tăng tốc, Kuroko không thể không gắt gao ôm chặt thắt lưng người phía trước.
Thời điểm Akashi dùng tốc độ như tia chớp ở trên đường không ngớt người qua lại, liên tục vượt qua hai ô tô, Kuroko rốt cục kiềm chế không được trong lòng lo lắng.
“Aka… Không, Seijuurou, rất nguy hiểm…”
Hắn thật sự có chút kinh hồn bạt vía, kỹ thuật Akashi quá tốt, nhưng cũng quá nguy hiểm.
Nhưng mà, ngồi ở sau Kuroko lại không có cách nào khác nhìn thấy, Akashi hơi hơi nhếch lên khóe miệng.
Lúc xe đạp đứng ở cửa nhà Kuroko, Kuroko còn không kịp phản ứng.
Trước tốc độ chạy thật sự vượt qua tưởng tượng Kuroko là hài tử ngoan luôn luôn tuân theo quy tắc giao thông.
Thật là đáng sợ…
“Mau vào đi thôi, Tetsuya không phải có thời gian giới nghiêm hay sao?”
Sao cậu lại biết?
Kuroko vừa muốn mở miệng hỏi, lại nghĩ tới sự kiện điện thoại trước kia, lời nói đến bên miệng lại thu trở về.
Mình ở trước mặt Akashi, không có cái gọi là sự riêng tư.
Không biết vì cái gì, người này lại nắm giữ tất cả những gì thuộc về mình.
Thời điểm vào đến cửa nhà , Kuroko nghĩ tới điều gì, lại xoay người.
“Tôi rất cám ơn cậu đã giúp tôi tuân thủ thời gian. Bất quá tôi vẫn là muốn nhắc nhở một câu, chạy nhanh quá rất nguy hiểm, làm ơn cẩn thận. Gặp lai sau.”
Nói xong, thiếu niên liền biến mất sau cánh cửa màu đen.
“Ha hả, Tetsuya quả nhiên… Tâm địa thực nhẹ dạ…”
Akashi khoái trá đạp xe về nhà, tốc độ đạp xe phi thường bình thường, cực kỳ vững vàng.
Cá tính của thiếu niên, Akashi so bất luận kẻ nào đều nhìn thấu triệt để, điển hình ôn nhu mềm lòng, so với đã bị thương tổn, hắn luôn sẽ lựa chọn nhớ kỹ người khác đối với mình tốt như thế nào.
Thiếu niên luôn ôn hòa, bao dung bị người khác làm thương tổn, trong lòng lại vô cùng cảm ơn cùng nghiêm túc, đối đãi với mỗi người bên cạnh mình.
Tetsuya, cậu chỉ có thể thuộc về tôi.
※
Cách ngày, thân thể Kuroko đã hoàn toàn khôi phục, hai chân không còn nhũn ra, màdấu vết trên người cũng nhạt đi, nhìn không thấy nữa.
Giống như ngày hôm qua hết thảy căn bản không hề phát sinh.
Dấu vết trên thân thể đã biến mất, nhưng dấu vết trong lòng, lại vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mỗi một chi tiết đều hiện ra trước mắt.
Cảm giác đôi tay nóng rực kia trên người mình… Cảm giác thù du trước ngược bị ngậm…
Chính là hơi chút hồi tưởng, Kuroko đều không thể khắc chế thân thể run rẩy.
Cả ngày đều mất hồn mất vía, Kuroko vẫn luôn liên tục duy trì trạng thái như đi vào cõi thần tiên đến lúc đội bóng rổ tập luyện.
“Tetsu!”
Aomine vừa nhìn thấy thân ảnh mảnh khảnh trong không trung, liền vui vẻ chạy đến chào đón, như thường ngày chuẩn bị cho hắn một cái ôm thân mật.
Nhưng mà, đối với Kuroko mà nói, hắn chính là cảm thấy thân hình ấm áp cao lớn, thân thể còn nhớ kỹ mất thể diện ngày hôm qua, nháy mắt cứng ngắc lui về phía sau vài bước, hai mắt cũng có chút kinh hoàng.
“Ao… Aomine-kun… ” Thấy rõ người tới, Kuroko mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuận tiện ở trong lòng cười nhạo mẫn cảm đa nghi của chính mình.
“Tetsu, cậu sao vậy…”
Aomine không phải kẻ ngốc, Kuroko phản ứng thật sự rất kỳ quái.
“Tetsuya, ngươi đến phòng nghỉ mang bài tập mới đến, chuẩn bị cho buổi huấn luyện hôm nay.”
Không đợi hắn hỏi ra nghi vấn trong lòng, giọng nói Akashi liền truyền đến, Kuroko toàn thân rung mạnh, nghe thấy vấn đề có liên quan đến huấn luyện, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngoan ngoãn đi phòng nghỉ lấy bài tập.
Đương nhiên, một tia hành động kỳ quái này của hắn đều bị Aomine bắt được trong mắt.
Đồng tử màu xanh đậm mạnh mẽ thu lại, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang.
Akashi điều động Kuroko đi rồi, đôi mắt dị sắc cố định trên người Aomine, hai mắt nhìn nhau khiến người phát lạnh.
Akashi thấp thấp nở nụ cười.
“Không cần làm mấy chuyện dự thừa, Daiki. Đụng đến người của tôi, cho dù là cha mẹ cũng phải ch.ết.”
“Cậu cưỡng ép hắn làm cái gì.”
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Tuy rằng bị Akashi uy hϊế͙p͙, Aomine vẫn bất vi sở động, còn đến gần một bước, tới gần người thấp hơn mình nửa cái đầu.
Trong giây lát, trên mặt Aomine xuất hiện một tia tan vỡ.
Lưỡi dao lợi hại mà hướng về phía trước lỗ tai, dừng lại tại huyệt thái dương thượng của hắn, sau đó,… Bên tai tóc nhè nhẹ từng đợt từng đợt mới rơi xuống.
Thứ vũ khí sáng chói ngay tại nơi cách cầu mắt không đến hai tấc chợt hoảng động.
“Cưỡng ép? Cái loại phương thức thấp kém này không phù hợp với tôi. Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ để hắn cam tâm tình nguyện để tôi ở trong lòng.”
Cho nên, cậu không cần gây chú ý với hắn.
Cho dù cậu có can đảm, cũng không gan làm vậy.
Aomine nhìn đôi mặt đội trưởng, sát ý trong đôi mắt dị sắc đâm vào thấu lạnh tâm can.
Mà lúc này Kuroko tại phòng nghỉ, lại cảm thấy một chút lo lắng.
Akashi chuẩn bị bài tập mới cho mình rất nhẹ, là hắn lo lắng thân thể của mình chưa khôi phục, nên đặc biệt quá độ chuẩn bị sao.
Bản thân thật sự… Không thể lý giải được suy nghĩ của người kia…
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
A a Tiểu Thanh Phong ta thực xin lỗi ngươi! ! ! Lần sau viết Thanh Rắc văn ta nhất định phải đem là phúc lợi trở về! ! ! ( bị đội trưởng pia phi )
Tiểu Hắc Tử ngươi không thể đơn thuần như vậy a…
Đội trưởng thắng rồi, am hiểu sâu vung roi một chước đường đạo lý a XDD
Lời vớ vẩn của editor:
Akashi? Xe đạp? Tác giả đang đùa? =)) Trong manga anh đi bằng Rolls Royce mà =)) mà là Rolls Royce Phantom hẳn hoi cơ…
Này… Có được gọi là hy sinh tất cả để ‘cua trai’ không?…