Chương 13

[Từ giờ trở đi, tôi, Akashi Seijuurou, sẽ rời khỏi đội bóng rổ trung học Teikou.]

Sáng sớm ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh sáng ngời chiếu vào phòng, đem mỗi ngõ ngách trong phòng đều được chiếu sáng đến vô cùng rõ ràng.


Trên giường, hai thân thể thiếu niên giao triền cùng một chỗ, bên ngoài dưới ánh sáng tươi đẹp, hai người đều có thể rõ ràng nhìn được, mỗi một biểu tình của đối phương, mỗi một thần thái, mỗi một điểm biến hóa.


Akashi đem đùi phải đến bên trong cơ thể của người bên dưới, cánh tay trái đặt ở trước ngực của hắn, dễ dàng liền áp chế hắn đến hết phản kháng.


Có lẽ nhận thấy bản thân phản kháng ngoại trừ khiến cho dục vọng chinh phục của Akashi tăng lên, Kuroko dừng giãy dụa, đôi mắt màu băng lam mở to, thẳng tắp nhìn người phía trên.
“Buổi sáng tốt lành, Akashi-kun.”


Âm sắc thiếu niên trước sau như một bình ổn mà trong trẻo, bất quá, trong đó mang theo một tia cảm giác như không muốn rời giường.
“Buổi sáng tốt lành, Tetsuya.”
Akashi ôn hòa nở nụ cười, tay phải chậm rãi vỗ về hai bên má thiếu niên.


Bất đồng với nhiệt độ lành lạnh bình thường, có khả năng bởi vì ngủ một giấc rất ngon, hai má thiếu niên thật ấm áp, khiến người ta yêu thích mà sờ không buông tay.
“Tetsu ——”
Âm thanh của Aomine từ cuối hành lang truyền tới, cơ thể Kuroko đột nhiên căng thẳng.
Hai mắt dị sắc của Akashi tối sầm.


available on google playdownload on app store


“Kurokocchi cậu ở đâu? Trả lời tớ một tiếng đi ——”
Âm thanh Kise chậm rãi từ hành lang, hướng về phía gian phòng này, thong thả tiếp cận.
Akashi cảm thấy được lực đạo của người dưới thân chợt trở thành giãy dụa mạnh mẽ, trong ánh mắt không màu cũng nổi lên một tia giận hờn ửng hồng.


Thấp thấp cười, Akashi dùng lực mạnh hơn mà ngăn chặn thiếu niên giãy dụa, nhìn hắn bởi vì thiếu dưỡng khí mà gương mặt nghiêng nghiêng càng thêm hồng nhuận.
“Cho tôi một nụ hôn buổi sáng đi, Tetsuya. Nghe lời, tôi sẽ để cậu đi.”
“Kurokocchi —— lạc đường sao?…”


Từ nơi phát ra âm thanh của Kise, có thể phỏng đoán, người đã đến cửa gian phòng.
Tiếng bước chân rất gần rất gần.
Kuroko nhìn chủ nhân của ánh mắt dị sắc kia, người kia hồn nhiên bất giác, vẫn như cũ chặt chẽ mà áp chế hắn, bắt lấy hai tay hắn, khí lực lớn như gông xiềng, gắt gao mà khóa lại.


Con ngươi hai màu, không có một tia trêu tức.
Hắn rất chăm chú.
Thiếu niên với mái tóc màu băng lam ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng, ở bên trái gương mặt của thiếu niên tóc ngắn màu đỏ, hôn một cái.
Sau đó, hô hấp một người chợt trở nên nặng nhọc.


Akashi vô luận như thế nào cũng sẽ không thừa nhận, trong nháy mắt đó, môi thiếu niên truyền đến sự ấm áp, làm hắn quyến luyến.
Sự ấm áp mỏng manh từ trên mặt rời đi, cái loại mất mát cùng lãnh lẽo, giật mình nhận ra hắn như rơi vào hầm băng.
“Kurokocchi——”
Âm thanh cửa mở ra.


Kise đi vào phòng cuối cùng của lầu hai, cuối cùng tìm được người mà mình đã tìm nửa ngày.
“Kurokocchi cậu thật là, sao lại chạy đến phòng của đội trưởng…”
Kuroko ngồi ở trên giường, đang mặc quần áo, Akashi đứng xa xa ở một bên, mặc áo sơmi trắng chỉnh chỉnh tề tề.


Kise có chút mê mang nhìn thiếu niên trên giường, cúc áo chỉ cài một nửa, lộ ra dưới vạt áo là chỗ làm da trắng như tuyết. Phần tóc mái của thiếu niên che đi đôi mắt, nhưng mà không cách nào che được gương mặt ửng đỏ mặt.


Thời điểm Kurokocchi mới rời giường sẽ đỏ mặt sao, thật đáng yêu ~~~~(>_<)~~~~ “Ryouta, cậu không biết muốn vào phòng người khác trước hết phải gõ cửa sao?” Kise chấn động, tựa hồ cảm nhận được trong lời nói đơn giản lại hàm chứa ý lạnh đến nứt băng. “Tôi tôi tôi sai rồi tôi đây liền ra ngay a a Akashicchi cậu không cần lấy kéo! A a Akashicchi cậu không thể cắt mặt tôi a Tôi là người mẫu đó!!! ~~o(>_<)o ~~” Kuroko lấy tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, đã gần đi ra ngoài, không nghĩ lại bị người đứng ở bên cạnh kéo trở về. “Akashi-kun…” Akashi đem thiếu niên vội vàng cài lại nút áo một cách đàng hoàng, thuận tay để ý xem quần áo đã gọn gàng chưa. “Tốt lắm, cậu đi đi.” Cả ngày, Akashi bên người đều tràn ngập hàn ý. Mà ngay cả giám thị cũng không dám đi đến gần hắn trong vòng bán kính 3 thước. Bài thi Quốc Ngữ kết thúc, Akashi nhìn một đoạn văn rồi rơi vào trầm tư. “Anh yêu em, không cần biết kết quả là gì, chỉ hy vọng em sẽ vĩnh viễn sống hạnh phúc về sau.” “Thế giới này muốn anh đau đớn, anh muốn được báo đáp bằng một bài hát.” Akashi có chút lạnh lùng nhìn đoạn văn, độ cong khóe miệng mang theo một tia cười lạnh còn có trào phúng. Hy vọng đối phương hạnh phúc khoái hoạt, cho nên không cần ở cùng mình sao? Thật sự là tình yêu vĩ đại. Chính là, loại tình yêu này, vĩnh viễn không thuộc về Akashi Seijuurou hắn. Nếu mất đi thích thú ôn nhu, vậy hắn thà rằng lãnh khốc. Kết thúc cuộc thi, Akashi rất nhanh cất đồ dùng, chuẩn bị về nhà. Trong lúc thi, hết thảy các hoạt động của câu lạc bộ đều bị tạm dừng. Đi ngang qua một sân bóng rổ bên đường, một thân ảnh quen thuộc hấp dẫn sự chú ý của hắn. Kuroko vẫn mặc đồng phục, áo sơmi màu trắng, quần dài màu tối, bóng dáng có chút đơn bạc, nhưng cũng không nhu nhược. Hắn đối diện một đám người đại khái có hơn mười người, đều mặc áo khoác màu đen, một đám người hùng hổ đem Kuroko vây quanh ở trong đó, hiển nhiên, tới với ý đồ không tốt. Akashi hơi hơi nheo lại mắt, trong đó có vài gương mặt quen thuộc gợi lên một chút ký ức. Những người này tựa hồ là đội ở vòng loại khu vực đã bị Teikou bọn họ đánh bại bởi những quả ba điểm. Về phần đội ngũ này gọi là gì, Akashi không nhớ rõ. Phải nói, hắn rất ít lãng phí thời gian, đi nhớ tên của những kẻ yếu. Đến gần chút, thanh âm của thiếu niên trong suốt có chút lãnh ý truyền ra —— “Mời các ngươi thu hồi lời nói mới vừa rồi, Akashi-kun không phải người như vậy.” “Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!” Tên cầm đầu vóc dáng cao lớn nắm lấy áo thiếu niên, mãnh liệt đem người xách lên. Nhưng mà, ánh mắt Kuroko lại không hề sợ hãi. “Akashi-kun không phải người như vậy, thỉnh các ngươi thu hồi lời nói vửa rồi.” “Rõ ràng chỉ là một tên tầm thường, lại còn kiêu ngạo như vậy, lại không dám lên sân, không phải thứ bỏ đi sao? Chúng tao nói sai à?” Một lực đạo mạnh mẽ, thiếu niên mảnh khảnh liền bị bọn họ quăng ra ngoài. Bất quá, Kuroko cũng không bị ngã sấp xuống đất, một đôi tay đem thân thể hắn nâng dậy, một cái về phía sau, làm giảm lực ngã của thiếu niên, để hắn cơ hồ không cảm thấy đau đớn. “Mày là…” Đám người kia nhận ra Akashi. “Các ngươi đã phạm vào hai sai lầm.” Không chút hoang mang cởi áo khoác đồng phục, biểu tình Akashi mang theo nụ cười, nhưng không có chút ý cười nào. “Thứ nhất, ta không thích dùng từ ‘tầm thường’ để hình dung.” Cây kéo phản xạ ánh sáng, phóng ra một đạo lạnh như băng ngoan lệ thẳng tắp. “Thứ hai, các ngươi không nên kéo áo hắn, đây là bộ mà sáng nay ta giúp hắn sửa sang chỉnh tề.” Trong đôi mắt dị sắc, mang theo tia thích mùi máu sắc bén nổi lên. Đột nhiên, nam sinh vóc dáng cao cười ra tiếng. Lập tức, đám người bọn họ cùng lục tục phát ra tiếng cười thấp thấp, tràn ngập cảm giác đắc chí kiêu ngạo của tiểu nhân. “Mày đến đúng lúc lắm, chúng tao khỏi mắc công tìm mày. Anh em chúng tao muốn hảo hảo ‘đáp lễ’ sau trận đấu trước một phen, cả hai thằng tụi bây.” “Trước tiên là nói một cách công khai, chúng tao đều mang theo máy chụp hình, nếu tụi mày dám ra tay, chúng tao tuyệt đối sẽ chụp đến rõ ràng.” Kuroko trên mặt vẫn không có biểu tình gì, hai tay nắm lại thành quyền, nắm đến đau. “Thì sao?” Akashi không chút để ý mà bắt tay vào chơi với cây kéo, cũng không thèm để ý uy hϊế͙p͙ của bọn họ. “Không được tốt lắm, chính là Teikou tụi mày sẽ không thể đấu nữa. Đội trưởng ẩu đả cũng không phải việc tốt gì.” Kéo trong tay Akashi mãnh liệt dừng lại. Trên mặt Kuroko gợn sóng không sợ hãi, lần đầu tiên rõ ràng phẫn nộ đến khó nén. “Tụi mày không nên quá phận…” “Thì sao?” Akashi thanh âm vẫn lạnh lùng như trước, nhìn chăm chú đám người, hắn một quyền hung hăng đánh vào trên mặt nam nhân cao kia, mũi hắn bị đánh gãy, róc rách máu tươi chảy xuống, người kia đau đến lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng rên. Những người khác kiêu ngạo không nhịn được tươi cười. “Teikou không thể tiếp tục trận đấu cũng không hề gì sao?” “Ha hả…” Theo tiếng cười Akashi, âm thanh xé toạc vải trở nên chói tai hơn. Kuroko không thể tin vào mắt, Akashi dùng kéo cắt đồng phục đội Teikou của chính mình. “Tetsuya, cậu hãy nghe cho kỹ.” “Từ giờ trở đi, tôi, Akashi Seijuurou, sẽ rời khỏi đội bóng rổ trung học Teikou.” “Tất cả hành vi là cá nhân tôi, không hề liên quan tới toàn đội Teikou.” Ném đi kéo đã cắt đồng phục đội, Akashi đứng giữa đám người, cười đến phóng túng. Đúng là vương giả. Kuroko đứng ngược hướng sáng, nhìn Akashi trong đám người cực nhanh xuất ra từng quyền. Dưới ánh chiều, thân ảnh kia giống như bị nhiễm lấy sự xơ xác tiêu điều. “Seijuurou cẩn thận ——” Akashi dừng một chút, còn không kịp phản ứng, đã bị một bóng người đụng phải, quay đầu lại, chỉ thấy người hắn sáng nay còn vuốt ve, vài nụ hôn trên trán, máu tươi một mảnh. Nam nhân vóc dáng cao kia trong tay nắm cây kéo Akashi đã ném đi, thừa dịp hắn không chú ý vọt lại đây, không mảy may tổn thương được Akashi, lại làm bị thương một Kuroko không biết từ chỗ nào xuất hiện. Không để ý những con chó đã chạy mất kia, Akashi nhanh chóng cầm máu chỗ trán của thiếu niên, ngón tay tuy linh hoạt, nhưng không cách nào ức chế được run rẩy. Sau khi băng bó hắn đưa Kuroko đến bệnh viện, cho bác sĩ kiểm tra, chờ đợi kết quả, xác nhận không đáng ngại. Toàn bộ quá trình không đến hơn một giờ đồng hồ. 1 giờ, 60 phút, 3600 giây. Akashi nhìn thiếu niên tái nhợt đến không có một tia huyết sắc trên mặt, cảm giác 3600 giây này, lâu giống như cả một đời. – TBC- Lời vô nghĩa của tác giả: Muốn ngược hay không? Vốn là tưởng nội dung vở kịch tốt lắm, hiện tại lại có điểm không đành lòng ngược… ~~~~(>_<)~~~~






Truyện liên quan