Chương 3: Lấy một đánh mười (1)

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, một thanh niên nhỏ nhắn như thế, da thịt trắng nõn lộ ra từng tia máu, vừa nhìn thì đã biết không phải là cao thủ lại nói lời ngông cuồng, bày ra một điệu bộ tự cho mình tài giỏi, liền chọc tức mọi người.


Ám Dạ Tuyệt ngồi ở một bên trên ghế dựa, vểnh một chân lên, rất thong thả an nhàn mà xem kịch. Tròng mắt tối tăm sắc bén hơi có chút ánh sáng, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười quỷ dị.


"Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, ở đây nhiều đàn anh như vậy, sẽ dạy cho mày biết cái gì gọi là khiêm tốn!" Một người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón vọt lên.


Tròng mắt quyến rũ của Nguyệt Tiêm Ảnh ngưng tụ lại, cúi người một cái xông về phía hắn, túm lấy một cánh tay cường tráng của hắn, vật một cú qua vai đẹp mắt ——


"Oành ——" tên đàn ông kia từ trên đài té xuống, bày ra một tư thế khuôn mẫu "Chụp ếch" trên mặt đất, hắn còn liên tục kêu đau.
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh lùng liếc hắn một cái, nói thầm: "Một người ngu ngốc!"


Mọi người thấy Nguyệt Tiêm Ảnh có thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ cũng không dám tùy tiện đi lên. Nhưng vẫn có mấy người thích ra oai, kết quả là từng người từng người đều bị Nguyệt Tiêm Ảnh đánh rớt xuống đài.


available on google playdownload on app store


Nguyệt Tiêm Ảnh đảo mắt qua mọi người, than thở một tiếng, mất hứng nói: "Còn tưởng rằng nơi này sẽ có một người có thể cạnh tranh, không nghĩ tới đều là một đám vô dụng."


Nghe được cô nhục mạ thì trong lòng mọi người rất không phục, nhưng căn bản là đánh không lại cô, chỉ cần cô trừng mắt đã không dám liều lĩnh xông lên đài.


Nguyệt Tiêm Ảnh xoay người, tròng mắt quyến rũ vừa ngẩng lên nhìn thẳng vào Ám Dạ Tuyệt, ngả ngớn (không nghiêm túc) nói: "Như thế nào? Nơi này không có một người nào là đối thủ của tôi, lần này tôi có thể gia nhập tổ chức ‘Ám’ không?"


Ám Dạ Tuyệt hơi nhếch môi mỏng, ý cười trên mặt hắn càng lạnh rét hơn, càng quỷ dị hơn! Ánh mắt sắc bén của hắn vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Nguyệt Tiêm Ảnh, không nghĩ tới tên tiểu tử này không có một chút trốn tránh mà nhìn thẳng hắn, thật không tệ. Ám Dạ Tuyệt đối với "hắn" nảy sinh nhiều hứng thú hơn.


"Đánh bại những tên ngu xuẩn kia, là có thể chứng tỏ bản lĩnh của cậu sao?"


Nguyệt Tiêm Ảnh sững sờ nhìn hắn, dường như muốn tìm một chút quen thuộc trên khuôn mặt lạnh băng của hắn. Nhưng mà, mười lăm năm, dường như những dấu vết quen thuộc kia đã sớm bị thời gian ăn mòn không còn một mảnh, dấu vết gì cũng không lưu lại. Trong lòng của cô dâng lên một chút mất mát, hắn không nhớ cô. Hay là, hắn chưa từng để cô ở trong lòng.


"Anh đã muốn biết thực lực của tôi, tôi có thể thách đấu với những thuộc hạ bên cạnh anh không?"
"Có thể, cậu muốn thách đấu với người nào?"
Con ngươi của Nguyệt Tiêm Ảnh nghiêm túc lướt qua, thầm đếm một cái, "Nếu ở đây có mười thuộc hạ của anh, vậy thì tất cả đều lên đi!"


Lời của cô vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc.


Mỗi một người trong tổ chức ‘Ám’ đều là tinh anh, mà thuộc hạ bên người Ám Dạ Tuyệt lại càng là nhân tài xuất sắc, tên tiểu tử này lại muốn thách đấu mười người cùng lúc, quả thật là không tự lượng sức, nhất định là tự tìm cái ch.ết .


"Câu ta rất có cá tính, vậy các cậu nên đi lên chơi cùng câu ta một chút đi!" Lời nói nhẹ nhàng mang chút kinh thường, căn bản là không để cô ở trong mắt.


"Dạ!" Thuộc hạ của hắn cùng đồng thanh nói. Sau đó đi lên đài quyền anh, nhún người nhảy một cái, rơi vào trên đài, bao vây lấy Nguyệt Tiêm Ảnh.


Trong mắt một đám người áo đen đều ngưng tụ sát khí nặng nè, vừa nhìn cũng biết là đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Bọn họ đều muốn biểu hiện một chút ở trước mặt Ám Dạ Tuyệt, hai tay bọn họ kéo căng, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh trên tay cũng nổi lên.


"Bắt đầu đi!" Nguyệt Tiêm Ảnh không có thời gian ở đây cùng bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, xoay người lướt nhẹ một cái, bước chân nhanh nhẹn gạt ngã người ngay phía trước, đôi chân thon dài nhỏ nhắn thuận tiện đá một cái, liên đá ngã người đang tấn công từ bên hông. Ngay sau đó, nâng cao khuỷu tay, va đập vào cằm người đột kích, hắn nhanh chóng ngã xuống đất.


Tích đùng ba ——
Mọi người thấy trên đài đánh nhau hỗn loạn, con ngươi đều muốn rớt ra. Không nghĩ tới tên tiểu tử thoạt nhìn nhỏ bé yếu đuối , lại có thể đánh nhau như vậy.


Cô không phải liều mạng cậy mạnh, mà động tác rất khéo léo, không chỉ có nhanh nhẹn né tránh được tập kích của đối thủ, ngay cả trong phút chốc đối thủ đến gần cô, cô cũng phán đoán chuẩn xác, ra chiêu hợp lý, thành công đánh trúng đối thủ. Lại trong quá trình đánh nhau như thế, còn có thể duy trì trạng thái ung dung bình tỉnh, thật không đơn giản.


Nụ cười quỷ dị trên mặt Ám Dạ Tuyệt biến mất, liếc về cái gì đó, tròng mắt liền cứng lại, hắn xông tới giống như một trận gió.
Tên áo đen cuối cùng cũng bị Nguyệt Tiêm Ảnh quật ngã, đạp xuống chân cô, khi trong lòng cô âm thầm thở gấp một hơi, đột nhiên cánh tay bị kéo căng.


Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu lại, giữa con ngươi sâu và đen mâu trung thoáng qua một chút vui mừng, có phải là hắn đã nhớ ra cái gì rồi hay không.
Gương mặt Ám Dạ Tuyệt u ám, vén ống tay áo của cô lên, "Nói! Đây là cái gì?"
Trên cổ tay trắng bóng như tuyết, hiện lên đầy những lỗ kim xanh đỏ.


“Không có gì?" Nguyệt Tiêm Ảnh giống như bị người ta bắt được thứ gì đó, run rẩy rút tay về, lập tức kéo ống tay áo xuống, che giấu những dấu vết xấu xí kia.


Thích đẹp là bản tính của phụ nữ, Nguyệt Tiêm Ảnh cũng vậy, dĩ nhiên là không muốn đem cái xấu xí của bản thân phơi bày cho người khác nhìn, đương nhiên thân là đàn ông sẽ không hiểu rõ được tâm tư trong lòng cô.


"Thật không ngờ, cậu vì thắng, cư lại có thể dùng thủ đoạn như vậy." Lời nói cỉa Ám Dạ Tuyệt để lộ ra chút khôi hài (trêu chọc).
"Anh nói vậy là có ý gì?"


"Thật không ngờ cậu lại dùng thuốc kích thích." Ám Dạ Tuyệt khinh thường thờ ơ quét mắt qua cô một cái, "Thấy cậu ‘dụng tâm lương khổ’ như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội nửa, nếu như cậu có thể đánh được tôi một cái, tôi sẽ đồng ý để cậu gia nhập tổ chức ‘Ám’."


Nguyệt Tiêm Ảnh cau mày, vì mình biện hộ: "Cái gì mà thuốc kích thích, căn bản là anh vu cáo cho tôi, căn bản là tôi không có dùng thuốc kích thích gì. . . . . ."


Rất rõ ràng, Ám Dạ Tuyệt không hề muốn nghe cô giải thích, trong lúc cô giải thích , hắn đã bắt đầu tấn công, một quyền mạnh mẽ, không có chút do dự nào mà nhắm ngay lồng ngực của Nguyệt Tiêm Ảnh . . . . .


Ám Dạ Tuyệt ra tay thật sự là quá nhanh, giống như một trận trận gió mạnh mẽ đột nhiên xông về phía Nguyệt Tiêm Ảnh, cô không có một chút sức chống đỡ nào, thật sự bị Ám Dạ Tuyệt đánh một quyền.


"Khụ khụ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác được ngực mình giống như muốn nổ tung, đau nhức không chịu được. Cô lộ ra vẻ mặt đau đớn, hai tay ôm chặt ngực.


Ám Dạ Tuyệt cũng không bởi vì nguyên nhân này mà có ý bỏ qua cho cô, hai chân liên tục đá ra, ra chiêu, ngoan, tuyệt, lãnh (tàn nhẫn, tuyệt tình, lãnh khốc), trong con ngươi sâu thẳm lóe lên sắc bén lãnh mị (ma quỷ lạnh lẽo), giống như một thanh đao sắc bén đâm về phía Nguyệt Tiêm Ảnh. . . . . .


Cô biết mình lúc năm tuổi đã không phải là đối thủ của hắn, hiện tại vẫn không phải là đối thủ của hắn.


Đôi mắt quyến rũ mờ ảo nhìn Ám Dạ Tuyệt không chớp mắt, liên tiếp chịu những công kích nặng nề, cô cảm giác được toàn thân mình vô cùng đau nhức, hô hấp nhanh dần, càng trở nên khó khăn.


"Ầm ——"Nguyệt Tiêm Ảnh lại bị đánh ngã trên đất một lần nửa, tiếng va chạm trên nền nhà đến điếc tai.


Người ở đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt ra tay, vốn cho rằng danh hiệu "Ám La Sát" của hắn có chút thổi phồng. Thấy được hắn ra tay lòng của bọn họ đều đang run rẩy, hắn ra tay nhanh nhẹn lưu loát, mặc dù không phải mỗi chiêu đều trí mạng (ch.ết người), nhưng mỗi một chiêu đều đánh trúng yếu điểm làm cho người ta đau nhức vô cùng, hơn nữa thần kinh bị mất cảm giác trong một thời gian ngắn, dường như bây giờ Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ có thể mặc cho hắn xâu xé.


"Khụ Khụ. . . . . ." Lại bị đá bay nặng nề một lần nửa, ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh đóng lại, mặc cho hắn ra tay.


Cô không kháng cự ngược lại làm cho Ám Dạ Tuyệt mất hứng, hắn giống như phát tiết xong rồi, đi tới bên cạnh Nguyệt Tiêm Ảnh, tròng mắt lãnh mị miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái, "Bây giờ đã biết kết cục giở trò gian trá trước mặt tôi chưa?"


"Tôi không có. . . . . . Không có, khụ khụ. . . . . . Ta không dùng!" Mặc dù Nguyệt Tiêm Ảnh vết thương chồng chất, toàn thân truyền tới đau nhức xé rách khiến cho cô hít khí lạnh liên tục, mày nhíu chặt lộ ra mờ mờ quật cường (không chịu khuất phục).


"ch.ết cũng không thừa nhận!" Dứt lời, Ám Dạ Tuyệt hung hăng đạp Nguyệt Tiêm Ảnh một cái.


Ma sát đến giày da đen cũng bóng loáng, hiện lên một chút ánh sáng mờ nhạt. Nguyệt Tiêm Ảnh vất vả cố sức chống đỡ vẫn bị đá bay ra ngoài, bóng dáng thon gầy yếu ớt va chạm vào cột đá phía sau, rơi xuống mặt đất.
"Phốc ——" Phun ra một ngụm máu tươi.


Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác trái tim mình rất đau, thật là đau. . . . . . So với mỗi bệnh tim tái phát còn đau đớn hơn ngàn vạn lần. Giống như bị một thanh đao rỉ sắt xuyên qua xuyên lại trên da thịt, huyết nhục (máu và thịt) mơ hồ, máu tươi đầm đìa, hô hấp dần dần chậm lại. . . . . . Cô không thể ch.ết, không được! Cô còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, cô vẫn không thể ch.ết. . . . . .


Ám Dạ Tuyệt mắt lạnh nhạt thờ ơ liếc nhìn cô một cái, môi mỏng giơ lên một chút ý cười tà tứ lạnh nhạt, "Vẫn còn mạnh miệng sao? Tôi nói cậu sai, cho dù là cậu đúng, cũng là sai! Cậu không có tự cách chống lại tôi, hiểu chưa!"


Đúng! Đây chính là Ám Dạ Tuyệt, là nhân vật làm mưa làm gió trong giới hắc đạo, sau khi lên làm bang chủ bang Mộ Diễm, hắn bắt đầu mạnh mẽ cải cách chỉnh đốn thành viên trong nội bộ lại lần nửa, xây dựng lại cơ chế luật lệ, thành lập ra tổ chức ‘Ám’ hiện tại. Bây giờ, lời nói của hắn tương đương với thánh chỉ, vĩnh viễn đều đúng, cho dù là sai, cũng là đúng!


Nguyệt Tiêm Ảnh ngẩng đầu, cô cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng nề, lạnh lẽo như băng trên khuôn mặt hắn cũng dần dần mơ hồ. Cảnh tượng trong mắt cô càng ngày càng mơ hồ, xuất hiện hình ảnh hư ảo. Vẫn vẻ mặt lạnh lùng lãnh khốc, một bé trai mười lăm tuổi lạnh lùng liếc nhìn cô, bày ra thái độ xem thường.


Vươn đôi tay run rẩy lên, túm chặt ống tay áo của Ám Dạ Tuyệt, "Tuyệt ca ca. . . . . ." Từ từ khẽ gọi một tiếng, như có như không giống như ruồi.
Nguyệt Tiêm Ảnh nặng nề khép mắt hôn mê bất tỉnh.
Nhưng hắn nghe được.
Tuyệt ca ca. . . . . . Đã bao lâu hắn không có nghe ai gọi hắn như vậy, Ám Dạ Tuyệt ngẩn người.


Khuôn mặt một cô bé đáng yêu liền nhảy vào trong đầu hắn. Sắc mặt liền căng thẳng nặng nè tối tăm, hắn cẩn thận đạp Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, "Này!Cậu tỉnh lại!"
Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không động.
"Ài ——" Ám Dạ Tuyệt thở dài một tiếng, quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ, "Dẫn cậu ta đi!"


Những người đàn ông áo đen tiến lên, thô lỗ kéo Nguyệt Tiêm Ảnh lên. Cô mềm nhũn như tượng gỗ, mặc cho người ta kéo túm.


Cứ như vậy Nguyệt Tiêm Ảnh gia nhập tổ chức ‘Ám’, nhưng cô vào từ cấp thấp nhất, căn bản là không có cách gì tiếp cận Ám Dạ Tuyệt, càng không thể tiếp cận chủ nhân của Nguyệt Minh Khâu.






Truyện liên quan