Chương 42: Muốn tôi dùng sức mạnh sao
Đèn đêm tản ra anh sáng màu lam mờ nhạt, uốn cong vào đôi mắt phát sáng long lanh.
Từng đợt cảm giác đau đớn kéo tới, làm cho cô không cách nào ngủ yên. Đôi mắt trống rỗng nhìn về khoảng u tối, mặc cho đôi con ngươi mở to trong bóng đêm vô hạn . . . . . .
Trong đầu suy nghĩ lung tung, một vài hình ảnh nhanh chóng xẹt qua trong đầu, cứ như vậy. . . . . . Nước mắt vô tình chảy xuống theo dòng.
Bóng tối là lá chắn tốt nhất, ở trong bóng tối đen cô không cần vất vả ngụy trang giả bản thân, ra vẻ kiên cường.
Nước mắt lẳng lặng chảy xuống theo dòng, cảm giác đau đớn từ miệng vết thương tăng lên, giống như xương bị đục đến rạn nứt ra, vì không để tiếng kêu rên rĩ đau đớn bật ra, cô cắn nát môi, từng giọt máu bật ra. . . . . . Nước mắt pha trộn với máu loãng, cô lúc này, dường như đã hiểu được cái gì gọi là —— tàn nhẫn, tuyệt tình.
Một đám mây chậm rãi di chuyển, hiện ra ánh trăng xuyên thấu giữa đám mây thật dày.
Trăng sáng như lụa, xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ánh sáng nhu hòa giống như thủy ngân nhẵn nhụi.
Một vật kim loại mang theo thâm độc lạnh lẽo hấp dẫn ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh——
Mặt nạ màu bạc bên má phải của Ám Dạ Lệ nổi bật ở dưới ánh trăng, có vẻ như quỷ dị, tản ra hơi thở thần bí.
Sao hắn đi ngủ cũng không lấy mặt nạ ra?
Càng muốn che giấu thứ gì đó càng có thể kích thích tăng thêm hứng thú của con người, Nguyệt Tiêm Ảnh vươn tay, chậm rãi tới gần hắn, thật cẩn thận đụng vào mặt nạ của hắn, vừa mới đụng vào, lập tức bị một bàn tay to bắt lấy.
Ám Dạ Lệ ngủ rất cạn, tiếng động thật nhỏ cũng có thể đánh thức hắn. Lúc cô đau đớn hít hơi lạnh hắn cũng đã thức dậy, nghe được tiếng nghẹn ngào mỏng manh của cô, biết cô đang đè nén đau khổ của mình, nên cứ tiếp tục giả bộ ngủ. Nhưng mà, cô gái này lại muốn đụng vào mặt nạ của hắn, cái này, hắn không thể thờ ơ, tiếp tục giả bộ ngủ nửa.
"Em muốn làm gì?" Một tay Ám Dạ Lệ gắt gao nắm chặt cô, một cánh tay kia thì mở đèn.
Chớp mắt ánh sáng liền đuổi bóng tối đi, cho dù bốn phía đều đã sáng, nhưng ở trong lòng bọn họ vẫn là bóng tối.
"Anh buông tay. . . . . . Anh làm tôi đau. . . . . ."
Sức lực to lớn của Ám Dạ Lệ, dường như muốn bẽ gãy tay của cô rồi.
Hắn bày ra mặt lạnh, nhưng nghe thấy cô kêu đau, vẫn buông lỏng tay ra.
Cổ tay mảnh khảnh của Nguyệt Tiêm Ảnh đã đỏ ửng, cô xoa cổ tay, buồn bực mà trừng mắt nhìn Ám Dạ Lệ một cái, "Mặt nạ của anh là làm từ vàng hay là gạch đá? Không thể chạm vào sao? Thật nhỏ mọn!"
"Em có biết dưới mặt nạ là cái gì không?"
"Nói thừa!" Nguyệt Tiêm Ảnh cười mỉa nói: "Không phải mặt người, chẳng lẽ là đầu heo hay sao?"
Ánh mắt Ám Dạ Lệ dần dần mềm mỏng, "Em có dám xem không? Không sợ bị dọa. . . . . ."
Ám Dạ Lệ chưa bao giờ muốn để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt xấu xí bên phải của mình, hôm nay có chút khác thường, hắn lại không muốn giấu diếm cô chỗ thiếu sót của hắn.
Đôi mắt sáng trong nhìn hắn, trong ánh mắt cô tràn ngập chắc chắn, "Ừm!"
Bàn tay thon dài trắng xanh chậm rãi tới gần má phải của hắn, lúc chạm vào mặt nạ lạnh lẽo, tay run nhè nhẹ một chút. Giống như động tác chậm trong phim, cô chậm rãi dời mặt nạ xuống ——
Vết sẹo che kín bên má phải gương mặt, không có một vùng da nào là toàn vẹn. Tay Nguyệt Tiêm Ảnh run lên, mặt nạ màu bạc rơi xuống.
Trong phút chốc nhìn thấy má phải Ám Dạ Lệ, hiện lên đáy mắt cô chính là hoảng sợ, thương tiếc. . . . . . Sau đó gần như là bình tĩnh, thật giống như đối đãi với người bình thường.
Ám Dạ Lệ đã thấy qua phản ứng của rất nhiều người khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn, có sợ hãi , có xem thường, có châm chọc, đương nhiên cũng có tiếc hận, đồng tình. . . . . . Chỉ có cô là có phản ứng khác biệt với những người kia.
Phần bình tĩnh này, dường như không xem hắn là người xa lạ mà đối đãi, cô đã quen với sự tồn tại của vết sẹo này.
Tay mềm của Nguyệt Tiêm Ảnh nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo của hắn, cảm giác được gồ ghề ở mặt trên, "Có phải rất đau hay không?"
Ám Dạ Lệ cầm tay cô, áp vào trên mặt mình, cảm giác được ấm áp trên bàn tay cô.
"Đây là bị bỏng nặng, đã cháy đến tầng thứ ba của làn da, lỗ chân lông đều đã ch.ết, làn da không cách nào có sức sống. . . . . . Những thứ này đều ch.ết !"
"Không phải! Tôi có thể cảm giác mạng sống nó."
Nguyệt Tiêm Ảnh thoáng cười nhạt giống như ánh mặt trời chiếu vào đáy lòng Ám Dạ Lệ, núi băng đã bị ánh sáng này làm tan chảy rồi.
"Thật ra tôi cảm thấy anh cũng không cần dùng mặt nạ che vết sẹo này, anh càng để ý, vậy nó càng có thể thao túng tâm trạng của anh, nếu anh không thèm để ý, như thế, trên mặt có vết sẹo này hay cũng không còn quan trọng." Trong giọng nói nhàn nhạt lộ ra chân thành tha thiết.
"Sau này trước mặt em tôi sẽ không đeo mặt nạ nữa." Ám Dạ Lệ tiện tay ném mặt nạ đi.
Ánh mắt quay lại, nhìn đến áo ngủ màu trắng của cô đã bị nhuộm thành hoa văn đỏ sẫm, giống như vừa mới nhuộm lên thuốc nhuộm bóng sáng tươi đẹp, hỏi: "Có phải miệng vết thương nứt ra rồ khôngi?"
Lúc này, Nguyệt Tiêm Ảnh mới cúi đầu, phát hiện máu đã nhuộm ra ngoài.
"Đều tại anh a, đột nhiên bóp chặt tay tôi." Hiện tại cảm giác đau đớn càng nghiêm trọng hơn, vẻ mặt của cô càng ngày càng trắng, hít vào từng ngụm hơi lạnh, "Có thuốc giảm đau hay không? Chính là cái loại giảm đau bụng kinh nguyệt."
Vẻ mặt Ám Dạ Lệ liền đen lại, hỏi ngược lại: "Em cảm thấy tôi có sao?"
"Đúng a...! Anh không có bà dì cả nên không cần. Vậy có morphine, pethidine. cocaine hay không. . . . . ." Ưng bang có làm mấy buôn bán thuốc phiện, mấy thứ này nên có chứ.
"Không được! Mấy thứ này sẽ nghiện !" Đột nhiên Ám Dạ Lệ vén chăn xuống giường.
Hắn có biết cả người mình trần như nhộng hay không, ở đây còn có một cô gái a?
Nguyệt Tiêm Ảnh lập tức nhắm chặt mắt lại, rất sợ thấy cái gì không nên thấy, khiến hắn muốn cô "chịu trách nhiệm" .
"Anh có thể mặc quần áo vào hay không?"
"Sao hả? Dáng người của tôi không đẹp sao?"
"Dáng người của anh đẹp hay không mắc mớ gì tới tôi? Tôi chỉ sợ anh bị cảm, lây bệnh độc cho tôi thôi."
Ám Dạ Lệ lấy cái hòm thuốc ra, dùng chăn che khuất bộ vị quan trọng, "Yên tâm đi, tôi là bách độc bất xâm, tôi thay băng miệng vết thương cho em trước."
Nói xong, tay hắn dần dần tới gần ngực của Nguyệt Tiêm Ảnh.
Cô lập tức co rụt lại, hai tay che đậy trước ngực, làm ra bộ dáng ngăn chặn phi lễ, sợ hãi hỏi: "Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?"
"Thay băng miệng vết thương cho em." Tay của Ám Dạ Lệ dừng ở giữa không trung, rút lại cũng không phải, tiến lên cũng không phải.
Ánh mắt Nguyệt Tiêm Ảnh dời xuống, liếc mắt nhìn miệng vết thương của mình một cái, vị trí tốt biết bao, ngay phía trên ngực, để cho hắn băng bó chẳng phải là trao quyền để cho hắn nhìn sạch bách, mò mẫn trống trơn sao. Cô mới không chịu thiệt thòi như vậy.
"Miệng vết thương không có gì, không cần băng bó."
"Không có gì?" Ám Dạ Lệ nhếch lông mày anh tuấn lên, "Nếu không có gì, sẽ chảy máu sao? Nếu không có gì, vừa rồi em sẽ kêu la muốn thuốc giảm đau sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi lo lắng kỹ thuật băng bó của anh a! Nói không chừng cho anh băng bó ngước lại làm miệng vết thương của tôi biến thành càng hỏng bét hơn thì sao?"
Ám Dạ Lệ đợi có chút không kiên nhẫn, con ngươi nghiêm túc sắc bén lóe lên, "Em muốn ngoan ngoãn để cho tôi băng bó, hay là muốn tôi dùng sức mạnh."