Chương 79: Hai cô gái tranh cãi

"Tiểu Tuyết, sao con lại gọi mẹ là "dì’, ngay cả mẹ cũng không nhận ra sao?" Lông mày của người phụ nữ xinh đẹp hơi căng chặt, đi tới nắm tay Dạ Tường Vi, "Tiểu Tuyết, sao lâu như vây mà con không đến thăm mẹ, có phải là có Ám Dạ Tuyệt rồi không cần mẹ nửa. Ài —— con gái lớn rồi không giữ lại được nửa, còn chưa gả cho Ám Dạ Tuyệt lòng của con đã bắt đầu hướng về cậu ta rồi."


Dạ Tường Vi xấu hổ cười cười, "Dì à, dì nhận lầm rồi, con thật sự không phải Tiểu Tuyết gì."
"Tiểu Tuyết, con còn nói đùa như vậy mẹ sẽ nổi giận a...!" Gương mặt yếu ớt bắt đầu nghiêm túc, giả bộ dáng vẻ nổi giận.


"Mộ phu nhân, sao người lại tới chỗ này?" Một người hầu nhanh chóng chạy tới, "Mộ phu nhân, thời tiết hôm nay nóng như thế sao người lại tới đây, chúng ta về chỗ vườn hoa tường vi được không?"


Vì an toàn của Mộ phu nhân, Ám Dạ Tuyệt hạ lệnh không cho phép bà ra khỏi vườn hoa tường vi, nếu như bị Tuyệt thiếu biết thì cô ta sẽ bị đuổi ngay.
"Nếu tôi không đi tìm tiểu Tuyết thì đoán chừng đời này con bé sẽ quên người mẹ này,cô xem, bây giờ con bé không nhận ra tôi rồi."


Nữ giúp việc nháy mắt ra hiệu với Dạ Tường Vi, suy nghĩ trong đầu một chút. Dường như Dạ Tường Vi đã hiểu rõ, vì sao vị Mộ phu nhân này lại xem cô là con gái rồi.


Dạ Tường Vi cười dịu dàng, tiến lên cầm tay bà, "Mẹ, vừa nảy là tiểu Tuyết nói đùa với mẹ a, làm sao con có thể không nhớ rõ mẹ chứ? Lâu như vậy không nhìn thấy mẹ, con rất nhớ mẹ a...!" Dạ Tường Vi rúc vào bên người Mộ phu nhân làm nũng, cô khẽ hé mở miệng liền tự nhiên mà thốt ra những lời này. Nói xong, trong mắt chứa đầy sương mù, cô không biết vì sao trong lòng mình có một cổ chua xót bốc thẳng lên.


available on google playdownload on app store


Có lẽ, cô cũng mong muốn có được sự ấm áp của mẹ.
"Đúng là tiểu Tuyết mà mẹ yêu thương nhất." Mộ phu nhân thuận tay vén sợi tóc đang bay phía trước của cô ra sau tai.


Dạ Tường Vi kéo tay bà đi vào gian phòng cổ tích —— vườn hoa tường vi kia. Nói chuyện với cô rất lâu, dần dần bà mệt rã rời khép mắt lại ngủ thiếp ở trên ghé sô pha.
"Dạ tiểu thư, hôm nay thật sự là rất cám ơn cô." Nữ giúp việc lấy ra một tấm chăn lông, đè thấp giọng nói.


"Không có gì, đưa cho tôi!" Dạ Tường Vi tiếp nhận tấm chăn lông trong tay nữ giúp việc, nhẹ nhàng phủ lên trên người Mộ phu nhân.
Sau đó, hai người mới rón ra rón rén đi ra phòng khách.


Đứng ở trước vườn hoa, nhìn phía trước là một loạt hoa tường vi nở rộ rực rỡ, nghênh đón gió mát thổi tới cùng mùi hoa nhàn nhạt lan tỏa.
"Mộ phu nhân, vì sao bà lại như vậy?"


"Mộ phu nhân là vì quá ỷ lại vào con gái, chỉ cần Mộ Trần Tuyết tiểu thư ở bên cạnh bà, phu nhân liền không phát bệnh. Gần đây, tiểu thư đã lâu chưa có tới thăm phu nhân, cho nên phu nhân mới ra ngoài tìm tiểu thư, ngộ nhỡ tìm không thấy bà sẽ nóng nảy bệnh phát, thì tôi sẽ thê thảm. . . . . . Nói như thế nào thì hôm nay cũng cám ơn cô."


Hai người vừa đi vừa nói.
******************
Trời chiều nghiêng về phía tây.
Nửa bầu trời tô vẽ ánh sáng đỏ rực, màu đỏ nông nông sâu sâu chiếu xuống mặt đất rõ ràng, để cho mảnh đất to lớn này càng có vẻ khí thế to lớn hơn.


Vô tình đều đã đi lâu như vậy, không biết Ám Dạ Tuyệt có cho rằng cô lén trốn đi, bây giờ giương cờ gõ trống đi tìm cô khắp nơi hay không?
Vừa nghĩ đến đây, Dạ Tường Vi bước nhanh hơn, nhanh chóng bước đi về hướng phòng chính.


"Ầm ——" tại chỗ rẽ, Dạ Tường Vi va chạm vào một cô gái đột nhiên xông ra, cô lảo đảo lui về sau hai bước mới đứng vững.


Bởi vì Lãnh Mỹ Nhan chạy với tốc độ cực nhanh, đột nhiên bị va chạm nên đã khiến thân thể cô ta ngửa ra sau, liền đặt mông ngã nhào trên đất, "A. . . . . ." Ăn đau thét chói tai một tiếng.


"Cô có đau lắm không?" Dạ Tường Vi quan tâm cô ta có phải ngã đau hay không, tiến lên vươn tay muốn đỡ cô ta dậy, ai ngờ bị Lãnh Mỹ Nhan gạt tay ra.


Lãnh Mỹ Nhan khinh thường liếc mắt nhìn cô một cái, nhìn thấy khuôn mặt giống nhau như đúc với Nguyệt Tiêm Ảnh làm cho tâm trạng vốn rối nùi của cô ta trở nên càng rối hơn.


"Cô là người hầu chỗ nào, mắt để ở chỗ nào mà đi đường không nhìn hả?" Tiếng nói căm giận chói tai hướng về Dạ Tường Vi hét lớn.


Dạ Tường Vi nghe giọng nói không thân thiện của cô ta như vậy, cô cũng không cần tiếp tục khuôn mặt tươi cười đón chào, trả lời lại một cách mỉa mai, "Đầu tiên tôi không phải người hầu cô kêu tới kêu đi. Tiếp theo, mắt của tôi để ở chỗ nào, mắt cô bị mù sao mà không tự mình nhìn. Cuối cùng, ai nói đi đường phải nhìn, chẳng lẽ trên mặt đất có vàng để nhặt sao? Trái lại là cô, đi nhanh như vậy là vội đi đầu thai sao? Đụng vào người ta mà không xin lỗi, tôi cũng là người lớn rộng lượng không so đo với cô còn chưa tính. Cô còn ở đây chửi rủa như người đàn bà chanh chua, có xấu hổ hay không a?"


"Cô. . . . . ." Lãnh Mỹ Nhan luôn là Mộ đại tiểu thư chỉ tay năm ngón, chưa từng chịu nhục mạ như vậy, tức giận không để ý đến mông đau đớn, phút chốc đứng lên, giương tay lên vung xuống theo hướng đôi má của Dạ Tường Vi ——


Kết quả bị cô bắt ngược lại, "Đã gặp qua nhiều người xấu, nhưng chưa gặp người nào xấu xa như cô, ở trong số đó cô được xem là cực phẩm rồi." Dạ Tường Vi châm chọc cô ta, buông lỏng tay ra, "Mỗi người đều là được cha mẹ nuôi dưỡng, cũng không phải nơi trút giận của cô, cô muốn đánh thì có thể cho cô đánh!"


Cùng loại người không có tố chất này cũng không cái gì tốt để nói, Dạ Tường Vi nghiêng liếc cô ta một cái, đi qua bên người cô ta. Phía trước thóang hiện bóng dáng giống như là Ám Dạ Tuyệt đang đi về phía cô.


"Hừ!" Lãnh Mỹ Nhan hôm nay nhận được đủ đả kích lớn, mỗi lần thân phận thật sự của mình bị công bố, cô ta thật giống như ngồi trên máy bay rơi, lập tức từ trên thiên đàng rơi xống địa ngục. Bây giờ còn phải chịu đựng người phụ nữ này bắt nạt làm cho lửa giận trong lòng cô ta càng cháy rực mạnh hơn nửa.


Thừa dịp Dạ Tường Vi đi đường tắt, lúc đi lên một cây cầu nhỏ cô ta liền xông tới, đưa tay đẩy cô xuống sông.
Đột nhiên có sức đẩy tới, Dạ Tường Vi còn chưa kịp phản ứng cô đã bị Lãnh Mỹ Nhan đẩy xuống nước.
"Phù phù ——" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.


Dạ Tường Vi bối rối không thôi, hai tay ra sức vùng vẫy , "Cứu, cứu cứu tôi ——"
"Ha ha, cứu cô? Làm sao có thể?" Hai tay Lãnh Mỹ Nhan ôm ngực, hưng phấn nhìn cô vùng vẫy ở trong nước , "Đây là kết quả chọc giận tôi! Đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhớ rõ kiếp sau không nên gặp phải tôi!"


"Người phụ nữ thối tha!" Giọng nói nổi giận của Ám Dạ Tuyệt vang lên, giương tay liền cho cô ta một bạt tay. Ám Dạ Tuyệt vẫn có nguyên tắc không đánh phụ nữ, nhưng khi hắn tận mắt nhìn người phụ nữ mình yêu bị đẩy xuống nước, sao hắn có thể nhịn xuống phẫn nộ không đánh cô ta.


Lập tức, "Phù phù ——" một tiếng, Ám Dạ Tuyệt cũng không cởi áo khoác âu phục ra, trực tiếp nhảy xuống sông.
Đi theo phía sau Ám Dạ Tuyệt là Hạ Khiêm Dật và Lăng Phong Ngãi cũng chạy tới, Lăng Phong Ngãi hô to: "Tuyệt thiếu, miệng vết thương của anh không thể đụng nước!"






Truyện liên quan