Chương 84: Đúng, mình sẽ hạnh phúc
Dạ Tường Vi thấy Ám Dạ Lệ không có phản ứng gì, lại hỏi thêm một lần, "Lệ ca ca, chúng ta kết hôn có được hay không?"
Lần đầu tiên, Ám Dạ Lệ còn tưởng rằng mình nghe lầm, kinh ngạc sững sờ. Lại nghe được cô nói như vậy, mới xác định là sự thật, "Tường Vi, vì sao đột nhiên muốn kết hôn?"
Dạ Tường Vi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng trong lóe ra ánh sáng lấp lánh, hỏi lại hắn, "Chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với em sao?" Cô chu miêng lên, "Em đã chủ động cầu hôn anh cũng đủ uất ức rồi, anh còn giống như một cô gái xoay xoay vặn vặn không đồng ý."
"Được! Anh đồng ý, anh đương nhiên sẽ đồng ý!" Tuy Ám Dạ Lệ không biết là vì sao Dạ Tường Vi có cách nghĩ này, nhưng hắn thật sự rất hưng phấn.
Phải biết rằng, giờ phút này hắn đã mong đợi năm năm rồi.
Ám Dạ Lệ vẫn chưa từng nghĩ sẽ ép buộc cô cái gì, nhưng là giờ phút này cô chủ động nói ra , Ám Dạ Lệ có chút mừng rỡ . Ôm lấy Dạ Tường Vi xoay vòng vòng, "Tường Vi! Anh sẽ làm cho em trở thành cô dây hạnh phúc nhất thế giới!"
Đêm Tường Vi khép mắt lại, thì thào nói: "Đúng! Mình sẽ hạnh phúc ."
Cô lúc này, chỉ là đang lừa mình dối người, dường như lòng của cô đã sớm bị Ám Dạ Tuyệt làm dao động bắt đầu gợn sóng rồi.Biết hắn đã có vị hôn thê, lại còn nói với cô những lời mờ ám không rõ ràng —— Bởi vì anh yêu em, cho nên sẽ tốt với em như vậy; bởi vì không cách nào ngừng yêu em, cho nên không cách nào không tốt với em. Em có biết hay không, anh làm như vậy chính là vì muốn em thích anh.
Hắn hoàn toàn là một kẻ lừa đảo, đùa giỡn cô như một chú hề mà thôi, Dạ Tường Vi muốn đuổi theo ý nghĩ của mình, để hoàn toàn triệt để quên hắn đi.
Ra quyết định này, là cô hờn dỗi Ám Dạ Tuyệt hay là trong lòng có chút áy náy với Ám Dạ Lệ? Ngay cả chính cô cũng không biết, trong đầu hỗn loạn giống như hồ dính, dinh dính sền sệt, làm cho tất cả suy nghĩ của cô quấn thành một đống.
*******************************
Chúng ta gặp nhau không đúng lúc , như thế, chúng ta nên nói lời tạm biệt đúng lúc!
Ám Dạ Tuyệt đã nhìn hàng chữ này trên trang giấy trắng không dưới ngàn lần, hai tròng mắt thâm thúy của hắn dày đặc sương mù, vẫn đang không chớp mắt mà nhìn tờ giấy này.
"Tuyệt thiếu!" Lăng Phong Ngãi ở bên cạnh hắn kêu to một tiếng, nhưng Ám Dạ Tuyệt không có chút phản ứng nào, tiếp tục duy trì nguyên tư thế như vậy.
Lăng Phong Ngãi bĩu môi, cúi người xuống để sát vào một chút rống lớn một tiếng, "Tuyệt thiếu ——"
Ám Dạ Tuyệt mặt sắt đen sì chậm rãi xoay người, lãnh lẽo hung ác hỏi: "Kêu to như thế làm gì!"
"Anh nhìn tờ giấy của người đẹp, cơm không ăn trà không uống, bộ dáng vừa thấy đã thương, bộ dáng hốc hác ấy. . . . . ."
"Cậu có thể nói chuyện bình thường một chút không?" Ám Dạ Tuyệt lạnh lẽo hét một tiếng, "Có chuyện gì sao?"
Lăng Phong Ngãi lại giống như bị đụng vào núi băng mà bị nội thương, che dấu tươi cười trên mặt, uất ức nói thầm một câu, "Không phải là tôi muốn đùa để anh vui vẻ một chút sao, bởi vì, khi anh nghe tin này nhất định anh sẽ giận dữ."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?" Ám Dạ Tuyệt bưng ly rượu bên cạnh lên.
Vẻ mặt Hạ Khiêm Dật buồn rầu tiến lên phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Ưng bang vừa mới công bố tin tức, Nguyệt Tiêm Ảnh. . . . . . Không, DạTường Vi sẽ kết hôn cùng Ám Dạ Lệ."
"Bốp ——" Ly thủy tinh trong suốt đâm vào lòng bàn tay Ám Dạ Tuyệt , thoáng chốc máu loãng đỏ sẫm tuôn ra.
Đột nhiên Ám Dạ Tuyệtđứng lên, khó có thể tin hỏi: "Chuyện này này sao có thể?"
"Thiệp mời đã đưa tới, ở trong này!" Hạ Khiêm Dật đưa ra thiệp mời màu hồng được thiết kế tỉ mỉ, mặt trên tô vẽ nụ hoa lãng mạn, hai bản in đáng yêu là cô dâu và chú rễ đang ôm nhau, cái bản in kia rất giống Nguyệt Tiêm Ảnh. Màu sắc sôi nổi ấm áp lại đau đớn giống như kim châm vào ánh mắt Ám Dạ Tuyệt.
Đáy mắt thâm thúy dâng lên tầng tầng sóng lớn, làn sóng quay cuồng nhưng ẩn hiện trong bóng tối, làm cho người ta không cảm nhận ra. Hai quả đấm nắm chặt, xương ngón tay nổi lên, gân xanh nổ tung. Cố gắng đè nén kích thích trong lòng.
Ánh mắt tối tăm quét về phía tờ giấy trắng, hàng chữ xinh đẹp—— Chúng ta gặp nhau không đúng lúc , như thế, chúng ta nên nói lời tạm biệt đúng lúc!
Lúc cô là Nguyệt Tiêm Ảnh, bọn họ gặp nhau không đúng lúc, hay là lúc tạm biệt không đúng lúc!
Như thế nào, cũng làm tổn thương cô, càng tổn thương hắn.
Lúc cô là Dạ Tường Vi, bọn họ gặp nhau không đúng lúc, bây giờ nói tạm biệt, là đúng sao?
Cô sẽ hạnh phúc sao? Ám Dạ Lệ sẽ cho cô hạnh phúc sao?
Trước kia, hắn bá đạo cưỡng ép mang đến cho cô rất nhiều đau khổ, lần này, hắn muốn lặng lẽ chúc co hạnh phúc. So với chuyện cho rằng cô qua đời thì không phải tốt hơn nhiều sao.
"Tuyệt thiếu!" Hạ Khiêm Dật thấy Ám Dạ Tuyệt thất hồn lạc phách như vậy có chút lo lắng. Khi hắn ta nghe tin này, hắn ta cũng kinh ngạc không kém Tuyệt thiếu.
Ám Dạ Tuyệt lại ngẩng đầu, đáy mắt tối tăm đã khôi phục bình tĩnh, càng cô đơn hơn. Lạnh nhạt nói: "Đi chuẩn bị một phần quà tặng đii!"
"Cái gì! Chuẩn bị quà tặng? Tuyệt thiếu, anh không tính cướp cô ấy về sao?" Lăng Phong Ngãi chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Cướp cái gì?" Đột nhiên thư phòng xuất hiện hai người bạn nhỏ đáng yêu.
Khả Khả, Nhạc Nhạc là đôi song sinhlong phượng của Nhậm Mục Diệu , tuy chỉ mới có năm tuổi nhưng tính cách hai bé tinh quái, thường thường nghĩ ra một chút ý đồ xấu chỉnh người, bây giờ trong lòng tất cả mọi người của tập đoạn "Nhậm thị" đều hoảng sợ, rất sợ tiểu ác ma này sẽ chỉnh đến trên đầu bọn họ.
Khả Khả mặc quần áo thể thao thoải mái, tất nhiên trên đầu sẽ đội mũ lưỡi trai, một tay kéo một cái vali màu lam, một cánh tay kia kéo một cái vali màu hồng , có thể thấy được cậu bé đã thành người lao động miễn phí của Nhạc Nhạc rồi rồi.
"Chú dao găm, chú vừa mới nói muốn đi cướp cái gì a?" Nhạc Nhạc ôm một con gấu bông hellokitty đáng yêu, trợn to đôi mắt tròn tròn đáng yêu hỏi.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Lăng Phong Ngãi rơi xuống, hắn ta không phải là nghiên cứu các loại vũ khí, chỉ là đã từng tặng một cây dao găm thời triều Nguyên làm quà sinh nhật cho hai đứa, kết quả, Khả Khả Nhạc Nhạc liền kêu hắn ta là "chú dao găm" rồi. Có phải nếu hắn ta đưa lựu đạn, hắn ta liền là "chú lưu đạn" rồi hả ?
Ám Dạ Tuyệt hỏi: "Khả Khả Nhạc Nhạc, sao các con lại tới đây hả ?"
"Cha cùng mẹ đi hưởng tuần trăng mật, bọn họ muốn con cùng Khả Khả đi tìm cha nuôi nương tựa." Nhạc Nhạc chu cái miệng nhỏ trắng nõn lên.
"Sao các con không đi tìm Đinh Hạo Hiên a?" Lăng Phong Ngãi ngồi xổm xuống, ôm lấy Nhạc Nhạc đáng yêu.
Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt trong sáng, dường như biết rõ còn cố hỏi, "Chú ấy không phải là Đinh công công sao?"