Chương 101: Nếu như anh chết em cũng sẽ theo anh
"Tuyết nhi. . . . . ."
Bốn phía tối đen, khắp nơi truyền đến hơi lạnh giá rét.
Nguyệt Tiêm Ảnh nghe được giọng nói của Ám Dạ Tuyệt, trong lòng vốn sợ hãi lại tan biến, bắt đầu chạy nhanh, "Tuyệt ca ca, anh ở đâu? Anh mau ra đây a, em không muốn chơi trò trốn tìm với anh!"
Trong bóng tối, sương khói bao phủ dần dần tung bay. . . . . .
"Tuyết nhi, em phải nhớ kỹ, anh rất yêu em. . . . . . Chưa từng ngừng yêu em. . . . . . Không thể ở cùng em không phải vì anh không yêu em. . . . . . Mà vì anh muốn em sống thật tốt. . . . . ."
"Không! Tuyệt ca ca, anh không được rời khỏi em. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cố gắng chạy theo hướng phát ra giọng nói, bước chân chạy như điên, nhưng cho dù cô có ra sức chạy như thế nào thì giọng nói kia cũng càng ngày càng xa.
Dưới chân đột nhiên bị vấp phải thứ gì đó, cô nặng nề té ngã trên đất.
"Tuyệt ca ca. . . . . . Không được vứt bỏ Tuyết nhi. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào la hét, nước mắt giống như sợi dây thủy tinh đứt tuôn rơi xuống.
"Tuyết nhi, phải nhớ kỹ lời anh nói, anh sẽ ở cầu Nại Hạ chờ em, kiếp sau anh phải cưới em làm vợ!"
*******************************
"Tuyệt ca ca ——" Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng mở to mắt, cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, chạm vào mới biết được tất cả đều là nước mắt chua sót.
Ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt cô, dần dần thích ứng ánh sáng, mới phát hiện đây là một căn phòng xa lạ, tường trắng, trần nhà trắng, còn có bức màn trắng. . . . . . Toàn bộ đều là máu trắng, thật giống như ở trong đất tuyết.
Đất tuyết?
Đôi mắt trong suốt bỗng nhiên trợn to, "Vì sao mình lại ở đây? Đây là đâu?"
Lúc này, cô mới phát hiện Ám Dạ Lệ ngồi bên cạnh giường bệnh, tay phải của hắn bị treo ở ngực, cằm tinh mịn hiện ra một tầng râu ria, đáy mắt lộ ra màu đỏ tươi bi thương, "Đây là bệnh viện."
Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng nhìn mỗi một góc xung quanh, "Sao chỉ có anh ở đây? Tuyệt ca ca đâu?"
Môi mỏng của Ám Dạ Lệ đóng đóng mở mở, bộ dáng do dự càng làm Nguyệt Tiêm Ảnh bối rối hơn , thúc giục nói: "Anh nói mau a! Rốt cuộc Tuyệt đang ở đâu?"
"Tiểu Tuyết, em có biết chúng ta làm sao thoát ra không?" Giọng nói Ám Dạ Lệ trầm thấp, trong không khí lạnh lẽo tản ra nhàn nhạt đau buồn, vị thuốc đông y hỗn loạn, mùi vị chua sót dần dần lan tỏa "Là Ám Dạ Tuyệt dùng máu của cậu ta nhuộm đỏ đất tuyết, người ở trên máy bay mới phát hiện chúng ta."
"Máu?" Nguyệt Tiêm Ảnh thì thào tự nói, nước mắt tràn mi, lo sợ kích động nói: "Tuyệt ở đâu? Bây giờ anh ấy ở đâu? Anh mau nói a!"
"Cậu ấy mất máu quá nhiều, hơn nửa còn là máu RH âm tính, đã qua mười mấy giờ nhưng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, trong lúc cứu. . . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh nhanh nhổ kim trên cổ tay, nhảy xuống giường, hai chân trần dẫm nát mặt đất lãnh lẽo.
"Tiểu Tuyết!" Ám Dạ Lệ tiến lên ngăn cản cô, một tay bế cô trở về trên giường, "Bây giờ em vẫn còn sốt cao. . . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh vén ống tay áo mình lên, "Dùng máu của em đi, em cũng là máu RH âm tính, cần bao nhiêu cũng không sao, mau đưa máu của em cho anh ấy——" Quả đấm nhỏ nhắn mềm mại đánh vào trên người hắn.
Ám Dạ Lệ để cô phát tiết, "Đã điều động kho máu ở bệnh viện khác, em yên tâm, cậu ấy nhất định không có việc gì ."
"Anh ấy đang ở đây? Em muốn ở cùng anh ấy!"
************************
Không khí lẳng lặng chảy xuôi, tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng đậm.
"Tích—— Tích —— Tích——" Nhịp tim của hắn không thay đổi.
Cho dù khuôn mặt hắn trắng xanh, nhưng vẻ mặt kiêu căng cũng không có thay đổi chút nào, trán đầy đặn, phía dưới là mày rậm giống như mực nhuộm, chân mày mang theo thanh kiếm sắc bén, mũi vểnh cao, lúc này hắn được chụp bình dưỡng khí, hô hấp rất chậm chạp. Cánh môi khô cạn trắng bệch, mang theo góc cạnh rõ ràng.
"Tuyệt. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh thật cẩn thận khẽ gọi một tiếng, bàn tay run rẩy xoa gương mặt hắn, nước mắt lại không nhịn được tuôn ra, nước mắt trong suốt lóe ra ánh sáng bi thương, "Tuyệt, anh thật sự rất ích kỉ. . . . . . Sao anh có thể buông tay như thế. . . . . . Vậy là có ý gì?"
Khi nói chuyện, nước mắt tuôn rơi xuống, nhỏ giọt lên mu bàn tay dày rộng của hắn, trên cổ tay hắn quấn lớp băng gạc thật dày.
"Em hận anh! Anh tỉnh dậy đi. . . . . Anh tỉnh lại nói nguyên nhân đi. . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh không tin Ám Dạ Tuyệt trở thành người thực vật, rõ ràng hắn ở ngay đây, chỉ là quá mệt mỏi nên ngủ say mà thôi, hắn nhất định sẽ tỉnh lại!
"Tuyệt, nếu kiếp này không cách nào ở cùng anh, em cũng không muốn để một mình anh chờ đợi ở cầu Nại Hà, em nhất định sẽ theo anh. . . . . Anh có nghe hay không, nếu như anh ch.ết em cũng sẽ theo anh, xin anh mau mau tỉnh lại đi! Em biết nhất định anh sẽ nghe được em nói. . . . . ."
Nước mắt đau buồn dần dần chảy ra, trong không khí cũng có hương vị mặn chat nhàn nhạt.
Ám Dạ Lệ lẳng lặng đứng ở cửa, hắn ta giống như một người ngoài cuộc, căn bản là không cách nào tiến vào thế giới của bọn họ. Hắn ta biết trận đấu này, hắn ta đã thua, thua triệt để, thật lòng tin phục, không còn sức lực để trở mình.
Hắn ta lặng lẽ rời khỏi, để lại không gian cho bọn họ. . . . . .
Giống như muốn rời khỏi thế giới của bọn họ, mỗi một bước của hắn vô cùng kiên định.
Bóng dáng lặng lẽ, nhìn qua một mảnh ánh sáng cô đơn.
******************************
Ánh sáng sáng ngời xuyên thấu qua phòng bệnh, nhàn nhạt chiếu vào.
Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác có bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, "Ừm. . . . . . Không được ầm ĩ!" Cô thấp giọng nỉ non một tiếng.
Một giây sau, cô bỗng nhảy dựng lên, hét to lên: "Tuyệt, anh tỉnh rồi?"
Ám Dạ Tuyệt suy yếu gật gật đầu, ánh mắt có chút tan rả mệt mỏi, "Nếu còn không tỉnh, anh sợ em sẽ tự tử." Giọng nói của hắn nhàn nhạt khàn khàn, lộ ra tiếng thở dốc mỏng manh.
"Anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh!" Nguyệt Tiêm Ảnh kích động rơi nước mắt, nước mắt tản ra từ khóe mắt, "Anh xấu lắm, còn trêu chọc em! Làm em khóc không ngừng, đều tại anh a!" Nắm đấm nhỏ nhẹ nhàng rơi vào trên người hắn.