Chương 81: Đây chính là lần đầu tiên của tôi
Edit by:
ThoDaiTy5371
Phòng An Thần Xuyên tông màu chính là nâu coffee sữa với phòng cáo cấp của khách sạn cũng không khác nhau là mấy.
"Phòng con trai cũng có rất gọn gàng." An Sơ Hạ vô thức nói một câu. Trong tưởng tượng của cô, phòng của các chàng trai xung quanh nên được lấp đầy với tất có mùi, phía góc là mấy đôi giày đầy bùn do chơi bóng rổ, và sau đó quần áo một mớ hỗn độn được chất đống trên giường?
Nhưng sạch sẽ thế này, không phải rất giống với căn phòng của ông bà chủ sao?
An Sơ Hạ thể hiện sự ngạc nhiên làm An Thần Xuyên thích thú, anh ta gãi gãi đầu, nói:
"Phòng của tôi luôn luôn là như thế này. Phòng bạn tôi cũng vô cùng sạch sẽ. An Sơ Hạ, chẳng lẽ cậu chưa vào phòng con trai lần nào sao?"
Một phút đồng hồ trôi đi, An Sơ Hạ gật đầu trả lời cậu ta:
"Tôi mới nghĩ ra rồi. Đây đúng là lần đầu tiên tôi vào phòng của con trai."
"..." Cô chỉ nói một câu rất bình thường nhưng An Thần Xuyên đã sớm cười đỏ mặt, nhưng may mắn thay, ánh sáng trong phòng không được tốt lắm. An Sơ Hạ lại không để ý. Nếu không ngượng ch.ết mất a...
Đột nhiên nhớ đến thứ gì đó, An Sơ Hạ tiến tố bàn của Thần Xuyên và ngồi xuống: "Cậu mới nói đề nào khó hiểu tôi lập tức giúp cậu giảng lại!"
Cả hai người họ đều không biết, ở ngoài cửa thực ra có một người đang đứng. Ánh đèn kéo dài cái bóng của hắn trên mặt đất. ánh sáng màu vàng chiếu rõ từng góc trên khuôn mặt của hắn, bất kể khi nào, bất cứ nơi đâu để đứng, Hàn Thất Lục vẫn luôn tỏa sáng.
Nhanh chóng chạy tới bàn học An Thần Xuyên lấy từ ngăn kéo ra đề Hóa học, chỉ vào câu hỏi cuối cùng:
"Cậu xem chỗ này đi, tôi có thể dễ dàng giải ra đáp án, nhưng học như vậy thì thật vô ích. Kì thi thành phố sẽ không ra mấy đề thi như thế này."
An sơ Hạ gật đầu đồng tình một cái, thuận tay với lấy cái bút, bắt đầu làm bài:
"Thật ra, bài này là thực sự rất đơn giản, không nên để đề bài dài làm cậu hoảng loạn Trên thực tế, các giải pháp cho câu hỏi này là phải hiểu được mối quan hệ giữa một số công thức. Lưu huỳnh triôxít gồm ba oxi..."
Một vài phút sau, An Thần Xuyên mới hiểu ra:
"Cậu thực sự rất tài giỏi đó! Hóa ra bài này là làm như vậy!"
Sơ Hạ cười xấu hổ:
"Không phải cậu cũng rất nhanh hiểu ra sao?"
An Sơ Hạ không nói nữa, căn phòng trở lại im lặng.
"An Sơ Hạ" Ánh mắt An Thần Xuyên đột nhiên khác lạ, còn có tia sáng trong đó: "Lá thư tôi đưa cho cậu khi ở trường, cậu đọc nó chưa?"
"An Thần Xuyên...?" Trong đầu Hàn Thất Lục nhớ ra cái tên này. Quả nhiên lá thư kia là của hắn ta, thât lớn gan. Nhưng bây giờ không quan trọng nữa, hắn ta đã là anh trai của Sơ Hạ trên danh nghĩa.
Hàn Thất Lục không hiểu sao bản thân lại để ý mấy chuyện này. Đại khái là hắn có tính chiếm giữ ấy.
Khuôn mặt trở nên cứng lại, cô tự hỏi trả lời An Thần Xuyên thế nào. Nếu là nó bị xé thì không được, theo kế hoạch là bị gió thổi bay đi. Ai da, thật khó nghĩ.
Cô định nói gì đó, nhưng An Thần Xuyên đã vội nói:
"Không sao, tôi biết cậu sẽ không đồng ý..."
An Sơ Hạ trông thấy biểu cảm giống như bé gái bị tổn thương trên mặt Thần Xuyên, bỗng cảm thấy rất đáng ngờ. Lẽ nào đó là thư khiêu chiến thật sao?
"Thật ra a... Lá thư là tôi bất cẩn nên bị gió thổi đi rồi. Thật xin lỗi. Bất quá, cậu nói không đáp ứng là ý gì? Có thể nói cho tôi biết trong lá thư đó viết là gì thế?"